Tại Sao Cô Lại...
Hoàng Tâm Hỏa Long Quả
2024-11-12 07:55:03
Đây là lần đầu tiên khi đứng trước mặt mọi người, Lâm Mộ Sanh không thể giữ được nụ cười trên môi. Dù trước đây cô ta từng gặp rất nhiều người không thích mình nhưng họ đều tỏ ra tế nhị, làm gì có ai thể hiện ra mặt như Tô Niệm.
Nhưng Lâm Mộ Sanh hiểu quá rõ tâm lý của những người ở đây, ai cũng đều thích người ưu tú giỏi giang, có điều càng hoàn hảo thì lại càng bị soi xét nặng nề hơn. Cô đã dồn bao tâm huyết để xây dựng hình tượng này, tuyệt đối không thể chỉ vì một kẻ tên Tô Niệm mà làm mất hình ảnh của mình được.
Lâm Mộ Sanh hít một hơi thật sâu và nghiêm nghị nói:
"Cô Tô, mong cô hãy bỏ đi suy nghĩ thiển cận của mình. Tôi và mọi người là bạn bè, là đồng đội của nhau. Trong lòng tôi, bọn họ còn quan trọng hơn cả người thân! Chúng tôi có thể nương tựa nhau sống sót, có thể cứu giúp những người cần được trợ giúp trong những ngày tận thế, chúng tôi cùng chung chí hướng, trân trọng lẫn nhau, và chắc chắn sẽ đưa mọi người thoát khỏi chuỗi ngày tuyệt vọng này, xin cô đừng xúc phạm chúng tôi!”
Sau lời phát biểu của Lâm Mộ Sanh, tất cả mọi người có mặt ở đó đều rất xúc động, nhất là nhóc con tóc đỏ, đôi mắt sáng bừng của cậu ta nhìn Lâm Mộ Sanh với vẻ tràn đầy ngưỡng mộ, nếu như cậu nhóc này có đuôi, e là cũng đang ngoe nguẩy không ngừng rồi.
Tô Niệm là người đầu tiên vỗ tay, cô cất lời khen ngợi trong khi có vô số ánh mắt giận dữ nhìn mình: "Nói hay quá!!"
Mọi người: Lời khen từ miệng cô chẳng khác nào khen đểu cả.
008 che mặt: Không phải “chẳng khác nào”, chính xác là như vậy!
Khen ngợi hết lời, Tô Niệm lại lắc lắc đầu: "Nhưng kết luận của cô có vấn đề về logic rồi! Làm sao tôi có thể xúc phạm mọi người được? Đối với tôi, mọi người là đối tác làm ăn, mọi người còn quan trọng hơn cả người nhà nữa, vì khách hàng là thượng đế cơ mà! Trong tương lai tôi có sống tốt hay không đều phụ thuộc cả vào việc họ thích cô tới mức nào. Nếu cô đã nghĩ mối quan hệ giữa mình và bọn họ là thuần khiết, tại sao cô lại e sợ sự hiện diện của tôi?"
Tô Niệm dõng dạc: "Thiết nghĩ, người nổi tiếng cũng có bản sao, ngoại hình của tôi giống với cô là do bẩm sinh. Tôi chỉ là một người bình thường lấy thân mình ra để kiếm ăn trong thời tận thế, có gì trái với pháp luật đâu?”
Nhưng Lâm Mộ Sanh hiểu quá rõ tâm lý của những người ở đây, ai cũng đều thích người ưu tú giỏi giang, có điều càng hoàn hảo thì lại càng bị soi xét nặng nề hơn. Cô đã dồn bao tâm huyết để xây dựng hình tượng này, tuyệt đối không thể chỉ vì một kẻ tên Tô Niệm mà làm mất hình ảnh của mình được.
Lâm Mộ Sanh hít một hơi thật sâu và nghiêm nghị nói:
"Cô Tô, mong cô hãy bỏ đi suy nghĩ thiển cận của mình. Tôi và mọi người là bạn bè, là đồng đội của nhau. Trong lòng tôi, bọn họ còn quan trọng hơn cả người thân! Chúng tôi có thể nương tựa nhau sống sót, có thể cứu giúp những người cần được trợ giúp trong những ngày tận thế, chúng tôi cùng chung chí hướng, trân trọng lẫn nhau, và chắc chắn sẽ đưa mọi người thoát khỏi chuỗi ngày tuyệt vọng này, xin cô đừng xúc phạm chúng tôi!”
Sau lời phát biểu của Lâm Mộ Sanh, tất cả mọi người có mặt ở đó đều rất xúc động, nhất là nhóc con tóc đỏ, đôi mắt sáng bừng của cậu ta nhìn Lâm Mộ Sanh với vẻ tràn đầy ngưỡng mộ, nếu như cậu nhóc này có đuôi, e là cũng đang ngoe nguẩy không ngừng rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Niệm là người đầu tiên vỗ tay, cô cất lời khen ngợi trong khi có vô số ánh mắt giận dữ nhìn mình: "Nói hay quá!!"
Mọi người: Lời khen từ miệng cô chẳng khác nào khen đểu cả.
008 che mặt: Không phải “chẳng khác nào”, chính xác là như vậy!
Khen ngợi hết lời, Tô Niệm lại lắc lắc đầu: "Nhưng kết luận của cô có vấn đề về logic rồi! Làm sao tôi có thể xúc phạm mọi người được? Đối với tôi, mọi người là đối tác làm ăn, mọi người còn quan trọng hơn cả người nhà nữa, vì khách hàng là thượng đế cơ mà! Trong tương lai tôi có sống tốt hay không đều phụ thuộc cả vào việc họ thích cô tới mức nào. Nếu cô đã nghĩ mối quan hệ giữa mình và bọn họ là thuần khiết, tại sao cô lại e sợ sự hiện diện của tôi?"
Tô Niệm dõng dạc: "Thiết nghĩ, người nổi tiếng cũng có bản sao, ngoại hình của tôi giống với cô là do bẩm sinh. Tôi chỉ là một người bình thường lấy thân mình ra để kiếm ăn trong thời tận thế, có gì trái với pháp luật đâu?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro