Nữ Phụ Hào Môn Sau Khi Thức Tỉnh
Hai Cực Đảo Ngư...
Thư Thư Thư
2024-09-11 09:38:11
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô tò mò nhìn cô ta, đi tới trước mặt cô ta hai bước, hỏi: “Sao vậy? Em lại đẹp lên rồi sao?”
Đồng Tinh Tinh lần này tỉnh táo trở lại.
Rất nhanh, cô ta vội vàng cười nói: “Ừ, lại đẹp lên rồi.”
Sầm Tuế nghi ngờ nhìn cô ta một lúc, thấy bộ dạng giả tạo của cô ta, cô không cô hứng thú nói chuyện với cô ta, xoay người rời đi.
Khi cô và Đào Mẫn Nhi bước ra khỏi cửa hàng, hai nhân viên còn lại mang dáng vẻ tám chuyện chạy đến chỗ Đồng Tinh Tinh hỏi cô ta: “Vừa rồi là ai vậy? Cô có biết bọn họ không? Phú nhị đại đó.”
Đồng Tinh Tinh rất bình tĩnh, kéo dài giọng điệu: “Em họ, Sầm Tuế.”
Hai nhân viên phản ứng lại, sau đó đột nhiên nói: “Đó, đó là… Tiểu thư phế vật?”
Đồng Tinh Tinh cười chế nhạo: “Ừ.”
Nhân viên bán hàng số một nói: “Wow, cô ấy nhìn đẹp thật đấy, giống như minh tinh vậy.”
Nhân viên bán hàng số hai cũng cười, nhỏ giọng nói: “Xinh đẹp thì có ích gì, tôi nghe nói đầu óc không khác gì công tử nhà họ Trần, trong não không có gì khác, phế vật...”
Nhân viên bán hàng số một đỏ mặt: “Cô ta là con gái của Sầm tổng, các người nói xem cô ta như vậy thật thất vọng, ai sẽ gánh vác nhà họ Sầm đây?”
Nhân viên bán hàng thứ hai mỉm cười: “Tôi không biết, nói không chừng cô ta đã thành đôi với công tử nhà họ Trần rồi, công ty cũng đối xử tốt với nhà họ Trần.”
Đồng Tinh Tinh đột nhiên nói: “Nhưng Trần Vũ sẽ bằng lòng lấy cô ta sao?”
Nhân viên bán hàng số một và số hai nhìn nhau, một lúc sau ăn ý nhìn Đồng Tinh Tinh lắc đầu.
Đồng Tinh Tinh nhìn giống như một nhà thông thái Phật giáo: “Tính cách quyết định vận mệnh.”
Nhân viên số một và số hai rất đồng tình, gật đầu nhìn cô ta, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, mơ hồ nói: “Đúng rồi, Tinh Tinh, Sầm tổng đưa cô xuống tầng trệt để rèn luyện, điều này có phải... có ý gì không? Có phải là?”
Đồng Tinh Tinh cười cười, lại nói: “Đừng nói bậy, nghiêm túc đi.”
Nhân viên số một và số hai lần lượt ôm tay trái và tay phải của cô ta, như thể đã ngầm hiểu: “Dù sao thì chúng tôi cũng hồ đồ với cô luôn rồi.”
Đồng Tinh Tinh cười “bất lực”: “Tôi phục các cô luôn rồi.”
***
Hai tiết học buổi chiều, Sầm Tuế tranh thủ thời gian vào lớp, nhưng lại chọn một vị trí ở phía sau.
Cô không kết bạn với bất kỳ người bạn nào trong lớp, cô không muốn ngồi với Trần Vũ, cô chỉ ngồi một mình.
Cô ngồi xuống không được bao lâu, cô thấy Trần Vũ đi vào từ cửa trước của lớp học, theo sau là những người anh em tốt của anh.
Ánh mắt hai người chạm nhau giữa khoảng cách của toàn bộ lớp học, người này lạnh lùng hơn người kia.
Sầm Tuế cũng lười để ý đến anh, nói chi đến việc so đo với anh, cô vội quay mặt đi chỗ khác.
Cô nhìn quyển sách trước mặt, giống như hoàn toàn không nhìn thấy Trần Vũ.
Trần Vũ mặt mày u ám đi tới hàng ghế phía sau, chủ ý của anh rất rõ ràng, muốn ngồi xuống bên cạnh Sầm Tuế.
Kết quả trước khi anh kịp đến hàng ghế sau, ba cô gái đột nhiên xuất hiện từ đâu ra, lần lượt ngồi xuống ghế bên cạnh Sầm Tuế với vẻ mặt hạnh phúc.
Trần Vũ dừng lại: “....”
Sầm Tuế nhìn ba người bạn cùng phòng ngồi bên cạnh mình, trong đầu chậm rãi gõ một dấu chấm hỏi: “?”
Trần Vũ chỉ dừng lại một chút, sau đó đi về hàng ghế phía sau, đi tới chỗ ngồi, nhìn ba người bạn cùng phòng rồi thô lỗ nói: “Làm phiền tránh đường một chút.”
Mọi người trong lớp, bao gồm cả bạn cùng phòng của Sầm Tuế: “???”
Trần Vũ chủ động muốn ngồi với Sầm Tuế???
Không phải anh luôn phớt lờ Sầm Tuế sao???
Ba người bạn cùng phòng cùng chớp mắt, bị giọng điệu và khí chất của Trần Vũ làm cho kinh ngạc.
Bọn họ không dám khiêu khích Trần Vũ, sau khi sững sờ, tự nhiên cúi đầu thu dọn đồ đạc rời đi, còn chưa kịp đứng lên, Sầm Tuế đột nhiên lên tiếng, nhìn Trần Vũ lạnh lùng nói: “Anh nói đạo lý một chút đi, ai đến trước ngồi trước.”
Cô tò mò nhìn cô ta, đi tới trước mặt cô ta hai bước, hỏi: “Sao vậy? Em lại đẹp lên rồi sao?”
Đồng Tinh Tinh lần này tỉnh táo trở lại.
Rất nhanh, cô ta vội vàng cười nói: “Ừ, lại đẹp lên rồi.”
Sầm Tuế nghi ngờ nhìn cô ta một lúc, thấy bộ dạng giả tạo của cô ta, cô không cô hứng thú nói chuyện với cô ta, xoay người rời đi.
Khi cô và Đào Mẫn Nhi bước ra khỏi cửa hàng, hai nhân viên còn lại mang dáng vẻ tám chuyện chạy đến chỗ Đồng Tinh Tinh hỏi cô ta: “Vừa rồi là ai vậy? Cô có biết bọn họ không? Phú nhị đại đó.”
Đồng Tinh Tinh rất bình tĩnh, kéo dài giọng điệu: “Em họ, Sầm Tuế.”
Hai nhân viên phản ứng lại, sau đó đột nhiên nói: “Đó, đó là… Tiểu thư phế vật?”
Đồng Tinh Tinh cười chế nhạo: “Ừ.”
Nhân viên bán hàng số một nói: “Wow, cô ấy nhìn đẹp thật đấy, giống như minh tinh vậy.”
Nhân viên bán hàng số hai cũng cười, nhỏ giọng nói: “Xinh đẹp thì có ích gì, tôi nghe nói đầu óc không khác gì công tử nhà họ Trần, trong não không có gì khác, phế vật...”
Nhân viên bán hàng số một đỏ mặt: “Cô ta là con gái của Sầm tổng, các người nói xem cô ta như vậy thật thất vọng, ai sẽ gánh vác nhà họ Sầm đây?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhân viên bán hàng thứ hai mỉm cười: “Tôi không biết, nói không chừng cô ta đã thành đôi với công tử nhà họ Trần rồi, công ty cũng đối xử tốt với nhà họ Trần.”
Đồng Tinh Tinh đột nhiên nói: “Nhưng Trần Vũ sẽ bằng lòng lấy cô ta sao?”
Nhân viên bán hàng số một và số hai nhìn nhau, một lúc sau ăn ý nhìn Đồng Tinh Tinh lắc đầu.
Đồng Tinh Tinh nhìn giống như một nhà thông thái Phật giáo: “Tính cách quyết định vận mệnh.”
Nhân viên số một và số hai rất đồng tình, gật đầu nhìn cô ta, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, mơ hồ nói: “Đúng rồi, Tinh Tinh, Sầm tổng đưa cô xuống tầng trệt để rèn luyện, điều này có phải... có ý gì không? Có phải là?”
Đồng Tinh Tinh cười cười, lại nói: “Đừng nói bậy, nghiêm túc đi.”
Nhân viên số một và số hai lần lượt ôm tay trái và tay phải của cô ta, như thể đã ngầm hiểu: “Dù sao thì chúng tôi cũng hồ đồ với cô luôn rồi.”
Đồng Tinh Tinh cười “bất lực”: “Tôi phục các cô luôn rồi.”
***
Hai tiết học buổi chiều, Sầm Tuế tranh thủ thời gian vào lớp, nhưng lại chọn một vị trí ở phía sau.
Cô không kết bạn với bất kỳ người bạn nào trong lớp, cô không muốn ngồi với Trần Vũ, cô chỉ ngồi một mình.
Cô ngồi xuống không được bao lâu, cô thấy Trần Vũ đi vào từ cửa trước của lớp học, theo sau là những người anh em tốt của anh.
Ánh mắt hai người chạm nhau giữa khoảng cách của toàn bộ lớp học, người này lạnh lùng hơn người kia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sầm Tuế cũng lười để ý đến anh, nói chi đến việc so đo với anh, cô vội quay mặt đi chỗ khác.
Cô nhìn quyển sách trước mặt, giống như hoàn toàn không nhìn thấy Trần Vũ.
Trần Vũ mặt mày u ám đi tới hàng ghế phía sau, chủ ý của anh rất rõ ràng, muốn ngồi xuống bên cạnh Sầm Tuế.
Kết quả trước khi anh kịp đến hàng ghế sau, ba cô gái đột nhiên xuất hiện từ đâu ra, lần lượt ngồi xuống ghế bên cạnh Sầm Tuế với vẻ mặt hạnh phúc.
Trần Vũ dừng lại: “....”
Sầm Tuế nhìn ba người bạn cùng phòng ngồi bên cạnh mình, trong đầu chậm rãi gõ một dấu chấm hỏi: “?”
Trần Vũ chỉ dừng lại một chút, sau đó đi về hàng ghế phía sau, đi tới chỗ ngồi, nhìn ba người bạn cùng phòng rồi thô lỗ nói: “Làm phiền tránh đường một chút.”
Mọi người trong lớp, bao gồm cả bạn cùng phòng của Sầm Tuế: “???”
Trần Vũ chủ động muốn ngồi với Sầm Tuế???
Không phải anh luôn phớt lờ Sầm Tuế sao???
Ba người bạn cùng phòng cùng chớp mắt, bị giọng điệu và khí chất của Trần Vũ làm cho kinh ngạc.
Bọn họ không dám khiêu khích Trần Vũ, sau khi sững sờ, tự nhiên cúi đầu thu dọn đồ đạc rời đi, còn chưa kịp đứng lên, Sầm Tuế đột nhiên lên tiếng, nhìn Trần Vũ lạnh lùng nói: “Anh nói đạo lý một chút đi, ai đến trước ngồi trước.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro