Nữ Phụ Hào Môn Sau Khi Thức Tỉnh
Lần Này Là Đến...
Thư Thư Thư
2024-09-11 09:38:11
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đó quả thực là kiểu anh thích, ngoại hình lẫn khí chất này hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ của anh.
Nhưng bây giờ nhìn thấy tấm ảnh này, trong tiềm thức anh nhớ tới cách ăn mặc của Sầm Tuế trước đây, tim của anh như nghẹn lại, giọng nói cũng không chút ấm áp: “Không hứng thú.”
Uông Kiệt: “....”
Một lúc sau, anh ngập ngừng hỏi lại: “Vũ ca, anh không phải...đang nghĩ về Sầm Tuế đó chứ?”
Trần Vũ nghe thấy hai chữ “Sầm Tuế” rất chói tai, liếc Uông Kiệt.
Uông Kiệt rất can đảm, chậm rãi nói: “Nếu cậu nhớ cô ấy...chỉ cần tìm cô ấy thừa nhận sai lầm và xin lỗi. Con gái ấy à, họ rất dễ dỗ dành, nhất là khi cô ấy đã thích cậu nhiều năm như vậy rồi...”
Bảo anh đi nhận lỗi để dỗ dành người ta?
Đáy mắt Trần Vũ càng lạnh hơn, giọng nói trầm thấp như chuông vang: “Cút!”
Uông Kiệt xoay người cút đi: “Được.”
Kết quả sau khi đi được vài bước, Trần Vũ gọi anh quay lại.
Trần Vũ nhìn anh hỏi: “Hai ngày nay cô ấy làm sao vậy?”. Ngừng một chút rồi nói: “Có từng đến tìm tôi chưa?”
Uông Kiệt chậm rãi lắc đầu: “Không có.”
Bọn họ đều kinh ngạc, cảm thấy lần này Sầm Tuế như làm thật vậy, căn bản không giở trò gì cả.
Trần Vũ nuốt nước bọt, có vẻ không lo lắng lắm: “Đợi xem.”
Uông Kiệt không biết mình phải đợi cái gì, chưa kịp hỏi, Triệu Tử Trừng đột nhiên nói: “Vũ ca, xem điện thoại kìa.”
Trần Vũ thản nhiên cầm điện thoại lên, vẻ mặt thả lỏng.
Kết quả sau khi bấm vào bức ảnh do Triệu Tử Trừng gửi, sắc mặt anh lập tức căng thẳng, trực tiếp ngồi dậy khỏi chiếc xích đu.
Có hai người trong bức ảnh, cô gái là Sầm Tuế và chàng trai mà họ không quen biết.
Hai người họ ngồi đối mặt nhau uống cà phê, trên lông mày và đôi mắt ánh lên ý cười, trông hài hòa và chói mắt đến lạ thường.
Triệu Tử Trừng nhìn anh, thật lâu sau mới nói: “Thật giống như đang hẹn hò...”
Trần Vũ vô thức siết chặt điện thoại, trên mặt đột nhiên mây đen dày đặc.
***
Sầm Tuế hai ngày nay bận rộn mua tài liệu ôn tập, chuyển phát nhanh giao hàng tương đối nhanh, trước chiều thứ tư đã giao đến.
Cô lần lượt nhận vài kiện chuyển phát nhanh, bỏ tất cả vào cặp sách rồi đến một quán cà phê gần Đại học Khoa Học Địa Chất.
Cô đến quán cà phê trước, tự mình gọi một ly cà phê latte.
Sau khi gửi địa chỉ cho học trưởng Lục Văn Bác, cô ngồi xuống và đọc nội dung trong sách trước.
Thi nghiên cứu sinh không chỉ kiểm tra trình độ chuyên môn, mà còn phải kiểm tra chính trị tiếng Anh.
Khi Sầm Tuế tập trung toàn bộ sự chú ý vào Trần Vũ, cô đã không học gì nhiều, mỗi lần cũng đều miễn cưỡng qua môn.
Giờ mở những cuốn sách này ra, cô không khỏi thở dài ngao ngán vì mù quáng trong tình yêu.
Thật sự không có gì trên đời ngoài tình yêu.
Mong ước duy nhất trong cuộc đời của cô là được kết hôn với Trần Vũ, làm người vợ đảm đang và chăm sóc anh ấy thật tốt.
Đây không phải bị mỡ lợn che mờ mắt, não bị kẹt, còn có thể là gì nữa?
Trong khi lắc đầu thở dài, cô thản nhiên lật giở cuốn sách.
Sau khoảng nửa giờ, Lục Văn Bác xách cặp đến quán cà phê.
Đây là một chàng trai cao, gầy, mảnh khảnh, đẹp trai, đeo kính, áo sơ mi xám xanh và quần tây đen. Nhìn lịch lãm và nhẹ nhàng.
Anh ấy bước đến chỗ Sầm Tuế và hỏi cô một cách đầy ẩn ý: “Em là...”
Thực ra, cả hai đều đã xem ảnh của nhau, Sầm Tuế thoải mái hơn anh, cô khẽ cười: “Sầm Tuế.”
Lục Văn Bác mỉm cười lịch sự hơn: “Chào đàn em, tôi là Lục Văn Bác.”
Anh ngồi xuống rồi đặt cặp sách xuống, một nhân viên phục vụ bước đến hỏi anh muốn uống gì.
Anh nói với nhân viên phục vụ một cách đơn giản: “Một ly Americano, cảm ơn.”
Trước khi cà phê được mang lên, Lục Văn Bác ngồi trò chuyện với Sầm Tuế một lúc, làm quen với nhau trước.
Mặc dù đã trò chuyện trên Wechat được vài ngày, nhưng dù sao thì cũng là lần đầu tiên gặp nhau.
Đó quả thực là kiểu anh thích, ngoại hình lẫn khí chất này hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ của anh.
Nhưng bây giờ nhìn thấy tấm ảnh này, trong tiềm thức anh nhớ tới cách ăn mặc của Sầm Tuế trước đây, tim của anh như nghẹn lại, giọng nói cũng không chút ấm áp: “Không hứng thú.”
Uông Kiệt: “....”
Một lúc sau, anh ngập ngừng hỏi lại: “Vũ ca, anh không phải...đang nghĩ về Sầm Tuế đó chứ?”
Trần Vũ nghe thấy hai chữ “Sầm Tuế” rất chói tai, liếc Uông Kiệt.
Uông Kiệt rất can đảm, chậm rãi nói: “Nếu cậu nhớ cô ấy...chỉ cần tìm cô ấy thừa nhận sai lầm và xin lỗi. Con gái ấy à, họ rất dễ dỗ dành, nhất là khi cô ấy đã thích cậu nhiều năm như vậy rồi...”
Bảo anh đi nhận lỗi để dỗ dành người ta?
Đáy mắt Trần Vũ càng lạnh hơn, giọng nói trầm thấp như chuông vang: “Cút!”
Uông Kiệt xoay người cút đi: “Được.”
Kết quả sau khi đi được vài bước, Trần Vũ gọi anh quay lại.
Trần Vũ nhìn anh hỏi: “Hai ngày nay cô ấy làm sao vậy?”. Ngừng một chút rồi nói: “Có từng đến tìm tôi chưa?”
Uông Kiệt chậm rãi lắc đầu: “Không có.”
Bọn họ đều kinh ngạc, cảm thấy lần này Sầm Tuế như làm thật vậy, căn bản không giở trò gì cả.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Vũ nuốt nước bọt, có vẻ không lo lắng lắm: “Đợi xem.”
Uông Kiệt không biết mình phải đợi cái gì, chưa kịp hỏi, Triệu Tử Trừng đột nhiên nói: “Vũ ca, xem điện thoại kìa.”
Trần Vũ thản nhiên cầm điện thoại lên, vẻ mặt thả lỏng.
Kết quả sau khi bấm vào bức ảnh do Triệu Tử Trừng gửi, sắc mặt anh lập tức căng thẳng, trực tiếp ngồi dậy khỏi chiếc xích đu.
Có hai người trong bức ảnh, cô gái là Sầm Tuế và chàng trai mà họ không quen biết.
Hai người họ ngồi đối mặt nhau uống cà phê, trên lông mày và đôi mắt ánh lên ý cười, trông hài hòa và chói mắt đến lạ thường.
Triệu Tử Trừng nhìn anh, thật lâu sau mới nói: “Thật giống như đang hẹn hò...”
Trần Vũ vô thức siết chặt điện thoại, trên mặt đột nhiên mây đen dày đặc.
***
Sầm Tuế hai ngày nay bận rộn mua tài liệu ôn tập, chuyển phát nhanh giao hàng tương đối nhanh, trước chiều thứ tư đã giao đến.
Cô lần lượt nhận vài kiện chuyển phát nhanh, bỏ tất cả vào cặp sách rồi đến một quán cà phê gần Đại học Khoa Học Địa Chất.
Cô đến quán cà phê trước, tự mình gọi một ly cà phê latte.
Sau khi gửi địa chỉ cho học trưởng Lục Văn Bác, cô ngồi xuống và đọc nội dung trong sách trước.
Thi nghiên cứu sinh không chỉ kiểm tra trình độ chuyên môn, mà còn phải kiểm tra chính trị tiếng Anh.
Khi Sầm Tuế tập trung toàn bộ sự chú ý vào Trần Vũ, cô đã không học gì nhiều, mỗi lần cũng đều miễn cưỡng qua môn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giờ mở những cuốn sách này ra, cô không khỏi thở dài ngao ngán vì mù quáng trong tình yêu.
Thật sự không có gì trên đời ngoài tình yêu.
Mong ước duy nhất trong cuộc đời của cô là được kết hôn với Trần Vũ, làm người vợ đảm đang và chăm sóc anh ấy thật tốt.
Đây không phải bị mỡ lợn che mờ mắt, não bị kẹt, còn có thể là gì nữa?
Trong khi lắc đầu thở dài, cô thản nhiên lật giở cuốn sách.
Sau khoảng nửa giờ, Lục Văn Bác xách cặp đến quán cà phê.
Đây là một chàng trai cao, gầy, mảnh khảnh, đẹp trai, đeo kính, áo sơ mi xám xanh và quần tây đen. Nhìn lịch lãm và nhẹ nhàng.
Anh ấy bước đến chỗ Sầm Tuế và hỏi cô một cách đầy ẩn ý: “Em là...”
Thực ra, cả hai đều đã xem ảnh của nhau, Sầm Tuế thoải mái hơn anh, cô khẽ cười: “Sầm Tuế.”
Lục Văn Bác mỉm cười lịch sự hơn: “Chào đàn em, tôi là Lục Văn Bác.”
Anh ngồi xuống rồi đặt cặp sách xuống, một nhân viên phục vụ bước đến hỏi anh muốn uống gì.
Anh nói với nhân viên phục vụ một cách đơn giản: “Một ly Americano, cảm ơn.”
Trước khi cà phê được mang lên, Lục Văn Bác ngồi trò chuyện với Sầm Tuế một lúc, làm quen với nhau trước.
Mặc dù đã trò chuyện trên Wechat được vài ngày, nhưng dù sao thì cũng là lần đầu tiên gặp nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro