Nữ Phụ Không Lo Mẹ Kế Đối Chiếu Tổ [Thập Niên 70]
Chị Muốn Sống (...
home Độc Bộ Thiên Hạ
2024-10-25 19:00:09
Editor: Mộc An Chi
Nương Hỉ Sinh luôn thích chiếm tiện nghi, rất nhiều người không muốn tiếp xúc với bà ta, bởi vì dù bà ta là người không chiếm lý cũng có thể tranh ba phần, chuyện gì cũng làm ầm lên được.
Hiện giờ không cẩn thận nghe Từ Thúy nói thầm, ánh mắt nương Hỉ Sinh sáng lên, buổi chiều bà ta nhất định phải để vợ Hạ Quân trị, chính là hướng về phía khoản tiền trợ cấp, nghe nói số tiền này không hề ít.
Chồng bà ta mất sớm, đứa con trai duy nhất thì vô dụng, con dâu cũng không sinh được cháu trai.
Bà ta luôn ưu sầu, muốn đổi đứa con dâu khác, nhưng không có tiền, nếu có thể lừa thêm chút tiền, không phải sẽ có thể đổi một cô con dâu tốt hơn sao? Đứa con dâu bây giờ tuy lớn lên cao lớn, nhưng luôn sợ tay sợ chân, làm việc cũng không nhanh nhẹn, còn dụ dỗ mê hoặc con trai bà ta đến choáng váng, không thể giữ lại lâu hơn được.
Nương Hỉ Sinh nghĩ, biểu tình trên mặt vốn trước nay không thèm để ý lại biến thành hoảng loạn, ra vẻ kinh ngạc lớn tiếng nói: "Ai da, con dâu của thím vẫn còn ở chỗ chị Quế Chi, chị Quế Chi nói con dâu chị ấy lợi hại, thím phải đi xem đã chữa khỏi chưa, cũng lâu như vậy rồi!”
Trên đường có không ít người thôn nhà họ Bùi, nghe nương Hỉ Sinh nói, đều không khỏi kinh ngạc: "Nương Hỉ Sinh, bà nói cái gì vậy? Chữa cái gì?”
Hỉ Sinh Nương nói: "Con dâu của tôi không biết ăn trúng cái gì, nôn mửa liên tục, sắp nôn ra cả mật xanh mật vàng, giống như sắp chết đến nơi ấy, chị Quế Chi nói con dâu chị ấy có thể trị, còn cam đoan sẽ trị hết, tôi nghĩ đi trấn trên cũng không kịp, mới đưa người qua, giờ đang định ghé xem tình hình đây.”
Từ Thúy yên lặng lui sang một bên, nghe nương Hỉ Sinh nói, không tiếng động cong miệng cười cười.
Ngược lại, thím Hoa Lan có quan hệ tốt với mẹ Bùi nghi ngờ: "Quế Chi thật sự nói lời này sao? Không đời nào! Hôm qua chính tai tôi nghe bà ấy nói con dâu bà ấy chỉ biết điều trị chút bệnh vặt như trật khớp!”
“Đúng vậy đó, tôi cũng chưa từng nghe qua!”
"Làm thầy thuốc không phải chuyện nhỏ, buổi chiều tôi thấy con dâu bà bệnh rất nặng, sao có thể khỏe nhanh vậy được? Có đúng là Quế Chi nói với bà không?”
Hỉ Sinh Nương chống nạnh, đúng lý hợp tình nói: "Bà đừng tin, con dâu cả Quế Chi, cháu mau đến làm chứng, mẹ chồng cháu có nói qua chưa?”
Từ Thúy vốn định đứng ngoài lề xem diễn lập tức cứng đờ, cô ta đã cố né tránh, nhưng nương Hỉ Sinh vừa kêu, ánh mắt người bên ngoài nhanh như chớp tập trung trên người cô ta, sắc mặt cô ta cứng ngắc, nhưng lúc này chỉ có thể căng da đầu gật đầu: "Có nói qua.”
Thím Lan Hoa lắc lắc đầu, không nói nữa, có nói nhiều hơn nhưng làm sao sánh được với con dâu của người ta?
Những người khác nghe vậy cũng tin theo.
"Đúng đó! Mọi người xem, tôi đâu có nói bậy, con dâu của người ta đã làm chứng rồi này!" Nương Hỉ Sinh cực kỳ đắc ý, nhìn mọi người, nhiệt tình mời: "Nếu mọi người không có việc gì thì đi xem với tôi đi, nếu thật sự có thể chữa khỏi, vậy thôn chúng ta đã xuất hiện một thầy thuốc lợi hại, sau này bị đau đầu nhức óc cũng không cần đến phòng khám trấn trên, đúng không?”
Có người làm chứng, lúc đó náo loạn mới dễ đòi tiền.
Câu một thầy thuốc lợi hại đúng là khiến không ít người động lòng: "Được, chúng tôi đi xem cùng bà.”
Nương Hỉ Sinh luôn thích chiếm tiện nghi, rất nhiều người không muốn tiếp xúc với bà ta, bởi vì dù bà ta là người không chiếm lý cũng có thể tranh ba phần, chuyện gì cũng làm ầm lên được.
Hiện giờ không cẩn thận nghe Từ Thúy nói thầm, ánh mắt nương Hỉ Sinh sáng lên, buổi chiều bà ta nhất định phải để vợ Hạ Quân trị, chính là hướng về phía khoản tiền trợ cấp, nghe nói số tiền này không hề ít.
Chồng bà ta mất sớm, đứa con trai duy nhất thì vô dụng, con dâu cũng không sinh được cháu trai.
Bà ta luôn ưu sầu, muốn đổi đứa con dâu khác, nhưng không có tiền, nếu có thể lừa thêm chút tiền, không phải sẽ có thể đổi một cô con dâu tốt hơn sao? Đứa con dâu bây giờ tuy lớn lên cao lớn, nhưng luôn sợ tay sợ chân, làm việc cũng không nhanh nhẹn, còn dụ dỗ mê hoặc con trai bà ta đến choáng váng, không thể giữ lại lâu hơn được.
Nương Hỉ Sinh nghĩ, biểu tình trên mặt vốn trước nay không thèm để ý lại biến thành hoảng loạn, ra vẻ kinh ngạc lớn tiếng nói: "Ai da, con dâu của thím vẫn còn ở chỗ chị Quế Chi, chị Quế Chi nói con dâu chị ấy lợi hại, thím phải đi xem đã chữa khỏi chưa, cũng lâu như vậy rồi!”
Trên đường có không ít người thôn nhà họ Bùi, nghe nương Hỉ Sinh nói, đều không khỏi kinh ngạc: "Nương Hỉ Sinh, bà nói cái gì vậy? Chữa cái gì?”
Hỉ Sinh Nương nói: "Con dâu của tôi không biết ăn trúng cái gì, nôn mửa liên tục, sắp nôn ra cả mật xanh mật vàng, giống như sắp chết đến nơi ấy, chị Quế Chi nói con dâu chị ấy có thể trị, còn cam đoan sẽ trị hết, tôi nghĩ đi trấn trên cũng không kịp, mới đưa người qua, giờ đang định ghé xem tình hình đây.”
Từ Thúy yên lặng lui sang một bên, nghe nương Hỉ Sinh nói, không tiếng động cong miệng cười cười.
Ngược lại, thím Hoa Lan có quan hệ tốt với mẹ Bùi nghi ngờ: "Quế Chi thật sự nói lời này sao? Không đời nào! Hôm qua chính tai tôi nghe bà ấy nói con dâu bà ấy chỉ biết điều trị chút bệnh vặt như trật khớp!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đúng vậy đó, tôi cũng chưa từng nghe qua!”
"Làm thầy thuốc không phải chuyện nhỏ, buổi chiều tôi thấy con dâu bà bệnh rất nặng, sao có thể khỏe nhanh vậy được? Có đúng là Quế Chi nói với bà không?”
Hỉ Sinh Nương chống nạnh, đúng lý hợp tình nói: "Bà đừng tin, con dâu cả Quế Chi, cháu mau đến làm chứng, mẹ chồng cháu có nói qua chưa?”
Từ Thúy vốn định đứng ngoài lề xem diễn lập tức cứng đờ, cô ta đã cố né tránh, nhưng nương Hỉ Sinh vừa kêu, ánh mắt người bên ngoài nhanh như chớp tập trung trên người cô ta, sắc mặt cô ta cứng ngắc, nhưng lúc này chỉ có thể căng da đầu gật đầu: "Có nói qua.”
Thím Lan Hoa lắc lắc đầu, không nói nữa, có nói nhiều hơn nhưng làm sao sánh được với con dâu của người ta?
Những người khác nghe vậy cũng tin theo.
"Đúng đó! Mọi người xem, tôi đâu có nói bậy, con dâu của người ta đã làm chứng rồi này!" Nương Hỉ Sinh cực kỳ đắc ý, nhìn mọi người, nhiệt tình mời: "Nếu mọi người không có việc gì thì đi xem với tôi đi, nếu thật sự có thể chữa khỏi, vậy thôn chúng ta đã xuất hiện một thầy thuốc lợi hại, sau này bị đau đầu nhức óc cũng không cần đến phòng khám trấn trên, đúng không?”
Có người làm chứng, lúc đó náo loạn mới dễ đòi tiền.
Câu một thầy thuốc lợi hại đúng là khiến không ít người động lòng: "Được, chúng tôi đi xem cùng bà.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro