Ai Là Hải Vương
Hoàng Tâm Hỏa Long Quả
2024-11-12 07:55:03
Câu nói vang dội mạnh mẽ này có sức công phá không kém gì bom mìn đang nổ ở phía trước, làm cho khu vực tập trung gần trăm người bỗng im phăng phắc.
Vẫn là nhóc con kia phản ứng nhanh nhất: "Cô nói ai là Hải Vương?!"
Tô Niệm chép chép miệng, cố ý bắt chước giọng điệu oán giận như học sinh tiểu học của đối phương: "Vậy cậu nói tôi đang giả dạng ai?!"
Đột nhiên bị hỏi ngược lại quá nhanh, ngữ khi của Tô Niệm lại quá mức ung dung, cậu nhóc cứng họng. Trong tiềm thức, cậu ta cảm thấy thái độ của Tô Niệm có gì đó là lạ, thế nhưng lại không kìm được cơn tức giận đang dâng trào.
Cậu nhóc mở trừng trừng hai mắt, tức giận rống lên: "Cô cô cô, cô nói bậy! Hải vương gì chứ, cái gì mà cầu mà không được, lại còn phát tiết? Cô thật là đê tiện!"
Tô Niệm kiên nhẫn phổ cập kiến thức cho cậu ta: "Cầu mà không được là gì ư, chính là kẻ lởn vởn quanh Hải Vương như một con chó nhỏ, sau khi bị người ta vạch trần còn nói lắp ba lắp bắp!"
"Đệt, mẹ nó, cô mới nói lắp!"
Nhóc con tức đến nỗi quả đầu cắt ngắn nhuộm màu đỏ thẫm dựng đứng lên, khi cậu ta mở miệng cũng là lúc mấy sợi dây leo sắc bén từ dưới đất đất chui lên, đánh thẳng đến chỗ Tô Niệm.
Tô Niệm không hề do dự bước một bước thật lớn về phía Lạc Viễn Sơ, cô nâng lên nửa khuôn mặt với đôi mày thanh tú lên, vẻ mặt chất chứa đầy lo lắng: "Viễn Sơ, có nguy hiểm..."
Biểu cảm này, lời nói này Tô Niệm đã thử nghiệm rất nhiều lần, đây là dáng vẻ mà Lạc Viễn Sơ không cách nào từ chối nhất, đương nhiên cũng là dáng vẻ giống với Lâm Mộ Sanh nhất.
Quả nhiên Lạc Viễn Sơ từ lâu đã hình thành phản xạ có điều kiện, theo bản năng ôm Tô Niệm vào lòng, hắn có dị năng cấp bậc rất cao nên có thể ngăn cản đòn tấn công cực nhanh.
Nhưng chờ đến khi dừng lại hắn mới phát hiện tất cả mọi người có mặt ở đó đều đang nhìn mình. Trong số đó có một ánh mắt mang theo sự kinh ngạc cùng thất vọng, cũng là ánh mắt mà Lạc Viễn Sơ không dám đối mặt nhất.
Nhưng đúng lúc này Tô Niệm lại cố tình nói: "Viễn Sơ, anh làm tốt thật đó, tối nay em sẽ thưởng cho anh nhé!"
Cô ta đang làm cái quái gì vậy!!
Vẫn là nhóc con kia phản ứng nhanh nhất: "Cô nói ai là Hải Vương?!"
Tô Niệm chép chép miệng, cố ý bắt chước giọng điệu oán giận như học sinh tiểu học của đối phương: "Vậy cậu nói tôi đang giả dạng ai?!"
Đột nhiên bị hỏi ngược lại quá nhanh, ngữ khi của Tô Niệm lại quá mức ung dung, cậu nhóc cứng họng. Trong tiềm thức, cậu ta cảm thấy thái độ của Tô Niệm có gì đó là lạ, thế nhưng lại không kìm được cơn tức giận đang dâng trào.
Cậu nhóc mở trừng trừng hai mắt, tức giận rống lên: "Cô cô cô, cô nói bậy! Hải vương gì chứ, cái gì mà cầu mà không được, lại còn phát tiết? Cô thật là đê tiện!"
Tô Niệm kiên nhẫn phổ cập kiến thức cho cậu ta: "Cầu mà không được là gì ư, chính là kẻ lởn vởn quanh Hải Vương như một con chó nhỏ, sau khi bị người ta vạch trần còn nói lắp ba lắp bắp!"
"Đệt, mẹ nó, cô mới nói lắp!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhóc con tức đến nỗi quả đầu cắt ngắn nhuộm màu đỏ thẫm dựng đứng lên, khi cậu ta mở miệng cũng là lúc mấy sợi dây leo sắc bén từ dưới đất đất chui lên, đánh thẳng đến chỗ Tô Niệm.
Tô Niệm không hề do dự bước một bước thật lớn về phía Lạc Viễn Sơ, cô nâng lên nửa khuôn mặt với đôi mày thanh tú lên, vẻ mặt chất chứa đầy lo lắng: "Viễn Sơ, có nguy hiểm..."
Biểu cảm này, lời nói này Tô Niệm đã thử nghiệm rất nhiều lần, đây là dáng vẻ mà Lạc Viễn Sơ không cách nào từ chối nhất, đương nhiên cũng là dáng vẻ giống với Lâm Mộ Sanh nhất.
Quả nhiên Lạc Viễn Sơ từ lâu đã hình thành phản xạ có điều kiện, theo bản năng ôm Tô Niệm vào lòng, hắn có dị năng cấp bậc rất cao nên có thể ngăn cản đòn tấn công cực nhanh.
Nhưng chờ đến khi dừng lại hắn mới phát hiện tất cả mọi người có mặt ở đó đều đang nhìn mình. Trong số đó có một ánh mắt mang theo sự kinh ngạc cùng thất vọng, cũng là ánh mắt mà Lạc Viễn Sơ không dám đối mặt nhất.
Nhưng đúng lúc này Tô Niệm lại cố tình nói: "Viễn Sơ, anh làm tốt thật đó, tối nay em sẽ thưởng cho anh nhé!"
Cô ta đang làm cái quái gì vậy!!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro