Nữ Phụ Không Lo Mẹ Kế Đối Chiếu Tổ [Thập Niên 70]
Ngộ Độc Thực Ph...
home Độc Bộ Thiên Hạ
2024-10-25 19:00:09
Editor: Mộc An Chi
Mẹ Bùi cũng chua xót, nhìn qua con dâu nhà mình, đau đầu nói: "Tiểu Khê, lần này con thật sự quá xúc động, vợ Hỉ Sinh nhìn có vẻ vẫn chưa hoàn toàn khỏe, nếu không chúng ta đưa đến phòng khám đi.”
Nước rất nhanh sôi trào, Khương Khê tính toán thời gian, nhìn nước đổi màu, lập tức đổ ra một chén, đưa đến bên cạnh Lý Ái Mai, cầm hai cái chén đổ qua đổ lại, chờ đến khi nhiệt độ hạ xuống, vừa làm vừa trả lời câu hỏi của mẹ chồng: "Nương, lúc trước con chuẩn bị chút dược liệu, vừa hay có thể trị bệnh này, cô ấy uống hết, giải độc trong cơ thể, ngày thường chú ý chăm sóc bản thân chút là sẽ khỏe thôi.”
May mắn là dược liệu cần thiết không nhiều lắm, cũng không quá quý trọng, uống hết chén thuốc này, lại cố gắng dưỡng thân thể là có thể khỏi bệnh.
Mẹ Bùi nửa tin nửa ngờ: "Con nói thật à?”
"Thật mà, con sẽ không làm chuyện mình không nắm chắc." Khương Khê cười với bà, đưa chén thuốc đã nguội cho Lý Ái Mai.
Lý Ái Mai nhìn thì tử khí nặng nề, nhưng đưa chén thuốc đến bên miệng, tuy rằng còn mùi thuốc rất nhạt, nhưng cảm giác đắng chát kia không hề giảm bớt, chị lại gấp gáp há miệng, ùng ục uống hết, còn chưa thỏa mãn liếm liếm môi, không bỏ qua một giọt nước nào.
Ý thức sống sót của chị rất mạnh mẽ.
Khương Khê yên tâm.
Cái bụng trống rỗng nóng như lửa của Lý Ái Mai có chén thuốc nóng hổi xoa dịu, cảm giác thoải mái hơn nhiều, người cũng trông có vẻ lên tinh thần hơn chút, chị thấp giọng nói: "Cảm ơn cô.”
"Không có gì, cô nghỉ ngơi đi." Khương Khê xua xua tay, đi rửa chén thuốc.
Mẹ Bùi đi theo phía sau cô, vừa chờ mong vừa thấp thỏm: "Tiểu Khê, con nói thật với nương, rốt cuộc y thuật của con tới mức nào?”
Ngay từ đầu bà cho rằng chỉ có thể trị mấy bệnh vặt như đau đầu nhức óc, bộ dáng của vợ Hỉ Sinh khi nãy quá nghiêm trọng, nhất định không chữa được, nhưng con dâu nói rất chắc chắn, bà nhịn không được chờ mong, chẳng lẽ cô thật sự có tài năng?
"À..." Khương Khê thoáng tự hỏi, rối rắm nên nói như thế nào, thấy bộ dáng khẩn trương của mẹ Bùi, nhất thời không đành lòng, nhỏ giọng nói: "Chỉ cần có dược liệu, không phải đặc biệt nghiêm trọng, phần lớn căn bệnh con đều có thể trị, ví dụ như phát sốt cảm mạo, trúng độc bình thường, gãy xương bó xương, eo đau lưng đau..."
Lúc trước cô bái sư học chính là toàn khoa, bệnh gì cũng xem qua một lần, sau đó tự bản thân mình hành y, cũng từng chứng kiến các loại bệnh tật, chỉ là lúc ấy có rất nhiều thiết bị y tế công nghệ cao phụ trợ, lúc này chỉ có mình cô, cô không dám nói quá nhiều, ngược lại thu liễm hơn không ít.
Nhưng Khương Khê càng nói, ánh mắt mẹ Bùi càng sáng, đến cuối cùng đã hoàn toàn hoảng hốt: "Má ơi, mình đạp phải vận cứt chó gì mà tìm được cô con dâu tốt thế này!”
Có thể trị nhiều bệnh cỡ đó, lợi hại hơn ông thầy thuốc lúc trước nhiều!
Nhất là người lợi hại đến vậy, lại gả cho đứa con trai còn hôn mê bất tỉnh của bà, mẹ Bùi luống cuống.
Nói không chừng một ngày nào đó con trai sẽ không còn trên đời này, chỉ có chút tiền trợ cấp và tiền tiết kiệm, làm sao xứng cưới được một người vợ lợi hại đến thế? Cho dù không có tay y thuật này, ngay từ đầu mẹ Bùi đã cảm thấy Khương Khê còn có thể gả cho người tốt hơn nữa, chỉ là khi ấy chênh lệch không rõ ràng như bây giờ.
Mẹ Bùi trong kích động bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, ôm một tia hy vọng nhỏ nhoi: "Tiểu Khê, vậy tình huống của thằng ba, con có thể trị được không?”
Khương Khê đối với chuyện này bày tỏ rất tiếc nuối lắc đầu: "Chỉ có thể điều dưỡng, có thể tỉnh lại không phải xem vận khí.”
Mẹ Bùi bình tĩnh lại, trong lòng bi thương.
Cũng đúng, Tiểu Khê đã nói không phải đặc biệt nghiêm trọng mới có thể chữa, tình huống của con trai bà đã thuộc về đặc biệt nghiêm trọng, đương nhiên cô không chữa được.
Mẹ Bùi cũng chua xót, nhìn qua con dâu nhà mình, đau đầu nói: "Tiểu Khê, lần này con thật sự quá xúc động, vợ Hỉ Sinh nhìn có vẻ vẫn chưa hoàn toàn khỏe, nếu không chúng ta đưa đến phòng khám đi.”
Nước rất nhanh sôi trào, Khương Khê tính toán thời gian, nhìn nước đổi màu, lập tức đổ ra một chén, đưa đến bên cạnh Lý Ái Mai, cầm hai cái chén đổ qua đổ lại, chờ đến khi nhiệt độ hạ xuống, vừa làm vừa trả lời câu hỏi của mẹ chồng: "Nương, lúc trước con chuẩn bị chút dược liệu, vừa hay có thể trị bệnh này, cô ấy uống hết, giải độc trong cơ thể, ngày thường chú ý chăm sóc bản thân chút là sẽ khỏe thôi.”
May mắn là dược liệu cần thiết không nhiều lắm, cũng không quá quý trọng, uống hết chén thuốc này, lại cố gắng dưỡng thân thể là có thể khỏi bệnh.
Mẹ Bùi nửa tin nửa ngờ: "Con nói thật à?”
"Thật mà, con sẽ không làm chuyện mình không nắm chắc." Khương Khê cười với bà, đưa chén thuốc đã nguội cho Lý Ái Mai.
Lý Ái Mai nhìn thì tử khí nặng nề, nhưng đưa chén thuốc đến bên miệng, tuy rằng còn mùi thuốc rất nhạt, nhưng cảm giác đắng chát kia không hề giảm bớt, chị lại gấp gáp há miệng, ùng ục uống hết, còn chưa thỏa mãn liếm liếm môi, không bỏ qua một giọt nước nào.
Ý thức sống sót của chị rất mạnh mẽ.
Khương Khê yên tâm.
Cái bụng trống rỗng nóng như lửa của Lý Ái Mai có chén thuốc nóng hổi xoa dịu, cảm giác thoải mái hơn nhiều, người cũng trông có vẻ lên tinh thần hơn chút, chị thấp giọng nói: "Cảm ơn cô.”
"Không có gì, cô nghỉ ngơi đi." Khương Khê xua xua tay, đi rửa chén thuốc.
Mẹ Bùi đi theo phía sau cô, vừa chờ mong vừa thấp thỏm: "Tiểu Khê, con nói thật với nương, rốt cuộc y thuật của con tới mức nào?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngay từ đầu bà cho rằng chỉ có thể trị mấy bệnh vặt như đau đầu nhức óc, bộ dáng của vợ Hỉ Sinh khi nãy quá nghiêm trọng, nhất định không chữa được, nhưng con dâu nói rất chắc chắn, bà nhịn không được chờ mong, chẳng lẽ cô thật sự có tài năng?
"À..." Khương Khê thoáng tự hỏi, rối rắm nên nói như thế nào, thấy bộ dáng khẩn trương của mẹ Bùi, nhất thời không đành lòng, nhỏ giọng nói: "Chỉ cần có dược liệu, không phải đặc biệt nghiêm trọng, phần lớn căn bệnh con đều có thể trị, ví dụ như phát sốt cảm mạo, trúng độc bình thường, gãy xương bó xương, eo đau lưng đau..."
Lúc trước cô bái sư học chính là toàn khoa, bệnh gì cũng xem qua một lần, sau đó tự bản thân mình hành y, cũng từng chứng kiến các loại bệnh tật, chỉ là lúc ấy có rất nhiều thiết bị y tế công nghệ cao phụ trợ, lúc này chỉ có mình cô, cô không dám nói quá nhiều, ngược lại thu liễm hơn không ít.
Nhưng Khương Khê càng nói, ánh mắt mẹ Bùi càng sáng, đến cuối cùng đã hoàn toàn hoảng hốt: "Má ơi, mình đạp phải vận cứt chó gì mà tìm được cô con dâu tốt thế này!”
Có thể trị nhiều bệnh cỡ đó, lợi hại hơn ông thầy thuốc lúc trước nhiều!
Nhất là người lợi hại đến vậy, lại gả cho đứa con trai còn hôn mê bất tỉnh của bà, mẹ Bùi luống cuống.
Nói không chừng một ngày nào đó con trai sẽ không còn trên đời này, chỉ có chút tiền trợ cấp và tiền tiết kiệm, làm sao xứng cưới được một người vợ lợi hại đến thế? Cho dù không có tay y thuật này, ngay từ đầu mẹ Bùi đã cảm thấy Khương Khê còn có thể gả cho người tốt hơn nữa, chỉ là khi ấy chênh lệch không rõ ràng như bây giờ.
Mẹ Bùi trong kích động bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, ôm một tia hy vọng nhỏ nhoi: "Tiểu Khê, vậy tình huống của thằng ba, con có thể trị được không?”
Khương Khê đối với chuyện này bày tỏ rất tiếc nuối lắc đầu: "Chỉ có thể điều dưỡng, có thể tỉnh lại không phải xem vận khí.”
Mẹ Bùi bình tĩnh lại, trong lòng bi thương.
Cũng đúng, Tiểu Khê đã nói không phải đặc biệt nghiêm trọng mới có thể chữa, tình huống của con trai bà đã thuộc về đặc biệt nghiêm trọng, đương nhiên cô không chữa được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro