Chương 3
Thu Đao Ngư Ngư
2024-07-26 00:44:27
Phi tần trong cung cũng không nhiều cho lắm.
Nhưng mà nghe mấy người bọn họ nói chuyện tầm xàm qua lại là ta liền thấy phiền.
Trời ạ!
Cái này có khác quái gì với mấy cuộc họp thường kì đâu chứ!
[muốn chết muốn chết muốn chết, muốn chết, muốn chết, muốn chết, muốn chết…….]
Không đợi tới tối nổi nữa, bây giờ ta muốn chết ngay.
Hệ thống khuyên ta đừng spam, nó cũng thấy phiền lắm.
Nhưng mà ta không thể khống chế được.
Lúc này, Thái Hậu vẫn luôn không nói chuyện lại đột nhiên mở miệng nói: “Gần đây quý phi có tâm sự gì à? Không ngại thì hãy nói cho ai gia nghe, đừng tự buồn một mình.”
Các phi tần cũng liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó lại bắt đầu bài ca nịnh hót ta.
Cảm ơn! Nhưng mà ta thật sự không cần.
Ta nhìn chằm chằm vào Thái Hậu, cảm thấy vẻ ngoài của bà ấy có phần giống với bà của ta lúc trẻ.
“Thần thiếp rất tốt, tạ Thái Hậu quan tâm.”
[Tốt á? Tối cái rắm, không tốt một chút nào cả, ai mà ngờ phải dậy sớm hơn cả lúc ta còn đi làm, ngày mai mà phải dậy sớm như vậy nữa là ta liền treo cổ ngoài cửa cung Thái Hậu.]
Bàn tay đang bưng trà của Thái Hậu thoáng run lên.
Ánh mắt kinh nghi bất định(/) nhìn về phía ta.
Ta gật đầu mỉm cười, nhìn bà ấy có vẻ như vừa chịu cú sốc gì bất ngờ lắm.
Vội vàng lấy cớ mình có việc rồi giải tán các vị phi tần.
Trở về không bao lâu là ta liền thu được vài món trang sức do Thái Hậu ban thưởng, cũng thông tri cho ta biết là được miễn thỉnh an.
(/) Không biết nên tin hay không.
…
Hệ thống làm ta chủ động đi tìm hiểu thâm ý sau lưng việc Thái Hậu miễn thỉnh ta cho ta.
Nhưng ta xua tay lên giường nằm: “Ta không phải nhân viên công vụ chuyên đi tra khảo này nọ.”
Người là sắt còn giường là nam châm.
Ngủ mới là chân ái!
Vốn dĩ ngày này cũng được xem như hoàn hảo, ai ngờ buổi tối Tô công công lại tới nữa.
Nói hôm nay cẩu hoàng đế muốn lại đây.
Ta sẽ phải thị tẩm.
Ha ha ha ha ha ha, không muốn sống nữa!
Ngay lúc ta tròng xong dây thừng chuẩn bị thắt cổ thì hệ thống nói: “Phi tần mà tự sát là tội lớn, đến lúc đó người nhà của ngươi sẽ bị ngươi liên luỵ đến chết.”
Ta đã thắt nút dây thừng xong xuôi.
“Chỉ cần ta không có đạo đức thì ai cũng đừng nghĩ dùng đạo đức bắt cóc ta.”
“Giúp ta đá cái ghế ở dưới với, cảm ơn.”
Rõ ràng hệ thống đang nóng nảy, trong đầu hú inh ỏi: “Hiện tại suất để đầu thai rất hiếm, ngươi sẽ phải đầu thai đến Ấn Độ đó.”
Ta: “……..”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Nhưng mà nghe mấy người bọn họ nói chuyện tầm xàm qua lại là ta liền thấy phiền.
Trời ạ!
Cái này có khác quái gì với mấy cuộc họp thường kì đâu chứ!
[muốn chết muốn chết muốn chết, muốn chết, muốn chết, muốn chết, muốn chết…….]
Không đợi tới tối nổi nữa, bây giờ ta muốn chết ngay.
Hệ thống khuyên ta đừng spam, nó cũng thấy phiền lắm.
Nhưng mà ta không thể khống chế được.
Lúc này, Thái Hậu vẫn luôn không nói chuyện lại đột nhiên mở miệng nói: “Gần đây quý phi có tâm sự gì à? Không ngại thì hãy nói cho ai gia nghe, đừng tự buồn một mình.”
Các phi tần cũng liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó lại bắt đầu bài ca nịnh hót ta.
Cảm ơn! Nhưng mà ta thật sự không cần.
Ta nhìn chằm chằm vào Thái Hậu, cảm thấy vẻ ngoài của bà ấy có phần giống với bà của ta lúc trẻ.
“Thần thiếp rất tốt, tạ Thái Hậu quan tâm.”
[Tốt á? Tối cái rắm, không tốt một chút nào cả, ai mà ngờ phải dậy sớm hơn cả lúc ta còn đi làm, ngày mai mà phải dậy sớm như vậy nữa là ta liền treo cổ ngoài cửa cung Thái Hậu.]
Bàn tay đang bưng trà của Thái Hậu thoáng run lên.
Ánh mắt kinh nghi bất định(/) nhìn về phía ta.
Ta gật đầu mỉm cười, nhìn bà ấy có vẻ như vừa chịu cú sốc gì bất ngờ lắm.
Vội vàng lấy cớ mình có việc rồi giải tán các vị phi tần.
Trở về không bao lâu là ta liền thu được vài món trang sức do Thái Hậu ban thưởng, cũng thông tri cho ta biết là được miễn thỉnh an.
(/) Không biết nên tin hay không.
…
Hệ thống làm ta chủ động đi tìm hiểu thâm ý sau lưng việc Thái Hậu miễn thỉnh ta cho ta.
Nhưng ta xua tay lên giường nằm: “Ta không phải nhân viên công vụ chuyên đi tra khảo này nọ.”
Người là sắt còn giường là nam châm.
Ngủ mới là chân ái!
Vốn dĩ ngày này cũng được xem như hoàn hảo, ai ngờ buổi tối Tô công công lại tới nữa.
Nói hôm nay cẩu hoàng đế muốn lại đây.
Ta sẽ phải thị tẩm.
Ha ha ha ha ha ha, không muốn sống nữa!
Ngay lúc ta tròng xong dây thừng chuẩn bị thắt cổ thì hệ thống nói: “Phi tần mà tự sát là tội lớn, đến lúc đó người nhà của ngươi sẽ bị ngươi liên luỵ đến chết.”
Ta đã thắt nút dây thừng xong xuôi.
“Chỉ cần ta không có đạo đức thì ai cũng đừng nghĩ dùng đạo đức bắt cóc ta.”
“Giúp ta đá cái ghế ở dưới với, cảm ơn.”
Rõ ràng hệ thống đang nóng nảy, trong đầu hú inh ỏi: “Hiện tại suất để đầu thai rất hiếm, ngươi sẽ phải đầu thai đến Ấn Độ đó.”
Ta: “……..”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro