Nữ Phụ Mạt Thế Chỉ Muốn Chuyên Tâm Làm Ruộng
Chương 11
Ma Pháp Thiếu Nữ Trì Trì
2024-08-02 12:26:09
Người như vậy không chỉ có tiền còn chảnh chọe, đều không dễ chọc cho lắm. Nhưng không có nghĩa là tất để đều thu lại tâm tư của mình.
Vẫn có người nhìn chằm chằm vào Nguyễn Viên Viên, cô trông không cao lắm, trắng trẻo sạch sẽ, dù có lạnh lùng đến mấy cũng có vẻ ngoan ngoãn dễ bắt nạt.
Nguyễn Viên Viên tranh thủ lúc nhân viên làm thủ tục gọi điện đến một số không liên lạc được, cô nói với giọng khá lớn: "Tôi không bảo anh lấy viên kim cương đó cho tôi sao? Tôi đã nói với các anh bao nhiêu lần rồi mà vẫn để người khác lấy mất, các anh còn muốn làm nhà đấu giá nữa không? Tôi sẽ nói ba tôi rút vốn đầu tư ngay bây giờ!"
Có vẻ như là một tiểu thư có gia thế, không thể trêu vào, đám người có ý đồ xấu mới thu hồi ánh mắt, sợ chọc giận cô.
Hạ Nam bên kia điện thoại cau mày, đôi mắt anh đẹp như tranh vẽ, ngay cả khi cau mày cũng có một phong thái riêng. Số điện thoại này đã bị anh cố ý dùng phép thuật, người bình thường không gọi được, sao bây giờ lại có một cô gái nhỏ gọi tới nói những điều anh không hiểu thế?
Anh không chút do dự cúp điện thoại, vẻ mặt hờ hững, tiếp tục trở về phòng ngồi thiền, không biết có phải là ảo giác không, những ngày này dị biến liên tục, sợ rằng sẽ có chuyện lớn xảy ra.
Nguyễn Viên Viên lừa nhân viên bán hàng kia đi vòng quanh thành phố rồi mới tỏ vẻ không kiên nhẫn bảo hắn lái xe về biệt thự, xuống xe đưa cho hắn ta vài tờ tiền, vẻ mặt kiêu ngạo: "Được rồi, hôm nay tiểu thư tôi vui, anh đi đi."
Nửa ngày không đợi được câu trả lời, Nguyễn Viên Viên quay đầu lại, thấy chàng trai tội nghiệp đang nhìn mình chằm chằm: "Tiểu thư xem tôi thế nào? Tiểu thư muốn xe cũng được, muốn cả tôi cũng chả sao.”
Nguyễn Viên Viên lạnh mặt đá hắn ta ra ngoài, một thanh niên khỏe mạnh, đầu óc ngày nào cũng nghĩ gì vậy!
Cô trở về biệt thự, lúc này đã là lúc chạng vạng, trong lòng vẫn còn hơi sợ lời của người bán hàng, Nguyễn Viên Viên chạy lên chạy xuống đóng hết cửa sổ cửa ra vào trong nhà, mới yên tâm nằm phịch xuống ghế sofa.
Quả nhiên là ghế sofa của người giàu có, nằm lên cảm giác khác hẳn, thật mềm mại.
Vẫn có người nhìn chằm chằm vào Nguyễn Viên Viên, cô trông không cao lắm, trắng trẻo sạch sẽ, dù có lạnh lùng đến mấy cũng có vẻ ngoan ngoãn dễ bắt nạt.
Nguyễn Viên Viên tranh thủ lúc nhân viên làm thủ tục gọi điện đến một số không liên lạc được, cô nói với giọng khá lớn: "Tôi không bảo anh lấy viên kim cương đó cho tôi sao? Tôi đã nói với các anh bao nhiêu lần rồi mà vẫn để người khác lấy mất, các anh còn muốn làm nhà đấu giá nữa không? Tôi sẽ nói ba tôi rút vốn đầu tư ngay bây giờ!"
Có vẻ như là một tiểu thư có gia thế, không thể trêu vào, đám người có ý đồ xấu mới thu hồi ánh mắt, sợ chọc giận cô.
Hạ Nam bên kia điện thoại cau mày, đôi mắt anh đẹp như tranh vẽ, ngay cả khi cau mày cũng có một phong thái riêng. Số điện thoại này đã bị anh cố ý dùng phép thuật, người bình thường không gọi được, sao bây giờ lại có một cô gái nhỏ gọi tới nói những điều anh không hiểu thế?
Anh không chút do dự cúp điện thoại, vẻ mặt hờ hững, tiếp tục trở về phòng ngồi thiền, không biết có phải là ảo giác không, những ngày này dị biến liên tục, sợ rằng sẽ có chuyện lớn xảy ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyễn Viên Viên lừa nhân viên bán hàng kia đi vòng quanh thành phố rồi mới tỏ vẻ không kiên nhẫn bảo hắn lái xe về biệt thự, xuống xe đưa cho hắn ta vài tờ tiền, vẻ mặt kiêu ngạo: "Được rồi, hôm nay tiểu thư tôi vui, anh đi đi."
Nửa ngày không đợi được câu trả lời, Nguyễn Viên Viên quay đầu lại, thấy chàng trai tội nghiệp đang nhìn mình chằm chằm: "Tiểu thư xem tôi thế nào? Tiểu thư muốn xe cũng được, muốn cả tôi cũng chả sao.”
Nguyễn Viên Viên lạnh mặt đá hắn ta ra ngoài, một thanh niên khỏe mạnh, đầu óc ngày nào cũng nghĩ gì vậy!
Cô trở về biệt thự, lúc này đã là lúc chạng vạng, trong lòng vẫn còn hơi sợ lời của người bán hàng, Nguyễn Viên Viên chạy lên chạy xuống đóng hết cửa sổ cửa ra vào trong nhà, mới yên tâm nằm phịch xuống ghế sofa.
Quả nhiên là ghế sofa của người giàu có, nằm lên cảm giác khác hẳn, thật mềm mại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro