Ngươi tránh ra
2024-11-01 21:50:49
Về phần Nhiếp Tịch Chi do phản kháng nên bị bắt mang lên kiệu khác đưa về Thừa Ân cung. Cả đoạn đường
Châu Vĩnh Hi như ngồi trên đống lửa, cảm thấy ngày tàn của mình đã đến, khi cánh cửa Đông cung nặng nề mở ra cô càng thêm khấn trương. Cô bị Hạ Vũ đưa đến căn phòng xa lạ, hoa lệ, cô bước vào cánh cửa dè dặt ngó nghiêng xung quanh, đột nhiên đóng sập lại
- Khoan đã ...
Châu Vĩnh Hi vội chạy tới giật mạnh cửa nhưng không được, từ tấm bình phong Nhiếp Thiên Cẩn bước ra.
- Nàng muốn chạy đi đâu ?
Nàng quay đầu lại đối diện với hắn,
Nhiếp Thiên Cẩn, ngươi ...Gần nửa tháng rồi không gặp, nàng nhớ ta không?Không, ta muốn tránh ngươi còn không kịpTa thì lại rất nhớ nàng, thái tử phi của ta dám bỏ trốn đi khiến ta tức giận vô cùng.Châu Vĩnh Hi cảm thấy mình vẫn nên nói chuyện lại với hắn :
- Ta nói lại lần nữa, ta không phải thái tử phi của ngươi, ta chưa đồng ý chuyện này. Ngươi dám bắt ép ta ở đây không sợ....
Châu Vĩnh Hi chưa dứt lời thì hắn đã nói tiếp.
- Sợ nhạc phụ nhạc mẫu và cả Lê Ngọc Hàn phát hiện đúng không ? Nhưng khiến nàng thất vọng rồi, sẽ chẳng ai cứu nàng đâu.
Không khí trong điện im lặng như tờ, hai người đối mắt với nhau không ai nhường ai, Châu Vĩnh Hi còn đang muốn đấu khẩu thêm bất ngờ hắn đi tới tủ gỗ lấy ra một hộp gấm, vẫy tay bảo nàng :
- Lại đây, ta có món quà tặng nàng.
Châu Vĩnh Hi nhích người đi tới, nhìn hộp gấm nghi hoặc hỏi :
Đây là cái gì ?Nàng mở ra thử xem. Hắn nhướn màyChâu Vĩnh Hi mở ra thấy sợi dây xích dài khoảng mấy trượng, sợi dây không to, được chế tác rất tinh xảo, nàng sững người, ném hộp gấm đi
- Ngươi sao lại tặng ta thứ này.
Nhiếp Thiên Cẩn nhặt xích vàng lên, thản nhiên trả lời :
Lần này ta bắt được nàng về nhưng chung quy lần sau nàng lại chạy mất khỏi ta thì sao, vì vậy mặc dù không muốn nhưng cũng đành khóá nàng bên ngườiNhiếp Thiên Cấn ! Tên bệnh hoạn ! Tên tâm thần, hồn đản nhà người. Ngươi đi chết đi.Nhiếp Thiên Cẩn mặc kệ nàng la hét, dãy dụa cỡ nào cũng bế sốc nàng lên giường, lấy dây vải buộc hai tay đang đánh đấm loạn xạ của nàng lại, nắm lấy chân đeo khóa vòng vào mắc cá chân của nàng, khóa còn lại mắc vào chân giường " Cạch", cơ quan tinh xảo liền đóng lại. Tự do của nàng chấm dứt từ đây. Châu Vĩnh Hi tức đến đỏ mặt, ngấng đầu lên chửi hắn :
Tên điên khùng nhà ngươi, cho dù ngươi có khóa chân ta lại, ta cũng nhất định chạy thoátNếu bây giờ ta sủng hạnh nàng thì nàng sẽ hoàn toàn thuộc về ta, đúng chứ ?Nói xong, hắn liền tháo đai lưng của nàng ra quăng dưới đất, Châu Vĩnh Hi thấy hắn định làm thiệt thì hoảng hốt, tay của nàng bị trói chặt nên chỉ có thể dãy dụa thân hình tránh đi bàn tay của hắn, nói năng đứt quãng :
- Nhiếp Thiên Cẩn, nếu ngươi dám ...ta liền hận ngươi.
Động tác của Nhiếp Thiên Cấn không dừng lại mà còn nhanh hơn, cởi từng lớp áo váy của nàng quăng xuống dưới đất, thoáng chốc Châu Vĩnh Hi chỉ còn lại một cái yếm mỏng, nàng tính xoay người lại nhưng bị bắt được,
Nhiếp Thiên Cẩn đè thân hình lên người nàng, hít ngửi mùi hương trước ngực làm hắn m mẩn, Châu Vĩnh Hi hốc mắt đỏ ửng, phản ứng cũng không được, chỉ có thế hét lớn:
- Ngươi tránh ra.
Nhiếp Thiên Cẩn nhét miếng vải vào miệng nàng.
- Nàng để dành sức đi, không thôi lại bị khàn giọng.
Châu Vĩnh Hi còn muốn cắn hắn thì bị bịt miệng chỉ có phát ra tiếng ú ớ
- Um...um
Sáng hôm sau
Châu Vĩnh Hi uễ oải mở cặp mặt nặng nề ra, hai vai nàng như đeo mấy qua tạ,rất đau nhức, cái lưng như già đi chục tuổi, trên người đầy vết đỏ hồng, nhất là cổ với ngực, nàng thắt lại lớp áo trung y trắng, tên khốn nạn đêm qua đòi hỏi vô độ, hại cô ngất lên ngấy xuống mấy lần cũng không chịu dừng lại, mặc kệ cô van xin ra sao. Châu Vĩnh Hi nhìn sợi xích vàng trên cổ chân nàng thì còn tức hơn, lấy tay kéo sợi xích ra, đang loay hoay tìm cách tháo khóá vòng thì ba thị nữ bước vào
- Thái tử phi, mời dùng cháo
Châu Vĩnh Hi không chú ý đến bọn họ, lạnh nhạt trả lời :
- Để đó đi.
Hai thị nữ tiến tới bóp lấy chân và vai cô thì cô giật mình hất bọn họ ra
- Ngươi làm gì vậy ?
Hai thị nữ sợ hãi, vội gập đầu quỳ xuống
Thái tử phi, thái tử dặn dò chúng nô tì khi người tỉnh thì hầu hạ xoa bóp cho ngườiKhông cần, các ngươi đi hết đi.Thấy bọn họ chần chừ không đi, nàng nghiêm mặt nói :
- Đây là mệnh lệnh của ta
Ba thị nữ đành lui ra ngoài canh cửa, trong điện khôi phục lại sự yên tĩnh. Châu Vĩnh Hi cố gắng chịu bắp chân nhức mỏi bước xuống giường, khi đi sợi dây vàng phát ra tiếng " leng keng" nghe rất khó chịu, ồn ào, Châu Vĩnh Hi giậm mạnh mấy cái xuống đất bày ra bộ dáng khó chịu. Nhìn kĩ lại thì sợi dây đủ dài cho nàng hoạt động trong phòng. Châu Vĩnh Hi tới bên cửa số ngồi thẩn thờ ra đó, bên ngoài có khá nhiều lính canh, nàng nhìn thấy bầu trời nhưng không thể ra đó. Nàng cứ ngồi thừ suy nghĩ không biết qua bao lâu khi có vòng tay từ phía sau ôm lấy nàng, lúc đấy mới giật mình quay đầu lại đã phát hiện bản thân đang ngồi gọn trong lòng Nhiếp Thiên Cẩn
- Sao không ăn cháo, không ngon sao ?
Nhiếp Thiên Cẩn đứng dậy bưng bát cháo trên bàn đến trước mặt đã bị nàng hất đổ ra sàn
- Ta không muốn ăn.
Hắn bỏ qua sắc mặt tức tối của nàng, ngồi ôm nàng vào lòng thủ thỉ :
- Là Hi Hi chê cháo dở sao, ta bảo đầu bếp làm lại cho nàng món khác.
Châu Vĩnh Hi dùng hết sức bình sinh đẩy hắn ta ra, tay chỉ ra phía cửa
- Ngươi buông ta ra, ngươi là tên điên khùng khốn nạn ta không muốn gặp ngươi.
Nhiếp Thiên Cẩn vẫn mặt lì ôm nàng, nhẹ giọng dỗ :
- Hi Hi nói đúng, ta chính là tên điên khùng, nàng muốn đánh mắng ra sao cũng được nhưng đừng rời khỏi ta.
Châu Vĩnh Hi đánh đá túi bụi lên vai, lên lưng, lên ngực, thậm chí là cắn hắn nhưng mà người này như sắt đá, nàng có làm gì thì hắn cũng chẳng mảy may giao động. Trút giận xong quả nhiên nhẹ người thoải mái hắn. Nàng xụi lơ trong ngực hắn, để mặc cho hắn hôn trán, xoa tóc nàng. Lát sau có vài thị nữ tiến vào dọn dẹp, đồng thời, mang thêm thực ăn vào, lại là món cháo thanh đạm. Khi hắn đút nàng ăn thì Châu Vĩnh Hi lộ vẻ kháng cự nhưng từ hôm qua đến giờ nàng vẫn chưa có gì bỏ bụng nên đành xuống nước, ngoan ngoãn ăn sạch tô cháo thì híp mắt buồn ngủ như mèo nhỏ. Nhiếp Thiên Cần lộ vẻ hài lòng, bế nàng lại giường, đặp chăn, hắn cấn thận gấp xuống mép giường để tránh nàng đạp mất. Xong một loạt động tác thì đi ra ngoài. Nghe thuộc hạ bẩm báo
- Thái tử, tứ công chúa đang đợi ở phòng trà.
Ta biết rồi, ngươi sai cung nhân chuẩn bị đàn cờ cho thái tử phi tránh buồn chán.
Vâng
Châu Vĩnh Hi như ngồi trên đống lửa, cảm thấy ngày tàn của mình đã đến, khi cánh cửa Đông cung nặng nề mở ra cô càng thêm khấn trương. Cô bị Hạ Vũ đưa đến căn phòng xa lạ, hoa lệ, cô bước vào cánh cửa dè dặt ngó nghiêng xung quanh, đột nhiên đóng sập lại
- Khoan đã ...
Châu Vĩnh Hi vội chạy tới giật mạnh cửa nhưng không được, từ tấm bình phong Nhiếp Thiên Cẩn bước ra.
- Nàng muốn chạy đi đâu ?
Nàng quay đầu lại đối diện với hắn,
Nhiếp Thiên Cẩn, ngươi ...Gần nửa tháng rồi không gặp, nàng nhớ ta không?Không, ta muốn tránh ngươi còn không kịpTa thì lại rất nhớ nàng, thái tử phi của ta dám bỏ trốn đi khiến ta tức giận vô cùng.Châu Vĩnh Hi cảm thấy mình vẫn nên nói chuyện lại với hắn :
- Ta nói lại lần nữa, ta không phải thái tử phi của ngươi, ta chưa đồng ý chuyện này. Ngươi dám bắt ép ta ở đây không sợ....
Châu Vĩnh Hi chưa dứt lời thì hắn đã nói tiếp.
- Sợ nhạc phụ nhạc mẫu và cả Lê Ngọc Hàn phát hiện đúng không ? Nhưng khiến nàng thất vọng rồi, sẽ chẳng ai cứu nàng đâu.
Không khí trong điện im lặng như tờ, hai người đối mắt với nhau không ai nhường ai, Châu Vĩnh Hi còn đang muốn đấu khẩu thêm bất ngờ hắn đi tới tủ gỗ lấy ra một hộp gấm, vẫy tay bảo nàng :
- Lại đây, ta có món quà tặng nàng.
Châu Vĩnh Hi nhích người đi tới, nhìn hộp gấm nghi hoặc hỏi :
Đây là cái gì ?Nàng mở ra thử xem. Hắn nhướn màyChâu Vĩnh Hi mở ra thấy sợi dây xích dài khoảng mấy trượng, sợi dây không to, được chế tác rất tinh xảo, nàng sững người, ném hộp gấm đi
- Ngươi sao lại tặng ta thứ này.
Nhiếp Thiên Cẩn nhặt xích vàng lên, thản nhiên trả lời :
Lần này ta bắt được nàng về nhưng chung quy lần sau nàng lại chạy mất khỏi ta thì sao, vì vậy mặc dù không muốn nhưng cũng đành khóá nàng bên ngườiNhiếp Thiên Cấn ! Tên bệnh hoạn ! Tên tâm thần, hồn đản nhà người. Ngươi đi chết đi.Nhiếp Thiên Cẩn mặc kệ nàng la hét, dãy dụa cỡ nào cũng bế sốc nàng lên giường, lấy dây vải buộc hai tay đang đánh đấm loạn xạ của nàng lại, nắm lấy chân đeo khóa vòng vào mắc cá chân của nàng, khóa còn lại mắc vào chân giường " Cạch", cơ quan tinh xảo liền đóng lại. Tự do của nàng chấm dứt từ đây. Châu Vĩnh Hi tức đến đỏ mặt, ngấng đầu lên chửi hắn :
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tên điên khùng nhà ngươi, cho dù ngươi có khóa chân ta lại, ta cũng nhất định chạy thoátNếu bây giờ ta sủng hạnh nàng thì nàng sẽ hoàn toàn thuộc về ta, đúng chứ ?Nói xong, hắn liền tháo đai lưng của nàng ra quăng dưới đất, Châu Vĩnh Hi thấy hắn định làm thiệt thì hoảng hốt, tay của nàng bị trói chặt nên chỉ có thể dãy dụa thân hình tránh đi bàn tay của hắn, nói năng đứt quãng :
- Nhiếp Thiên Cẩn, nếu ngươi dám ...ta liền hận ngươi.
Động tác của Nhiếp Thiên Cấn không dừng lại mà còn nhanh hơn, cởi từng lớp áo váy của nàng quăng xuống dưới đất, thoáng chốc Châu Vĩnh Hi chỉ còn lại một cái yếm mỏng, nàng tính xoay người lại nhưng bị bắt được,
Nhiếp Thiên Cẩn đè thân hình lên người nàng, hít ngửi mùi hương trước ngực làm hắn m mẩn, Châu Vĩnh Hi hốc mắt đỏ ửng, phản ứng cũng không được, chỉ có thế hét lớn:
- Ngươi tránh ra.
Nhiếp Thiên Cẩn nhét miếng vải vào miệng nàng.
- Nàng để dành sức đi, không thôi lại bị khàn giọng.
Châu Vĩnh Hi còn muốn cắn hắn thì bị bịt miệng chỉ có phát ra tiếng ú ớ
- Um...um
Sáng hôm sau
Châu Vĩnh Hi uễ oải mở cặp mặt nặng nề ra, hai vai nàng như đeo mấy qua tạ,rất đau nhức, cái lưng như già đi chục tuổi, trên người đầy vết đỏ hồng, nhất là cổ với ngực, nàng thắt lại lớp áo trung y trắng, tên khốn nạn đêm qua đòi hỏi vô độ, hại cô ngất lên ngấy xuống mấy lần cũng không chịu dừng lại, mặc kệ cô van xin ra sao. Châu Vĩnh Hi nhìn sợi xích vàng trên cổ chân nàng thì còn tức hơn, lấy tay kéo sợi xích ra, đang loay hoay tìm cách tháo khóá vòng thì ba thị nữ bước vào
- Thái tử phi, mời dùng cháo
Châu Vĩnh Hi không chú ý đến bọn họ, lạnh nhạt trả lời :
- Để đó đi.
Hai thị nữ tiến tới bóp lấy chân và vai cô thì cô giật mình hất bọn họ ra
- Ngươi làm gì vậy ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai thị nữ sợ hãi, vội gập đầu quỳ xuống
Thái tử phi, thái tử dặn dò chúng nô tì khi người tỉnh thì hầu hạ xoa bóp cho ngườiKhông cần, các ngươi đi hết đi.Thấy bọn họ chần chừ không đi, nàng nghiêm mặt nói :
- Đây là mệnh lệnh của ta
Ba thị nữ đành lui ra ngoài canh cửa, trong điện khôi phục lại sự yên tĩnh. Châu Vĩnh Hi cố gắng chịu bắp chân nhức mỏi bước xuống giường, khi đi sợi dây vàng phát ra tiếng " leng keng" nghe rất khó chịu, ồn ào, Châu Vĩnh Hi giậm mạnh mấy cái xuống đất bày ra bộ dáng khó chịu. Nhìn kĩ lại thì sợi dây đủ dài cho nàng hoạt động trong phòng. Châu Vĩnh Hi tới bên cửa số ngồi thẩn thờ ra đó, bên ngoài có khá nhiều lính canh, nàng nhìn thấy bầu trời nhưng không thể ra đó. Nàng cứ ngồi thừ suy nghĩ không biết qua bao lâu khi có vòng tay từ phía sau ôm lấy nàng, lúc đấy mới giật mình quay đầu lại đã phát hiện bản thân đang ngồi gọn trong lòng Nhiếp Thiên Cẩn
- Sao không ăn cháo, không ngon sao ?
Nhiếp Thiên Cẩn đứng dậy bưng bát cháo trên bàn đến trước mặt đã bị nàng hất đổ ra sàn
- Ta không muốn ăn.
Hắn bỏ qua sắc mặt tức tối của nàng, ngồi ôm nàng vào lòng thủ thỉ :
- Là Hi Hi chê cháo dở sao, ta bảo đầu bếp làm lại cho nàng món khác.
Châu Vĩnh Hi dùng hết sức bình sinh đẩy hắn ta ra, tay chỉ ra phía cửa
- Ngươi buông ta ra, ngươi là tên điên khùng khốn nạn ta không muốn gặp ngươi.
Nhiếp Thiên Cẩn vẫn mặt lì ôm nàng, nhẹ giọng dỗ :
- Hi Hi nói đúng, ta chính là tên điên khùng, nàng muốn đánh mắng ra sao cũng được nhưng đừng rời khỏi ta.
Châu Vĩnh Hi đánh đá túi bụi lên vai, lên lưng, lên ngực, thậm chí là cắn hắn nhưng mà người này như sắt đá, nàng có làm gì thì hắn cũng chẳng mảy may giao động. Trút giận xong quả nhiên nhẹ người thoải mái hắn. Nàng xụi lơ trong ngực hắn, để mặc cho hắn hôn trán, xoa tóc nàng. Lát sau có vài thị nữ tiến vào dọn dẹp, đồng thời, mang thêm thực ăn vào, lại là món cháo thanh đạm. Khi hắn đút nàng ăn thì Châu Vĩnh Hi lộ vẻ kháng cự nhưng từ hôm qua đến giờ nàng vẫn chưa có gì bỏ bụng nên đành xuống nước, ngoan ngoãn ăn sạch tô cháo thì híp mắt buồn ngủ như mèo nhỏ. Nhiếp Thiên Cần lộ vẻ hài lòng, bế nàng lại giường, đặp chăn, hắn cấn thận gấp xuống mép giường để tránh nàng đạp mất. Xong một loạt động tác thì đi ra ngoài. Nghe thuộc hạ bẩm báo
- Thái tử, tứ công chúa đang đợi ở phòng trà.
Ta biết rồi, ngươi sai cung nhân chuẩn bị đàn cờ cho thái tử phi tránh buồn chán.
Vâng
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro