Động thai
2024-11-01 21:50:49
Tống Nghiên Nghiên biết người trước mắt là thái tử phi thì hốt hoảng, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, vội hành lề :
- Thái tử phi thứ tội, là thiếp có mắt không thấy thái sơn mong người bỏ qua
Châu Vĩnh Hi thấy nàng ta lật mặt còn nhanh hơn bánh tráng thì khinh thường,
- Được rồi, là vô tình thôi.
Nói xong nàng đi lướt qua người nàng ta. Tống Nghiên Nghiên bấu móng tay đến nỗi in vết sâu vào lòng bàn tay nàng ta, tự lẩm bẩm một mình :
- Thái tử phi, danh xưng này cô rất hưởng thụ đúng không? Cái thai của cô không giữ được lâu đâu.
Khuôn mặt Tống Nghiên Nghiên hung dữ vặn vẹo ở một góc không ai biết. Châu Vĩnh Hi chưa biết bản thân sắp gặp hoa, lơ đãng đi đến đại lao, định bụng muốn bước vào nhưng lại thôi. Nàng hỏi những thị vệ xung quanh tình hình của Lê Ngọc Hàn và mọi người
- Vết thương của Thần Vương thế nào rồi ?
Thị vệ canh gác cung kính trả lời :
- Hồi thái tử phi, Thần Vương Lễ Triều đang phục hồi vết thương, mấy ngày nữa thái tử sẽ cho ngài ấy về Lễ Triều.
Châu Vĩnh Hi thoáng yên tâm, xem ra Nhiếp Thiên Cẩn giữ đúng lời hứa. Nàng về lại Thừa Đức điện, mấy ngày nay nàng hết ăn lại ngủ, thi thoảng đọc sách, đánh đàn, nhàn hạ quá lâu lại đâm ra nhàm chán. Vĩnh Hi từng đề nghị muốn ra ngoài chơi nhưng Nhiếp Thiên Cẩn không cho, hắn sợ nàng ra ngoài gặp chuyện, vẫn còn canh cánh chuyện Lê Ngọc Hàn sai thuộc hạ hành thích trên núi. Châu Vĩnh Hi chạm nhẹ vào cây đàn, gảy lên một khúc cho không gian bớt u tịch, điều hiu. Đúng lúc Nhiếp Thiên Cẩn bước vào ngồi cạnh nàng
- Nàng đánh khúc gì vậy ?
Nàng thấy hắn tới cũng dừng khúc nhạc, ảm đạm nói :
- Ta tùy hứng nên đánh bừa thôi.
Nhiếp Thiên Cẩn nhìn cây đàn tranh, hồi tưởng lại chuyện xưa
- Nàng biết lần đầu ta gặp nàng là từ khi nào không?
Châu Vĩnh Hi khó hiểu, sao hắn lại hỏi như vậy.
Chẳng phải là cái buổi yến tiệc hoàng cung Lễ Triều đó sao ?Không, cách đây vài tháng trước, ta từng đi du ngoạn ở Lễ Triều, ta đi vào ăn cơm ở tửu lâu, tình cờ gặp nàng khi nàng tham gia cuộc thi ở đó, lúc đó nàng đã đánh đàn. Ta là bị nàng thu hút từ đó.
Là do lúc đó nàng thắng nên bị hắn chú ý đến sao, biết vậy lúc đó ngồi ăn không là được rồi, cũng do cái tính ham vui hại nàng. Nếu lúc đó nữ chính Triệu Ngọc Dao thắng thì Nhiếp Thiên Cẩn sẽ trở thành nam phụ phản diện tranh giành cùng nam chính trong sách rồi, còn nàng chỉ cần ngồi uống trà xem kịch. Tất cả là tại quản trò tửu lâu đó hại nàng. Nhiếp Thiên Cấn ôm nàng vào lòng
- Nàng đừng giận, lễ thành thân đã chuẩn bị sắp xong. Rất nhanh nàng chính thức là thái tử phi.
Hắn lại nói tiếp
- Còn nữa, vài ngày nữa phụ mẫu nàng sẽ đến thăm nàng.
Châu Vĩnh Hi vừa nghe đến họ đã kích động, nàng ở đây đã gần nửa năm, gần nữa năm không thấy họ. Sau này gặp mặt càng không dễ dàng.
- Thật sao ? Là ngày nào vậy ?
Nhiếp Thiên Cẩn nhìn nàng hồi phục sức sống thì vui vẻ nhưng cũng ganh tị với phụ mẫu Châu Thị. Hắn cũng yêu cô như họ, nhưng sao nàng đối với hắn lại khác họ đến vậy.
- Ta đã thông báo, họ đang đến đây.
Nàng bất giác buồn, cái lúc xuyên vào cuốn sách này bọn họ là người đầu tiên mang hơi ấm đến cho nàng. Nàng cũng sẵn sàng nhận bọn họ làm phụ mẫu, bây giờ phải xa rồi
- Nhiếp Thiên Cấn, ta muốn sau này được gặp họ thường xuyên.
Trong lòng hắn dâng lên vị chua, ôm nàng chặt hơn nữa
- Ngoan, ta sẽ không để nàng cô đơn đâu, bọn họ thương nàng thế nào ta sẽ thương nàng nhiều hơn vậy. Đừng rời xa ta, cả Thừa Đức điện ta cũng cho nàng luôn rồi.
Châu Vĩnh Hi không nói gì, chỉ nhắm mắt dưỡng thần, hắn ôm nàng lên giường ngủ cùng với nàng, nằm bên hắn nàng cảm nhận được mùi hương ngọt nhẹ, trầm lắng nên sát lại gần hắn hơn. Nhiếp Thiên Cẩn ôm nàng sát lại gần hắn hơn, cưng chiều nói :
- Sao từ lúc mang thai lại dễ bám người vậy ?
Vĩnh Hi không tránh né hắn, cô cực kì thích hương thơm đặt biệt là kiểu dịu nhẹ, êm mũi như này
- Hôm nay ngươi thơm thật
Nhiếp Thiên Cẩn ngửi cổ tay trung y xanh, nàng nói thì hắn mới để ý đến mùi thơm tinh tế này.
- Trung y của ta hôm nay đúng là thơm, chắc là do cung nhân mới đổi nước giặt. Nàng thích sao, vậy ta sẽ cho người giặt toàn bộ y phục của ta đều như vậy.
Cô mơ màng khoảng hai canh giờ lại thấy tay chân lạnh toát, ra rất nhiều mô hồi chảy nhễ nhãi, phần bụng đau âm ĩ không ngừng khiến cô sưng mặt, co ro ôm bụng, giọng nói đứt quãng không vững.
- Nhiếp Thiên Cẩn....ta đau...đau...
Nhiếp Thiên Cẩn cảm thấy người trong lòng lạnh như băng, hơi thở yếu ớt thì giật mình, hoảng hồn xốc chăn lên.
Phía dưới nàng đang chảy máu, hắn điên lên chạy ra ngoài kêu người
- Gọi thái y, mau. Gọi thái y đến cho ta
Nửa đêm trên dưới Thừa Đức điện nháo nhào loạn hết cả, thị nữ cung nữ vào kiểm tra cho nàng, lấy nước lau người, thay y phục, mười mấy thái y bị ám vệ dùng khinh công vác đến như bao gạo còn chưa kịp thở đã bị Nhiếp Thiên Cẩn lôi vào khám cho nàng. Thái y bắt mạch thì hoảng hồn, quỳ xuống nói :
- Thái tử điện hạ, thái tử phi bị trúng xạ hương, dẫn đến bị động thai
- Thái tử phi thứ tội, là thiếp có mắt không thấy thái sơn mong người bỏ qua
Châu Vĩnh Hi thấy nàng ta lật mặt còn nhanh hơn bánh tráng thì khinh thường,
- Được rồi, là vô tình thôi.
Nói xong nàng đi lướt qua người nàng ta. Tống Nghiên Nghiên bấu móng tay đến nỗi in vết sâu vào lòng bàn tay nàng ta, tự lẩm bẩm một mình :
- Thái tử phi, danh xưng này cô rất hưởng thụ đúng không? Cái thai của cô không giữ được lâu đâu.
Khuôn mặt Tống Nghiên Nghiên hung dữ vặn vẹo ở một góc không ai biết. Châu Vĩnh Hi chưa biết bản thân sắp gặp hoa, lơ đãng đi đến đại lao, định bụng muốn bước vào nhưng lại thôi. Nàng hỏi những thị vệ xung quanh tình hình của Lê Ngọc Hàn và mọi người
- Vết thương của Thần Vương thế nào rồi ?
Thị vệ canh gác cung kính trả lời :
- Hồi thái tử phi, Thần Vương Lễ Triều đang phục hồi vết thương, mấy ngày nữa thái tử sẽ cho ngài ấy về Lễ Triều.
Châu Vĩnh Hi thoáng yên tâm, xem ra Nhiếp Thiên Cẩn giữ đúng lời hứa. Nàng về lại Thừa Đức điện, mấy ngày nay nàng hết ăn lại ngủ, thi thoảng đọc sách, đánh đàn, nhàn hạ quá lâu lại đâm ra nhàm chán. Vĩnh Hi từng đề nghị muốn ra ngoài chơi nhưng Nhiếp Thiên Cẩn không cho, hắn sợ nàng ra ngoài gặp chuyện, vẫn còn canh cánh chuyện Lê Ngọc Hàn sai thuộc hạ hành thích trên núi. Châu Vĩnh Hi chạm nhẹ vào cây đàn, gảy lên một khúc cho không gian bớt u tịch, điều hiu. Đúng lúc Nhiếp Thiên Cẩn bước vào ngồi cạnh nàng
- Nàng đánh khúc gì vậy ?
Nàng thấy hắn tới cũng dừng khúc nhạc, ảm đạm nói :
- Ta tùy hứng nên đánh bừa thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhiếp Thiên Cẩn nhìn cây đàn tranh, hồi tưởng lại chuyện xưa
- Nàng biết lần đầu ta gặp nàng là từ khi nào không?
Châu Vĩnh Hi khó hiểu, sao hắn lại hỏi như vậy.
Chẳng phải là cái buổi yến tiệc hoàng cung Lễ Triều đó sao ?Không, cách đây vài tháng trước, ta từng đi du ngoạn ở Lễ Triều, ta đi vào ăn cơm ở tửu lâu, tình cờ gặp nàng khi nàng tham gia cuộc thi ở đó, lúc đó nàng đã đánh đàn. Ta là bị nàng thu hút từ đó.
Là do lúc đó nàng thắng nên bị hắn chú ý đến sao, biết vậy lúc đó ngồi ăn không là được rồi, cũng do cái tính ham vui hại nàng. Nếu lúc đó nữ chính Triệu Ngọc Dao thắng thì Nhiếp Thiên Cẩn sẽ trở thành nam phụ phản diện tranh giành cùng nam chính trong sách rồi, còn nàng chỉ cần ngồi uống trà xem kịch. Tất cả là tại quản trò tửu lâu đó hại nàng. Nhiếp Thiên Cấn ôm nàng vào lòng
- Nàng đừng giận, lễ thành thân đã chuẩn bị sắp xong. Rất nhanh nàng chính thức là thái tử phi.
Hắn lại nói tiếp
- Còn nữa, vài ngày nữa phụ mẫu nàng sẽ đến thăm nàng.
Châu Vĩnh Hi vừa nghe đến họ đã kích động, nàng ở đây đã gần nửa năm, gần nữa năm không thấy họ. Sau này gặp mặt càng không dễ dàng.
- Thật sao ? Là ngày nào vậy ?
Nhiếp Thiên Cẩn nhìn nàng hồi phục sức sống thì vui vẻ nhưng cũng ganh tị với phụ mẫu Châu Thị. Hắn cũng yêu cô như họ, nhưng sao nàng đối với hắn lại khác họ đến vậy.
- Ta đã thông báo, họ đang đến đây.
Nàng bất giác buồn, cái lúc xuyên vào cuốn sách này bọn họ là người đầu tiên mang hơi ấm đến cho nàng. Nàng cũng sẵn sàng nhận bọn họ làm phụ mẫu, bây giờ phải xa rồi
- Nhiếp Thiên Cấn, ta muốn sau này được gặp họ thường xuyên.
Trong lòng hắn dâng lên vị chua, ôm nàng chặt hơn nữa
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ngoan, ta sẽ không để nàng cô đơn đâu, bọn họ thương nàng thế nào ta sẽ thương nàng nhiều hơn vậy. Đừng rời xa ta, cả Thừa Đức điện ta cũng cho nàng luôn rồi.
Châu Vĩnh Hi không nói gì, chỉ nhắm mắt dưỡng thần, hắn ôm nàng lên giường ngủ cùng với nàng, nằm bên hắn nàng cảm nhận được mùi hương ngọt nhẹ, trầm lắng nên sát lại gần hắn hơn. Nhiếp Thiên Cẩn ôm nàng sát lại gần hắn hơn, cưng chiều nói :
- Sao từ lúc mang thai lại dễ bám người vậy ?
Vĩnh Hi không tránh né hắn, cô cực kì thích hương thơm đặt biệt là kiểu dịu nhẹ, êm mũi như này
- Hôm nay ngươi thơm thật
Nhiếp Thiên Cẩn ngửi cổ tay trung y xanh, nàng nói thì hắn mới để ý đến mùi thơm tinh tế này.
- Trung y của ta hôm nay đúng là thơm, chắc là do cung nhân mới đổi nước giặt. Nàng thích sao, vậy ta sẽ cho người giặt toàn bộ y phục của ta đều như vậy.
Cô mơ màng khoảng hai canh giờ lại thấy tay chân lạnh toát, ra rất nhiều mô hồi chảy nhễ nhãi, phần bụng đau âm ĩ không ngừng khiến cô sưng mặt, co ro ôm bụng, giọng nói đứt quãng không vững.
- Nhiếp Thiên Cẩn....ta đau...đau...
Nhiếp Thiên Cẩn cảm thấy người trong lòng lạnh như băng, hơi thở yếu ớt thì giật mình, hoảng hồn xốc chăn lên.
Phía dưới nàng đang chảy máu, hắn điên lên chạy ra ngoài kêu người
- Gọi thái y, mau. Gọi thái y đến cho ta
Nửa đêm trên dưới Thừa Đức điện nháo nhào loạn hết cả, thị nữ cung nữ vào kiểm tra cho nàng, lấy nước lau người, thay y phục, mười mấy thái y bị ám vệ dùng khinh công vác đến như bao gạo còn chưa kịp thở đã bị Nhiếp Thiên Cẩn lôi vào khám cho nàng. Thái y bắt mạch thì hoảng hồn, quỳ xuống nói :
- Thái tử điện hạ, thái tử phi bị trúng xạ hương, dẫn đến bị động thai
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro