chương 50
2024-11-01 21:50:49
Nhiếp Thiên Cẩn nghe vậy thì giận điếng người, quát lớn với mấy thái y
Các ngươi mau chóng chữa trị, nhất định phải bảo toàn thai nhi và thái tử phi.Thái tử yên tâm, xạ hương vẫn chưa vào sâu bên trong, không để lại di chứng.Thái y châm huyệt khoảng một canh giờ cũng xong, cái thai trong bụng đã được an toàn, trên người Châu Vĩnh Hi được lau sạch sẽ không chút mùi xạ hương nào. Nàng mệt quá cũng ngủ thiếp đi. Nhiếp Thiên Cẩn bảo tất cả thái y kiểm tra kĩ lưỡng đồ dùng trong Thừa Đức điện, đồ ăn thức uống, những thứ mà nàng đều chạm qua, hay thậm chí nhìn qua từ xa cũng đưa vào danh sách kiểm tra. Mấy vị thái y kiểm tra đi kiểm tra lại cũng không ra dấu vết, đang bối rối không biết phải bẩm báo thế nào thì một thái y trẻ phát giác ra trên người Nhiếp Thiên Cẩn có mùi hương dịu nhẹ nhưng vẫn thoang thoảng chút hắc, giống như...xạ hương
- Thái tử, phiền người cho nô tài kiểm tra áo quần trên người
Nhiếp Thiên Cẩn nghe vậy mới sực nhớ mùi thơm kì lạ xuất hiện trên người hắn. Không lẽ ...
- Người mau lai đây kiểm tra
Thái y ngửi một lúc mới xác định đây đúng là xạ hương, Nhiếp Thiên Cẩn nghiến răng, tay nắm chặt đến nổi gân xanh, đứng dậy đi thay một bộ đồ mới, xé nát bộ trung y rồi kêu người vứt đi. Thái y tiến tới thành thật bẩm báo :
- Thái tử điện hạ, lúc này nô tài bắt mạch cho thái tử phi phát hiện ra người cố tình hạ độc này muốn cho xạ hương ngấm từ từ vào người thái tử phi. Nhưng may mắn cơ thế của thái tử phi lại phản ứng ngay tức khắc.
Người điều chế được xạ hương chắc chắn rất giỏi dùng dược, muốn sử dụng biện pháp lâu dài để tránh phát hiện.
Hắn đã cho người phong toả tin tức Thừa Đức điện, tránh rút dây động. Thiên Cẩn đã phòng ngừa từ thức ăn, quần áo, trang sức, cung nhân ...không ngờ lại dám hạ xạ hương lên người hắn. To gan thật !!! Hắn tra ra là ai, nhất định gia quyến kẻ đó không ai sống sót. Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Hắn đã cho người điều tra toàn bộ
Đông cung, nhất là khố phòng, nguồn gốc của mùi hương từ đâu mà ra.
Thị nữ thân cận bên cạnh Tổng Nghiên Nghiên ghé nhỏ vào tai nàng
- Lương đệ, phía bên Thừa Đức điện không hỏi thăm được gì
Tống lương đệ như đã đoán trước, không hề thất vọng, chỗ ở của thái tử đâu phải muốn tra là tra, muốn hỏi liền hỏi, trừ phi muốn chết. Chẳng lẽ chuyện nàng làm đã bị phát hiện, xạ hương nàng cho người lặn lội tận Tây Vực mới tìm ra, bây giờ phải vứt đi tránh gây hoa lớn. Tống Nghiên Nghiên lấy hộp xạ hương pha loãng với nước và bã trà để giảm bớt mùi hương, sai thị nữ đem ra bãi đất hoang nào đó rải xuống đất. Bản thân lại ung dung chải tóc, thoa sơn, ăn mặc xinh đẹp quyến rũ. Nếu thái tử không tìm nàng thì nàng sẽ đến tìm thái tử. Dù trời đã vào đông nhưng Tống Nghiên Nghiên ăn mặc phong phanh, cổ áo nới lỏng, chỉ cần cúi xuống sẽ khiến bầu ngực lộ ra hết.
Nàng đến thẳng phòng khách tìm thái tử. Gặp được thái tử liền khép nép e lệ hành lễ.
- Thiếp bái kiến thái tử điện hạ.
Nhiếp Thiên Cẩn không nhìn nàng ta một cái, trong đầu hắn giờ chỉ suy nghĩ chuyện của Châu Vĩnh Hi. Hắn cảm thấy phiền với sự xuất hiện của nàng ta thành ra giọng nói thiếu kiên nhẫn
- Ngươi tới làm gì?
Tống Nghiên Nghiên cởi áo khoác lông ra thẹn thùng bước sau lưng hắn, một tay ôm bả vai, một tay ôm eo lần mò đi chuyển xuống phía dưới. Cả người như không xương ngả lên hắn, bờ môi chạm nhẹ tại lướt lên xuống
- Thiếp thấy người mệt mỏi, muốn tới phân ưu giải sầu cùng người. Điện hạ hãy để thiếp...
Chưa kịp nói xong bàn tay của nàng đã bị hắn bóp chặt. "Rắc" một tiếng, còn chưa kịp cho nàng phản ứng, hắn đã đạp văng ra xa khiến tấm lưng va đập mạnh vào góc bàn. Tống Nghiên Nghiên nằm run rẩy, chật vật dưới mặt đất. Nhiếp Thiên Cẩn chẳng thương tình mà lạnh nhạt phun ra một câu
- Lẳng lơ như kĩ nữ, còn ra thể thống gì
Tống Nghiên Nghiên uất ức, chất vấn hắn
Tại sao lại đối xử với ta như vậy, ta là thành mai trúc mã cùng chàng lớn lên. Chàng...Các thiếp thất trong Đông cung các ngươi chỉ là công cụ ấm giường cho ta. Các ngươi không xứng mang thai con của ta, chỉ có nàng ấy mới xứng. Các ngươi dám có mơ tưởng khác ?
Nàng khổ sở quỳ xuống nghẹn lòng thỉnh tội
Thiếp không dám.Cút !!Đúng là thứ không sạch sẽ. Tự nhiễn cô ta nổi tính gì vậy chứ. Phải chi Vĩnh Hi cũng chủ động với hắn như vậy.
Tống Nghiên Nghiên cầm áo khoác đi ra ngoài, cố gắng che đậy sự thảm hại của mình vào trong. Thái tử vẫn lạnh nhạt với nàng nhưng lần này thậm chí còn hơn. Trước đây không nóng không lạnh làm nàng ảo tưởng viễn vông, lần này hắn thậm chí buông lời tàn nhẫn đối với nàng. Là do cái ả đó phải không, do ả thái tử phi mà chàng mới đem về đã mê hoặc chàng, cho chàng uống bùa mê, mang thai con của chàng nên chàng mới đối xử với ta như vậy đúng chứ. Vậy cô ta nên chết đi.
Nhiếp Thiên Cẩn thay bộ đồ mới, tắm rửa sạch sẽ mới dám leo lên giường nằm cùng nàng. Đang ngủ mà hắn cũng nơm nớp lo lắng, sợ nàng xảy ra chuyện, thủ thỉ bên tai nàng
- Tiểu Hi Hi, nàng nhất định không được có chuyện gì
Nàng như đáp lại lòng hắn, chui rúc vào vòng tay ấm áp, trải qua một đêm đầy bất ổn.
Hôm sau nàng tỉnh đã là gần trưa, tỉnh cũng vì nàng đói quá, nếu không có thể ngủ thêm nữa. Thị nữ bê cháo vào, nàng nhìn thấy thì cau mày, đặt muỗng xuống, mấy hôm nay toàn cháo với tổ yến.
Đối cho ta món khácThái tử phi, thái tử dặn người nhất định phải ăn những món thanh đạm
Các ngươi mau chóng chữa trị, nhất định phải bảo toàn thai nhi và thái tử phi.Thái tử yên tâm, xạ hương vẫn chưa vào sâu bên trong, không để lại di chứng.Thái y châm huyệt khoảng một canh giờ cũng xong, cái thai trong bụng đã được an toàn, trên người Châu Vĩnh Hi được lau sạch sẽ không chút mùi xạ hương nào. Nàng mệt quá cũng ngủ thiếp đi. Nhiếp Thiên Cẩn bảo tất cả thái y kiểm tra kĩ lưỡng đồ dùng trong Thừa Đức điện, đồ ăn thức uống, những thứ mà nàng đều chạm qua, hay thậm chí nhìn qua từ xa cũng đưa vào danh sách kiểm tra. Mấy vị thái y kiểm tra đi kiểm tra lại cũng không ra dấu vết, đang bối rối không biết phải bẩm báo thế nào thì một thái y trẻ phát giác ra trên người Nhiếp Thiên Cẩn có mùi hương dịu nhẹ nhưng vẫn thoang thoảng chút hắc, giống như...xạ hương
- Thái tử, phiền người cho nô tài kiểm tra áo quần trên người
Nhiếp Thiên Cẩn nghe vậy mới sực nhớ mùi thơm kì lạ xuất hiện trên người hắn. Không lẽ ...
- Người mau lai đây kiểm tra
Thái y ngửi một lúc mới xác định đây đúng là xạ hương, Nhiếp Thiên Cẩn nghiến răng, tay nắm chặt đến nổi gân xanh, đứng dậy đi thay một bộ đồ mới, xé nát bộ trung y rồi kêu người vứt đi. Thái y tiến tới thành thật bẩm báo :
- Thái tử điện hạ, lúc này nô tài bắt mạch cho thái tử phi phát hiện ra người cố tình hạ độc này muốn cho xạ hương ngấm từ từ vào người thái tử phi. Nhưng may mắn cơ thế của thái tử phi lại phản ứng ngay tức khắc.
Người điều chế được xạ hương chắc chắn rất giỏi dùng dược, muốn sử dụng biện pháp lâu dài để tránh phát hiện.
Hắn đã cho người phong toả tin tức Thừa Đức điện, tránh rút dây động. Thiên Cẩn đã phòng ngừa từ thức ăn, quần áo, trang sức, cung nhân ...không ngờ lại dám hạ xạ hương lên người hắn. To gan thật !!! Hắn tra ra là ai, nhất định gia quyến kẻ đó không ai sống sót. Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Hắn đã cho người điều tra toàn bộ
Đông cung, nhất là khố phòng, nguồn gốc của mùi hương từ đâu mà ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thị nữ thân cận bên cạnh Tổng Nghiên Nghiên ghé nhỏ vào tai nàng
- Lương đệ, phía bên Thừa Đức điện không hỏi thăm được gì
Tống lương đệ như đã đoán trước, không hề thất vọng, chỗ ở của thái tử đâu phải muốn tra là tra, muốn hỏi liền hỏi, trừ phi muốn chết. Chẳng lẽ chuyện nàng làm đã bị phát hiện, xạ hương nàng cho người lặn lội tận Tây Vực mới tìm ra, bây giờ phải vứt đi tránh gây hoa lớn. Tống Nghiên Nghiên lấy hộp xạ hương pha loãng với nước và bã trà để giảm bớt mùi hương, sai thị nữ đem ra bãi đất hoang nào đó rải xuống đất. Bản thân lại ung dung chải tóc, thoa sơn, ăn mặc xinh đẹp quyến rũ. Nếu thái tử không tìm nàng thì nàng sẽ đến tìm thái tử. Dù trời đã vào đông nhưng Tống Nghiên Nghiên ăn mặc phong phanh, cổ áo nới lỏng, chỉ cần cúi xuống sẽ khiến bầu ngực lộ ra hết.
Nàng đến thẳng phòng khách tìm thái tử. Gặp được thái tử liền khép nép e lệ hành lễ.
- Thiếp bái kiến thái tử điện hạ.
Nhiếp Thiên Cẩn không nhìn nàng ta một cái, trong đầu hắn giờ chỉ suy nghĩ chuyện của Châu Vĩnh Hi. Hắn cảm thấy phiền với sự xuất hiện của nàng ta thành ra giọng nói thiếu kiên nhẫn
- Ngươi tới làm gì?
Tống Nghiên Nghiên cởi áo khoác lông ra thẹn thùng bước sau lưng hắn, một tay ôm bả vai, một tay ôm eo lần mò đi chuyển xuống phía dưới. Cả người như không xương ngả lên hắn, bờ môi chạm nhẹ tại lướt lên xuống
- Thiếp thấy người mệt mỏi, muốn tới phân ưu giải sầu cùng người. Điện hạ hãy để thiếp...
Chưa kịp nói xong bàn tay của nàng đã bị hắn bóp chặt. "Rắc" một tiếng, còn chưa kịp cho nàng phản ứng, hắn đã đạp văng ra xa khiến tấm lưng va đập mạnh vào góc bàn. Tống Nghiên Nghiên nằm run rẩy, chật vật dưới mặt đất. Nhiếp Thiên Cẩn chẳng thương tình mà lạnh nhạt phun ra một câu
- Lẳng lơ như kĩ nữ, còn ra thể thống gì
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Nghiên Nghiên uất ức, chất vấn hắn
Tại sao lại đối xử với ta như vậy, ta là thành mai trúc mã cùng chàng lớn lên. Chàng...Các thiếp thất trong Đông cung các ngươi chỉ là công cụ ấm giường cho ta. Các ngươi không xứng mang thai con của ta, chỉ có nàng ấy mới xứng. Các ngươi dám có mơ tưởng khác ?
Nàng khổ sở quỳ xuống nghẹn lòng thỉnh tội
Thiếp không dám.Cút !!Đúng là thứ không sạch sẽ. Tự nhiễn cô ta nổi tính gì vậy chứ. Phải chi Vĩnh Hi cũng chủ động với hắn như vậy.
Tống Nghiên Nghiên cầm áo khoác đi ra ngoài, cố gắng che đậy sự thảm hại của mình vào trong. Thái tử vẫn lạnh nhạt với nàng nhưng lần này thậm chí còn hơn. Trước đây không nóng không lạnh làm nàng ảo tưởng viễn vông, lần này hắn thậm chí buông lời tàn nhẫn đối với nàng. Là do cái ả đó phải không, do ả thái tử phi mà chàng mới đem về đã mê hoặc chàng, cho chàng uống bùa mê, mang thai con của chàng nên chàng mới đối xử với ta như vậy đúng chứ. Vậy cô ta nên chết đi.
Nhiếp Thiên Cẩn thay bộ đồ mới, tắm rửa sạch sẽ mới dám leo lên giường nằm cùng nàng. Đang ngủ mà hắn cũng nơm nớp lo lắng, sợ nàng xảy ra chuyện, thủ thỉ bên tai nàng
- Tiểu Hi Hi, nàng nhất định không được có chuyện gì
Nàng như đáp lại lòng hắn, chui rúc vào vòng tay ấm áp, trải qua một đêm đầy bất ổn.
Hôm sau nàng tỉnh đã là gần trưa, tỉnh cũng vì nàng đói quá, nếu không có thể ngủ thêm nữa. Thị nữ bê cháo vào, nàng nhìn thấy thì cau mày, đặt muỗng xuống, mấy hôm nay toàn cháo với tổ yến.
Đối cho ta món khácThái tử phi, thái tử dặn người nhất định phải ăn những món thanh đạm
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro