Nữ Phụ Không Lo Mẹ Kế Đối Chiếu Tổ [Thập Niên 70]
Ngộ Độc Thực Ph...
home Độc Bộ Thiên Hạ
2024-10-25 19:00:09
Editor: Mộc An Chi
Nhưng rất nhanh thương cảm trong lòng mẹ Bùi biến mất, con dâu có thể năng lực lợi hại này, cho dù có một ngày, dùng hết sạch tiền của con trai, cuộc sống tương lai của bà cũng không phải lo, còn có thể dựa vào tay nghề này gả vào một gia đình tốt, cũng là chuyện tốt.
Chỉ là con trai bà không có phúc khí đó.
Thời đại này đại đa số người nông thôn rất đơn thuần, mẹ Bùi cũng không nghĩ tới chuyện Khương Khê sẽ nói dối.
Khương Khê là học sinh cấp ba, trong mắt người nông thôn cô rất lợi hại, nếu không phải không đi được đại học Công Nông Binh, thì đã là sinh viên đại học.
Biết chút y thuật cũng là bình thường.
Hơn nữa lúc Khương Khê còn đang đi đọc sách đã được thầy thuốc già chỉ điểm, nhất định đặc biệt lợi hại, mới có thể được thầy thuốc già chỉ điểm, phải biết rằng nghề này đều là thầy không lo nhiều, có câu “dạy học trò, thầy chết đói”, được bao nhiêu người cam lòng truyền tay nghề gia truyền cho người khác?
Vì thế khi Khương Khê thêm củi vào bếp lò, mẹ Bùi đè nén chua xót trong lòng, nhanh chóng ngăn cản: "Tiểu Khê con xem thuốc đi, những việc này cứ để nương làm!”
"Không cần đâu, con tự làm được." Khương Khê lắc đầu từ chối, người nông thôn không nỡ dùng than đá, chỉ dùng gỗ nhóm lửa, tuy khói lớn hơn than đá, nhưng lửa rất mạnh, lấy tro tàn ra, lại nhét gỗ mới vào, thao tác này rất đơn giản.
Nhưng vẫn bị mẹ Bùi mạnh mẽ đẩy ra: "Không được, tay con không phải để làm việc này, để nương để nương.”
Khương Khê bị đẩy ra, chỉ có thể lui sang một bên, chờ bà chuẩn bị xong.
Thuốc nấu một tiếng đồng hồ, biến thành màu nâu sẫm, chồng chất lên nhau nhìn không thấy đáy chén, cô bưng chén ra nhà chính, tuy sắc mặt Lý Ái Mai tốt hơn rất nhiều nhưng vẫn suy yếu nằm ở đó, thấy cô bước đến muốn đứng dậy, hai chân lại mềm nhũn, đành phải ngồi trở về.
"Cô ngồi đi." Khương Khê đặt chén lên bàn bên cạnh: "Chờ nguội chút hẵng uống, một ngày sáng chiều hai lần, sáng mai qua đây thêm lần nữa.”
Không tích phân, không có tiền, tạm thời chỉ còn cách để chị uống mấy dược liệu này thêm vài lần, tuy rằng dược tính phía sau không quá tốt, nhưng cũng tốt hơn không uống gì.
“Được được!” Lý Ái Mai liên tục gật đầu, chạm phải ánh mắt cô, lại xấu hổ câu nệ nói: "Tôi, tôi chỉ có sáu mao tiền, chắc không đủ trả tiền thuốc, có thể cho tôi nợ rồi trả sau được không?”
Khương Khê mềm lòng nói: "Không sao, đã đủ rồi.”
Chính xác mà nói hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, được 20 tích phân, chữa bệnh của chị chỉ tốn 15 tích phân, cô kiếm lời 5 tích phân, tương đương nửa cân thịt lận nha.
Lý Ái Mai nhất thời mừng rỡ, chị nào không biết tiền này chắc chắn không đủ, chị bị trúng độc, đến phòng khám trấn trên ít nhất cũng mất hai đồng, sáu mao tiền ngay cả mua thuốc cũng không đủ.
Nhưng hiện tại chị không lấy ra được, bởi vậy chị chỉ còn cách tiếp nhận ý tốt của Khương Khê, chị muốn sống!
Vì thế Lý Ái Mai trực tiếp quỳ xuống đất, dập đầu nói: "Cảm ơn cảm ơn!”
Hành động này trực tiếp khiến Khương Khê hoảng sợ, đời trước cô chữa khỏi bệnh cho không ít người, nhưng tuổi còn nhỏ, mọi người chỉ cảm kích, hoặc đưa cờ thưởng đến.
Chưa từng gặp trường hợp này.
Cô vội vàng nâng người dậy: "Đừng làm vậy, cô đứng dậy rồi nói.”
Lý Ái Mai được nâng dậy, ngồi trở lại ghế, ghế dựa có chỗ tựa lưng, chị thoải mái dựa vào.
Chờ chị bình tĩnh, Khương Khê mới chậm rãi nói một câu: "Kỳ thật dựa theo tình huống bình thường, ăn chút tôm hư cá thối sẽ không nghiêm trọng như vậy, chỉ là thân thể cô quá suy yếu, hơn nữa dạ dày chịu đói lâu dài, đã rất không tốt, mới biến thành như vậy, về sau nhất định phải ăn uống đầy đủ, dưỡng dạ dày cho thật tốt, nếu dạ dày thật sự hỏng mất, có thuốc và kim châm cũng hết cách, cô sẽ càng thống khổ.”
Tuy rằng thời đại này mọi người ăn không đủ no, rất nhiều hoặc ít nhiều người mắc bệnh dạ dày nhẹ, nhưng xung quanh đây phỏng chừng cũng không được mấy người nghiêm trọng như chị.
Nhưng rất nhanh thương cảm trong lòng mẹ Bùi biến mất, con dâu có thể năng lực lợi hại này, cho dù có một ngày, dùng hết sạch tiền của con trai, cuộc sống tương lai của bà cũng không phải lo, còn có thể dựa vào tay nghề này gả vào một gia đình tốt, cũng là chuyện tốt.
Chỉ là con trai bà không có phúc khí đó.
Thời đại này đại đa số người nông thôn rất đơn thuần, mẹ Bùi cũng không nghĩ tới chuyện Khương Khê sẽ nói dối.
Khương Khê là học sinh cấp ba, trong mắt người nông thôn cô rất lợi hại, nếu không phải không đi được đại học Công Nông Binh, thì đã là sinh viên đại học.
Biết chút y thuật cũng là bình thường.
Hơn nữa lúc Khương Khê còn đang đi đọc sách đã được thầy thuốc già chỉ điểm, nhất định đặc biệt lợi hại, mới có thể được thầy thuốc già chỉ điểm, phải biết rằng nghề này đều là thầy không lo nhiều, có câu “dạy học trò, thầy chết đói”, được bao nhiêu người cam lòng truyền tay nghề gia truyền cho người khác?
Vì thế khi Khương Khê thêm củi vào bếp lò, mẹ Bùi đè nén chua xót trong lòng, nhanh chóng ngăn cản: "Tiểu Khê con xem thuốc đi, những việc này cứ để nương làm!”
"Không cần đâu, con tự làm được." Khương Khê lắc đầu từ chối, người nông thôn không nỡ dùng than đá, chỉ dùng gỗ nhóm lửa, tuy khói lớn hơn than đá, nhưng lửa rất mạnh, lấy tro tàn ra, lại nhét gỗ mới vào, thao tác này rất đơn giản.
Nhưng vẫn bị mẹ Bùi mạnh mẽ đẩy ra: "Không được, tay con không phải để làm việc này, để nương để nương.”
Khương Khê bị đẩy ra, chỉ có thể lui sang một bên, chờ bà chuẩn bị xong.
Thuốc nấu một tiếng đồng hồ, biến thành màu nâu sẫm, chồng chất lên nhau nhìn không thấy đáy chén, cô bưng chén ra nhà chính, tuy sắc mặt Lý Ái Mai tốt hơn rất nhiều nhưng vẫn suy yếu nằm ở đó, thấy cô bước đến muốn đứng dậy, hai chân lại mềm nhũn, đành phải ngồi trở về.
"Cô ngồi đi." Khương Khê đặt chén lên bàn bên cạnh: "Chờ nguội chút hẵng uống, một ngày sáng chiều hai lần, sáng mai qua đây thêm lần nữa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không tích phân, không có tiền, tạm thời chỉ còn cách để chị uống mấy dược liệu này thêm vài lần, tuy rằng dược tính phía sau không quá tốt, nhưng cũng tốt hơn không uống gì.
“Được được!” Lý Ái Mai liên tục gật đầu, chạm phải ánh mắt cô, lại xấu hổ câu nệ nói: "Tôi, tôi chỉ có sáu mao tiền, chắc không đủ trả tiền thuốc, có thể cho tôi nợ rồi trả sau được không?”
Khương Khê mềm lòng nói: "Không sao, đã đủ rồi.”
Chính xác mà nói hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, được 20 tích phân, chữa bệnh của chị chỉ tốn 15 tích phân, cô kiếm lời 5 tích phân, tương đương nửa cân thịt lận nha.
Lý Ái Mai nhất thời mừng rỡ, chị nào không biết tiền này chắc chắn không đủ, chị bị trúng độc, đến phòng khám trấn trên ít nhất cũng mất hai đồng, sáu mao tiền ngay cả mua thuốc cũng không đủ.
Nhưng hiện tại chị không lấy ra được, bởi vậy chị chỉ còn cách tiếp nhận ý tốt của Khương Khê, chị muốn sống!
Vì thế Lý Ái Mai trực tiếp quỳ xuống đất, dập đầu nói: "Cảm ơn cảm ơn!”
Hành động này trực tiếp khiến Khương Khê hoảng sợ, đời trước cô chữa khỏi bệnh cho không ít người, nhưng tuổi còn nhỏ, mọi người chỉ cảm kích, hoặc đưa cờ thưởng đến.
Chưa từng gặp trường hợp này.
Cô vội vàng nâng người dậy: "Đừng làm vậy, cô đứng dậy rồi nói.”
Lý Ái Mai được nâng dậy, ngồi trở lại ghế, ghế dựa có chỗ tựa lưng, chị thoải mái dựa vào.
Chờ chị bình tĩnh, Khương Khê mới chậm rãi nói một câu: "Kỳ thật dựa theo tình huống bình thường, ăn chút tôm hư cá thối sẽ không nghiêm trọng như vậy, chỉ là thân thể cô quá suy yếu, hơn nữa dạ dày chịu đói lâu dài, đã rất không tốt, mới biến thành như vậy, về sau nhất định phải ăn uống đầy đủ, dưỡng dạ dày cho thật tốt, nếu dạ dày thật sự hỏng mất, có thuốc và kim châm cũng hết cách, cô sẽ càng thống khổ.”
Tuy rằng thời đại này mọi người ăn không đủ no, rất nhiều hoặc ít nhiều người mắc bệnh dạ dày nhẹ, nhưng xung quanh đây phỏng chừng cũng không được mấy người nghiêm trọng như chị.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro