Kẻ Tám Lạng Ngư...
Hoàng Tâm Hỏa Long Quả
2024-11-12 07:55:03
Lạc Viễn Sơ siết chặt năm ngón tay, ánh mắt thâm trầm: "Tô Niệm, cô quá đáng lắm rồi đấy!"
Nói xong hắn quay sang Lâm Mộ Sanh, bối rối giải thích tới tấp: "Mộ Sanh, anh với cô ta không có quan hệ gì cả, chỉ là thấy dáng vẻ cô ta có vài phần giống em nên mới tiện tay cứu cô ta một mạng thôi!"
Lạc Viễn Sơ nói xong còn nhích chân qua bên cạnh một chút, từ giọng điệu đến động tác đều thể hiện vẻ ghét bỏ Tô Niệm đến cực điểm.
Lúc này những ánh mắt nhìn về phía Tô Niệm càng thêm nóng rực, bọn họ nghĩ hóa ra cô còn không được xem là người thay thế. Cậu nhóc "lông đỏ" kia vốn còn đang uất ức bất bình vì lúc nãy không nói lại Tô Niệm, bây giờ liền cười nhạo ra tiếng: "Aiyo, tôi đánh giá cao người nào đó quá rồi, thì ra là một kẻ có dâng đến tận cửa cũng chả ai cần, vậy mà còn không biết xấu hổ sao!?"
Tô Niệm không hề để tâm, cô lại nói một câu chọc cho đối phương giận đến mức giậm chân:" Vậy thì trùng hợp quá! Chúng ta như nhau cả mà thôi, chị Lâm của cậu cũng không cần cậu, thế sao không thấy cậu xấu hổ?"
Nhóc con máu nóng bốc lên đầu, quên cả dùng dị năng, cậu ta giơ đao muốn xông qua đây nhưng bị nam bốn dịu dàng nho nhã giữ lại. Người đàn ông nho nhã lịch sự này nhìn nhìn Tô Niệm từ trên xuống dưới, sau đó ngầm châm chọc:" Cô Tô, cô không cần châm ngòi ly gián nữa, Mộ Sanh là người như thế nào, chúng tôi rõ hơn cô!"
"Châm ngòi ly gián sao? Không có đâu, tôi chỉ vì miếng cơm manh áo mà quảng cáo công việc của mình một chút thôi. Các người nhiều dị năng giả như vậy, chẳng lẽ định ức hiếp một người bình thường như tôi sao?! y da, không được! Lỡ có kẻ muốn giết tôi giống như vừa rồi thì làm sao đây, dù sao trong thời mạt thế này mạng người cũng cực kỳ rẻ rúng! Không thể trêu vào, không thể trêu vào!!"
Khi nói mấy câu này, biểu cảm trên mặt Tô Niệm vô cùng khoa trương, tựa như tính chanh chua đanh đá và quái gở đã khắc sâu vào trong xương cốt cô, ai nhìn cũng lắc đầu ngán ngẩm.
Thấy vậy Lâm Mộ Sanh không thể ngồi yên được nữa, cô ta quay lại chủ đề ban đầu:" Cô Tô, xin cô đừng dùng danh nghĩa của tôi để làm những chuyện mất hết đạo đức đó!"
Hêy, cuối cùng cũng tiếp chiêu. "Ống pháo di động" Tô Niệm lại thay đổi phương hướng, tiếp tục nói lớn với những người ở đó:
"À, mất hết đạo đức sao? Cô chỉ thả thính mà không ngủ, tôi chỉ ngủ mà không thả thính. Chúng ta không phải kẻ tám lạng người nửa cân sao?"
Nói xong hắn quay sang Lâm Mộ Sanh, bối rối giải thích tới tấp: "Mộ Sanh, anh với cô ta không có quan hệ gì cả, chỉ là thấy dáng vẻ cô ta có vài phần giống em nên mới tiện tay cứu cô ta một mạng thôi!"
Lạc Viễn Sơ nói xong còn nhích chân qua bên cạnh một chút, từ giọng điệu đến động tác đều thể hiện vẻ ghét bỏ Tô Niệm đến cực điểm.
Lúc này những ánh mắt nhìn về phía Tô Niệm càng thêm nóng rực, bọn họ nghĩ hóa ra cô còn không được xem là người thay thế. Cậu nhóc "lông đỏ" kia vốn còn đang uất ức bất bình vì lúc nãy không nói lại Tô Niệm, bây giờ liền cười nhạo ra tiếng: "Aiyo, tôi đánh giá cao người nào đó quá rồi, thì ra là một kẻ có dâng đến tận cửa cũng chả ai cần, vậy mà còn không biết xấu hổ sao!?"
Tô Niệm không hề để tâm, cô lại nói một câu chọc cho đối phương giận đến mức giậm chân:" Vậy thì trùng hợp quá! Chúng ta như nhau cả mà thôi, chị Lâm của cậu cũng không cần cậu, thế sao không thấy cậu xấu hổ?"
Nhóc con máu nóng bốc lên đầu, quên cả dùng dị năng, cậu ta giơ đao muốn xông qua đây nhưng bị nam bốn dịu dàng nho nhã giữ lại. Người đàn ông nho nhã lịch sự này nhìn nhìn Tô Niệm từ trên xuống dưới, sau đó ngầm châm chọc:" Cô Tô, cô không cần châm ngòi ly gián nữa, Mộ Sanh là người như thế nào, chúng tôi rõ hơn cô!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Châm ngòi ly gián sao? Không có đâu, tôi chỉ vì miếng cơm manh áo mà quảng cáo công việc của mình một chút thôi. Các người nhiều dị năng giả như vậy, chẳng lẽ định ức hiếp một người bình thường như tôi sao?! y da, không được! Lỡ có kẻ muốn giết tôi giống như vừa rồi thì làm sao đây, dù sao trong thời mạt thế này mạng người cũng cực kỳ rẻ rúng! Không thể trêu vào, không thể trêu vào!!"
Khi nói mấy câu này, biểu cảm trên mặt Tô Niệm vô cùng khoa trương, tựa như tính chanh chua đanh đá và quái gở đã khắc sâu vào trong xương cốt cô, ai nhìn cũng lắc đầu ngán ngẩm.
Thấy vậy Lâm Mộ Sanh không thể ngồi yên được nữa, cô ta quay lại chủ đề ban đầu:" Cô Tô, xin cô đừng dùng danh nghĩa của tôi để làm những chuyện mất hết đạo đức đó!"
Hêy, cuối cùng cũng tiếp chiêu. "Ống pháo di động" Tô Niệm lại thay đổi phương hướng, tiếp tục nói lớn với những người ở đó:
"À, mất hết đạo đức sao? Cô chỉ thả thính mà không ngủ, tôi chỉ ngủ mà không thả thính. Chúng ta không phải kẻ tám lạng người nửa cân sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro