Nữ Phụ Luôn Đòi Treo Cổ

Chương 5

Thu Đao Ngư Ngư

2024-07-26 00:44:27

Không biết ta nói gì sai mà sắc mặt cẩu hoàng đế ngày càng xấu đi.

Ngay lúc ta tưởng hắn sẽ phất tay áo bỏ đi thì hắn đột nhiên lại chặn ngang rồi ôm ta lên.

Còn nghiến răng nghiến lợi nói bên tai ta: “Hôm nay trẫm sẽ khiến cho ái phi biết rốt cuộc trẫm có được hay không.”

Hả? Hình như có chỗ nào sai sai rồi thì phải?

Không đợi ta nghĩ lại, cẩu hoàng đế đã ập đến hôn lên môi ta.

Oa, mềm quá đi mất!



Lúc so đấu trù nghệ, cả hai bọn ta đều không nói lời nào, chẳng qua ta là một tay mới vào đời nên mỗi món đều phải dựa vào cẩu hoàng đế dẫn đường chỉ cho cách làm.

Nhưng không ngờ trù nghệ của hắn cũng chẳng ra gì.

Trong đầu ta bắt đầu điên cuồng hiện lên mấy truyện người lớn mà mình từng xem.

Cái gì mà nuốt tiếng rên rỉ của nàng vào.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cái gì mà đụng đầu vào giường, xé tan thành những mảnh nhỏ.

Nhưng không ngờ ta nghĩ như thế nào thì cẩu hoàng đế liền bắt đầu làm như thế đó, giống y như đọc tâm vậy.

Quan trọng là hắn vừa làm còn vừa đỏ mặt.

Trong lúc đó ta thấy chậm quá nên không nhịn xuống được mà vỗ “bang” một phát vào mông hắn.

Ta vội vàng xin lỗi: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, không phải thần thiếp cố ý.”

Trong nội tâm: [ta cứ đánh đó, thế nào, định giết ta à?]

[cơ mà cái xúc cảm này cũng đỉnh dữ ]

[làm nhanh lên, làm nhanh lên, rốt cuộc thì cẩu hoàng đế có được không vậy.]

Sau đó cẩu hoàng đế như thể vừa cắn thuốc, bắt đầu tấn công điên cuồng, dùng lửa lớn để xào món đồ ăn là ta.

Lúc ban đầu ta trầm mê vào nam sắc nhưng vẫn nghĩ một đằng nói một nẻo.

Ngoài miệng thì nói: “Đừng mà, thần thiếp chịu không nổi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nội tâm: [trời má, đúng là đã thật sự, tiếp đi tiếp đi.]

Sau đó dần dần ta liền nghĩ sao nói vậy, cẩu hoàng đế quá dũng mãnh.

Cứu mạng, quá sảng rồi!

Chờ đến khi leo đến đỉnh, cẩu hoàng đế nằm ở trên người ta, nhẹ nhàng hôn lên sườn mặt của ta.

Ta thoải mái nên tâm tình cũng đang vui vẻ, vừa hôn lại xem như đáp lễ, trong lòng vừa không tự giác mà hát nghêu ngao.

[hán tử cưỡi ngựa uy vũ hùng tráng, tuấn mã chạy như bay giống hệt gió…”

[ô ô, là ai đang hát, ấm áp lại cô đơn…]

Giây tiếp theo, cẩu hoàng đế mang theo chất giọng khàn khàn sau khi xong việc mở miệng bảo: “Đừng hát nữa.”

Hả? Chuyện này là sao?

Hắn có thể nghe thấy tiếng lòng của ta à?

Nhóm dịch: Nhà YooAhin

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Phụ Luôn Đòi Treo Cổ

Số ký tự: 0