Nữ Phụ Hào Môn Sau Khi Thức Tỉnh
Lần Này Là Đến...
Thư Thư Thư
2024-09-11 09:38:11
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ánh mắt của mọi người đều hướng về Sầm Tuế, bao gồm cả ba người bạn cùng phòng: “!!!”
Sầm Tuế thật sự mở miệng gây khó dễ Trần Vũ???
Còn từ chối ngồi với anh???
Trần Vũ hơi nhíu mày, đen mặt không nói lời nào, tiếng chuông vào học vang lên, giáo viên vào lớp.
Không còn cách nào khác, anh đành phải dẫn theo Uông Kiệt cùng vài người bạn tìm chiếc ghế trống khác ngồi xuống.
Sầm Tuế thu lại tâm tư rồi không quản anh nữa, chỉ tập trung nghe giảng bài.
Lên lớp nghe được một lúc thì thấy điện thoại sáng lên, cô mở khóa ra và liếc nhìn.
Cô bấm vào Wechat và thấy mình được thêm vào một nhóm, và ba thành viên còn lại là ba người bạn cùng phòng.
Ni Ni: “Thật ngầu quá! Từ bây giờ cậu sẽ là nữ thần của chúng tôi!”
Thiên Thiên: “Đá đàn ông cặn bã! Yay!”
Giai Giai: “Vỗ tay vỗ tay.”
Sau khi đọc tin nhắn của họ, Sầm Tuế không nhịn được bật cười.
Trước đây cô đã không để ý, những cô gái này thật sự rất dễ thương.
Sầm Tuế nhắn: [Cảm ơn vì lời khen.] trong nhóm, rồi đặt điện thoại xuống và nghe giảng.
Nghe giảng một hồi, cô lặng lẽ chạm vào điện thoại để mở khóa, mở ứng dụng mua sắm, thêm từng cuốn sách vào giỏ hàng theo danh sách ôn tập mà học trưởng Lục Văn Bác gửi cho cô.
Trên hàng ghế cách đó vài hàng, Trần Vũ và Uông Kiệt có những biểu hiện khác nhau trên khuôn mặt, cơ bản bọn họ đều đang căng thẳng.
Uông Kiệt, Triệu Tử Trừng và Chu Nhất Miểu liếc nhìn nhau, tất cả đều giả vờ chăm chú nghe giảng, thậm chí không dám nói trong nhóm.
Bọn họ cũng không ngốc, đương nhiên có thể nhìn ra sắc mặt của Trần Vũ khó coi đến mức nào.
Tối qua anh tức giận đến mức cả đêm ngủ không ngon. Không ngờ hôm nay vừa tới lớp học, hai ngày nay còn chưa lấy lại được mặt mũi, lại còn bị Sầm Tuế làm cho mất hết thể diện.
Trước mặt nhiều người như vậy lạnh lùng mắng anh, thật sự không chừa cho anh chút mặt mũi nào.
Sau một lúc, Uông Kiệt và những người khác lại bắt đầu nhìn nhau và trao đổi với nhau những suy nghĩ của họ.
[Vừa ăn mừng rồi lại xóa bạn bè rồi cho vào danh sách đen. Bây giờ thái độ này vẫn còn, lần này không phải thật chứ]
[Diễn đến nghiện rồi, lúc này vẫn chưa trở lại bình thường]
[Hơn nữa, thực sự thì chuyện gì đã xảy ra vậy?Vũ ca của chúng ta thiếu phụ nữ sao?]
[Nói cũng phải, cô ấy có hối hận cũng muộn rồi]
[Xác định là phải hối hận]
[Người phụ nữ trong tay Vũ ca]
***
Tuy nhiên, hai ngày sau Sầm Tuế vẫn không tỏ ra hối hận.
Từ đầu đến cuối cô không hề tìm đến Trần Vũ, không hề tỏ ra buồn bã, khi cô nhìn thấy anh ở trường, cô vẫn không coi anh ra gì.
Vào một buổi chiều mùa xuân, mặt trời xuyên qua những đám mây chiếu vào ban công, tạo nên một làn hơi ấm áp.
Trần Vũ đang nằm trên chiếc xích đu ngoài ban công, hai chân dài đan chéo vào nhau trên chiếc ghế đẩu thấp, hay tay khoanh dưới đầu, ngơ ngác nhìn những đám mây trên không trung.
Uông Kiệt lấy hộp sữa Vượng Tử rồi cắn ống hút trong miệng, đi tới nói với Trần Vũ: “Vũ ca, đừng ở đây phát ngốc nữa, tôi sẽ rủ một vài người đến đây rồi đi chơi. Tôi nghe Ôn Đình nói cô ấy vừa gặp một nữ sinh xinh đẹp gần đây, cô ấy trông còn thuần khiết hơn cả hộp sữa Vượng Tử trên tay tôi nữa!”
Trong lúc nói chuyện, Uông Kiệt đã lấy điện thoại ra, nhanh chóng mở khóa điện thoại vào album ảnh, gửi bức ảnh phóng to cho Trần Vũ, cầm lấy Vượng Tử bé nhỏ của anh rồi nói tiếp: “Tên là Lâm Vũ Tây, tôi đã gặp cô ấy tại cuộc thi ca sĩ ở khuôn viên trường. Hôm đó bọn mình không có đi. Cậu nhìn xem có phải rất trong sáng và xinh đẹp không?”
Trần Vũ nhìn lướt qua tấm ảnh, đó là một cô gái giản dị và xinh đẹp.
Hình như trên mặt không có trang điểm, đôi môi hồng nhuận, đôi mắt trong veo, lại có vẻ ưu nhã ôn nhu.
Ánh mắt của mọi người đều hướng về Sầm Tuế, bao gồm cả ba người bạn cùng phòng: “!!!”
Sầm Tuế thật sự mở miệng gây khó dễ Trần Vũ???
Còn từ chối ngồi với anh???
Trần Vũ hơi nhíu mày, đen mặt không nói lời nào, tiếng chuông vào học vang lên, giáo viên vào lớp.
Không còn cách nào khác, anh đành phải dẫn theo Uông Kiệt cùng vài người bạn tìm chiếc ghế trống khác ngồi xuống.
Sầm Tuế thu lại tâm tư rồi không quản anh nữa, chỉ tập trung nghe giảng bài.
Lên lớp nghe được một lúc thì thấy điện thoại sáng lên, cô mở khóa ra và liếc nhìn.
Cô bấm vào Wechat và thấy mình được thêm vào một nhóm, và ba thành viên còn lại là ba người bạn cùng phòng.
Ni Ni: “Thật ngầu quá! Từ bây giờ cậu sẽ là nữ thần của chúng tôi!”
Thiên Thiên: “Đá đàn ông cặn bã! Yay!”
Giai Giai: “Vỗ tay vỗ tay.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi đọc tin nhắn của họ, Sầm Tuế không nhịn được bật cười.
Trước đây cô đã không để ý, những cô gái này thật sự rất dễ thương.
Sầm Tuế nhắn: [Cảm ơn vì lời khen.] trong nhóm, rồi đặt điện thoại xuống và nghe giảng.
Nghe giảng một hồi, cô lặng lẽ chạm vào điện thoại để mở khóa, mở ứng dụng mua sắm, thêm từng cuốn sách vào giỏ hàng theo danh sách ôn tập mà học trưởng Lục Văn Bác gửi cho cô.
Trên hàng ghế cách đó vài hàng, Trần Vũ và Uông Kiệt có những biểu hiện khác nhau trên khuôn mặt, cơ bản bọn họ đều đang căng thẳng.
Uông Kiệt, Triệu Tử Trừng và Chu Nhất Miểu liếc nhìn nhau, tất cả đều giả vờ chăm chú nghe giảng, thậm chí không dám nói trong nhóm.
Bọn họ cũng không ngốc, đương nhiên có thể nhìn ra sắc mặt của Trần Vũ khó coi đến mức nào.
Tối qua anh tức giận đến mức cả đêm ngủ không ngon. Không ngờ hôm nay vừa tới lớp học, hai ngày nay còn chưa lấy lại được mặt mũi, lại còn bị Sầm Tuế làm cho mất hết thể diện.
Trước mặt nhiều người như vậy lạnh lùng mắng anh, thật sự không chừa cho anh chút mặt mũi nào.
Sau một lúc, Uông Kiệt và những người khác lại bắt đầu nhìn nhau và trao đổi với nhau những suy nghĩ của họ.
[Vừa ăn mừng rồi lại xóa bạn bè rồi cho vào danh sách đen. Bây giờ thái độ này vẫn còn, lần này không phải thật chứ]
[Diễn đến nghiện rồi, lúc này vẫn chưa trở lại bình thường]
[Hơn nữa, thực sự thì chuyện gì đã xảy ra vậy?Vũ ca của chúng ta thiếu phụ nữ sao?]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Nói cũng phải, cô ấy có hối hận cũng muộn rồi]
[Xác định là phải hối hận]
[Người phụ nữ trong tay Vũ ca]
***
Tuy nhiên, hai ngày sau Sầm Tuế vẫn không tỏ ra hối hận.
Từ đầu đến cuối cô không hề tìm đến Trần Vũ, không hề tỏ ra buồn bã, khi cô nhìn thấy anh ở trường, cô vẫn không coi anh ra gì.
Vào một buổi chiều mùa xuân, mặt trời xuyên qua những đám mây chiếu vào ban công, tạo nên một làn hơi ấm áp.
Trần Vũ đang nằm trên chiếc xích đu ngoài ban công, hai chân dài đan chéo vào nhau trên chiếc ghế đẩu thấp, hay tay khoanh dưới đầu, ngơ ngác nhìn những đám mây trên không trung.
Uông Kiệt lấy hộp sữa Vượng Tử rồi cắn ống hút trong miệng, đi tới nói với Trần Vũ: “Vũ ca, đừng ở đây phát ngốc nữa, tôi sẽ rủ một vài người đến đây rồi đi chơi. Tôi nghe Ôn Đình nói cô ấy vừa gặp một nữ sinh xinh đẹp gần đây, cô ấy trông còn thuần khiết hơn cả hộp sữa Vượng Tử trên tay tôi nữa!”
Trong lúc nói chuyện, Uông Kiệt đã lấy điện thoại ra, nhanh chóng mở khóa điện thoại vào album ảnh, gửi bức ảnh phóng to cho Trần Vũ, cầm lấy Vượng Tử bé nhỏ của anh rồi nói tiếp: “Tên là Lâm Vũ Tây, tôi đã gặp cô ấy tại cuộc thi ca sĩ ở khuôn viên trường. Hôm đó bọn mình không có đi. Cậu nhìn xem có phải rất trong sáng và xinh đẹp không?”
Trần Vũ nhìn lướt qua tấm ảnh, đó là một cô gái giản dị và xinh đẹp.
Hình như trên mặt không có trang điểm, đôi môi hồng nhuận, đôi mắt trong veo, lại có vẻ ưu nhã ôn nhu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro