Nữ Phụ Pháo Hôi Mạnh Mẽ Phản Công

Sư Tôn Của Hồ L...

Yêu Hoàng

2024-08-27 12:45:40

Những từ ngữ đơn giản và hơi thô tục được giọng nói lạnh lùng trong trẻo tựa trích tiên nói ra đã làm mọi người kinh ngạc như thể tròng mắt đều rơi đầy đất, không hề phóng đại mà nói, toàn bộ người của núi Lăng Tiêu đều bị lời này gây sốc. Đám người Hư Thần Tử và Kiếm Tiên cứng họng nhìn Bạch Ấn, chỉ hai chữ “sư đệ” nhưng đến nửa ngày vẫn chưa thốt ra được.

“Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, ta không muốn nghe bất cứ ai tại núi Lăng Tiêu này nói xấu nàng.” Giọng của Bạch Ấn lãnh đạm, nhưng động tác lại vô cùng dịu dàng, chàng cúi đầu nhìn người trong vòng tay.

“Bởi vì... nàng ấy sẽ trở thành thê tử của ta.”

Hư Thần Tử cuối cùng vẫn không nhịn được: “Sư đệ, đệ đang nói bậy gì thế. Đệ muốn thành tiên thì sao có thể lấy thê được, chưa kể đó còn là một con hồ ly lả lơi ong bướm, thậm chí còn chẳng phải con người...”

Hư Thần Tử chưa nói xong nhưng ông phát hiện bản thân đã không thể phát ra bất cứ âm thanh nào nữa. Ông không dám tin nhìn Bạch Ấn, lại chỉ thấy ánh mắt lạnh lùng của người sư đệ trước giờ luôn kính trọng mình.

“Sư huynh, lời đệ vừa nói huynh đã quên rồi sao?”

Ngữ khí của Bạch Ấn lạnh lẽo vô cùng.

Hư Thần Tử giật mình... lời vừa nói? Không muốn người khác nói xấu nữ nhân đó... cho dù người khác đó là sư huynh của đệ ư?

Bạch Ấn không nhìn vào ánh mắt không dám tin của Hư Thần Tử. Chàng cúi đầu nhìn tiểu hồ ly trong tay, dịu giọng nói: “Noãn Noãn, chúng ta trở về thôi.”

Sau đó lạnh lùng giao phó cho chúng đệ tử của núi Lăng Tiêu: “Tiễn giáo chủ đi gặp Ma Hoàng đi.”

Ma Hoàng là tổ tiên của Ma tu, ý chàng là sai bọn họ gϊếŧ Cơ Vô Danh.

Bạch Ấn vừa dứt lời, bỗng nghe thấy người trong lòng mình lên tiếng.

“Thả hắn đi.”

Bạch Ấn cúi đầu, nhìn thấy người trong ngực cầm trâm ngọc chống trước ngực chàng, gương mặt tái nhợt nhìn chàng chằm chằm, ánh mắt lạnh nhạt.

Trâm ngọc chưa làm chàng bị thương, nhưng Bạch Ấn cảm thấy cây trâm đã đâm xuyên qua trái tim của chàng, làm trái tim chàng lạnh ngắt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Nàng vì hắn mà gϊếŧ ta?” Mặc dù bị trâm ngọc chống sát ngực, tay chàng ôm nàng vẫn không hề thả lỏng, chỉ là sự âm u nơi đáy mắt bắt đầu dâng lên cuồn cuộn.

Tiểu hồ ly yên lặng nhìn chàng, nàng lắc đầu: “Con chỉ muốn rời khỏi đây.”

Bạch Ấn cảm thấy hai chữ rời khỏi hệt như bùa chú, lập tức bóp chặt trái tim chàng, khiến phần lý trí chàng miễn cường duy trì hoàn toàn biến mất.

“Không phải nàng đã đồng ý với ta rồi sao?” Lời chàng nói ra lạnh tựa âm ti: “Cho nên... nàng vẫn luôn lừa ta?”

Không chờ người trong lòng phản ứng lại, Bạch Ấn đột nhiên cười.

Chàng nhìn trâm nhọn của nàng kề sát trái tim mình, nhẹ nhàng nói từng chữ một: “Nàng lừa ta cũng tốt, căm ghét ta cũng chẳng sao, nhưng nàng không thể...”

Từ từ ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của tiểu hồ ly, cơ thể chàng hướng thẳng đến chiếc trâm nhọn.

Bạch y nhanh chóng nhuộm màu đỏ của máu. Tô Noãn nghe thấy lời nói nhẹ nhàng mà ác độc của Bạch Ấn: “Nàng có thể gϊếŧ ta, vì nếu ta không chết, nàng chỉ có thể ở bên cạnh ta... Bất cứ kẻ nào mơ ước nàng... đều sẽ phải chết!”

Tô Noãn giật mình rút cây trâm lại, nàng nở nụ cười bất lực. Khi Bạch Ấn không kịp đề phòng, nàng bất ngờ đâm chiếc trâm vào ngực mình, máu tươi trào ra, nàng lẳng lặng nhìn Bạch Ấn: “Con đã nói, thả hắn đi.”

Đối mặt với một Bạch Ấn quá mạnh thế này, nàng chỉ có thể dùng thủ đoạn nực cười như vậy.

Nhìn thấy tiểu hồ ly vốn rất sợ đau bình tĩnh đâm trâm vào ngực mình, tia hắc ám trong mắt Bạch Ấn như mây đen gió lốc. Từng từ chàng nói như rít ra từ kẽ răng: “Nàng, tình nguyện chết vì hắn ư?”

Cơ Vô Danh đứng đối diện hét lên: “Tiểu hồ ly, nàng làm gì vậy, buông...”

Chưa kịp nói xong đã thấy tiểu hồ ly chậm rãi quay đầu nhìn hắn, ánh mắt lãnh đạm: “Sau khi ngươi rời đi, mọi giao tình và ân oán lúc trước của chúng ta đều xóa bỏ sạch sẽ. Ta sẽ không trách ngươi đã từng tính kế ta, đồng thời sẽ không niệm tình xưa cũ nữa!”

Cơ Vô Danh sững sờ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ta thả hắn đi, nàng buông trâm cài.”

Khuôn mặt Bạch Ấn hệt như giá rét mùa đông. Ánh mắt chàng không chớp nhìn chiếc trâm trên tay nữ tử.

Chàng biết cây trâm đó chỉ cách trái tim nàng một tấc, thật ra chàng hoàn toàn có thể đoạt lại cây trâm ấy, nhưng vì đó là nàng... chàng không dám mạo hiểm.

“Thả hắn đi.” Bạch Ấn lạnh lùng nói với nhưng người phía sau, rồi cúi đầu xuống, giọng nói bỗng trở nên dịu dàng: “Ta hứa với nàng, thả hắn đi, nàng đừng lộn xộn, ta sẽ giúp nàng rút nó ra, rút ra thì sẽ không đau nữa, được không...”

Bất cứ ai cũng nghe ra sự run rẩy trong giọng nói của Bạch Ấn. Cho dù là Chu Tuyết Kiến hay người của núi Lăng Tiêu đều không dám tin nhìn nam tử lạnh nhạt, không dính khói lửa phàm tục trong thoáng chốc đã hoá nhu tình.

Bạch Ấn không có thời gian quan tâm đến suy nghĩ của người khác. Chàng nhìn nữ tử gương mặt tái nhợt trước mặt, lòng đầy bất lực, trong lòng phiếm lệ khí.

Chàng thật sự đã sai rồi sao, nàng muốn rời đi như vậy ư, tại sao... Nàng rõ ràng, rõ ràng đã từng không muốn xa rời chàng mà, tại sao vậy!

Tại sao... chàng không muốn tổn thương nàng, chàng chỉ... chỉ muốn giữ nàng lại bên mình mà thôi.

Ra vẻ lui bước xong, chàng lần nữa cẩn thận nói: “Ta đã đồng ý thả hắn đi, sẽ không nuốt lời. Chúng ta rút trâm ra trước, thân thể của nàng giờ đang yếu ớt, đừng để bị thương đến tâm mạch, được không...”

Tô Noãn cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn chàng.

Nam tử trước mặt vẫn mặc bạch y tựa tiên nhân, mặt mày như hoạ, không vướng bụi trần, nhưng đôi mắt nhìn nàng lại mang vẻ cẩn trọng, còn cả điên cuồng bị che giấu một cách yếu ớt.

Nàng liếm môi, nói nhỏ: “Sư tôn... con đau.”

Xưng hô đã lâu không gọi khiến hai mắt Bạch Ấn đỏ lên, chàng cẩn thận dỗ dành: “Bây giờ sư tôn sẽ rút nó ra chữa trị vết thương cho nàng, Noãn Noãn đừng sợ...”

Chưa nói xong, Bạch Ấn đã vươn tay rút cây trâm mà không hề run rẩy, nhưng khi chàng hoàn toàn tập trung để đảm bảo rằng mình sẽ không làm tổn thương tiểu hồ ly, thì lúc cây trâm được rút ra, trong tích tắc chàng nhìn thấy một nụ cười nở rộ trên gương mặt của nàng.

Trong lòng Bạch Ấn đột nhiên xuất hiện một dự cảm không lành, đúng lúc này, trong một hẻm núi cao ngàn trượng gần đây, một hơi thở mạnh mẽ bỗng quấn lấy tiểu hồ ly, kéo nàng bay thẳng vào trong cốc.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Phụ Pháo Hôi Mạnh Mẽ Phản Công

Số ký tự: 0