Nữ Phụ Pháo Hôi Mạnh Mẽ Phản Công
Sư Tôn Của Hồ L...
Yêu Hoàng
2024-08-27 12:45:40
“Noãn Noãn...” Bạch Ấn giật mình đưa tay ra bắt lấy, luồng sức mạnh kéo
nàng về phía bên kia bị tay chàng giữ lại, tiểu hồ ly nhất thời bị giằng co giữa hai bên.
Nhìn ánh mắt tiểu hồ ly đã quay về lạnh nhạt, Bạch Ấn cắn chặt răng lắc đầu: “Noãn Noãn... đừng đi.”
Đừng rời khỏi chàng nữa, đừng...
Đúng vào đúng lúc này, Cơ Vô Danh nghiêng mình tấn công thẳng về phía Bạch Ấn.
Nếu như Bạch Ấn ra tay đối phó với hắn, tiểu hồ ly sẽ bị kéo đi... Đây cũng là ý định của Cơ Vô Danh, Chu Tuyết Kiến đứng cạnh Bạch Ấn cũng nhận ra điều đó, nàng ta vốn dĩ định ngăn cản hành động của Cơ Vô Danh nay bỗng dừng lại.
Nhưng ngay sau đó, trong cái nhìn của tất cả mọi người, Bạch Ấn không hề có bất cứ sự chuyển động nào để đáp trả lại đòn tấn công của Cơ Vô Danh. Chàng bị hắn đánh mạnh một chưởng vào sau lưng.
Tu vi của Cơ Vô Danh vốn không yếu, chỉ chưa bằng Bạch Ấn mà thôi, nhưng một chưởng này của hắn, Bạch Ấn lại không hề có ý định né tránh hay đánh lại, mà hứng chịu toàn bộ... Chu Tuyết Kiến ngẩn ngơ đứng nhìn, ngay sau đó, Bạch Ấn phun ra một ngụm máu tươi, sức mạnh của chàng dừng lại một giây. Chỉ trong khoảnh khắc ấy, luồng khí mạnh mẽ kia đã cướp nàng đi mất.
"Tiểu Bạch..." Vẻ hờ hững vân đạm phong khinh của Bạch Ấn cuối cùng cũng tan vỡ, chàng định đuổi theo nhưng vì vết thương quá nặng mà khó có thể chuyển động.
Chàng vì giữ tâm mạch của Tô Noãn nên đã mất một nửa tu vi, việc cưỡng chế xuất quan càng khiến vết thương nặng thêm, giờ lại bị trúng chiêu của Cơ Vô Danh, cuối cùng chàng đã không thể bày ra vẻ vân đạm phong khinh vờ như không bị thương nữa.
Chu Tuyết Kiến thở phào nhẹ nhõm... Tuy sư tôn đã bị thương, nhưng kẻ đầu sỏ đó đã chạy mất, chỉ cần nàng ta không ở đây, vết thương của sư tôn nhất định sẽ nhanh chóng hồi phục, người chẳng qua là bị nữ nhân đó mê hoặc thôi, hay thậm chí là... nhập ma vì nàng ta?
Chu Tuyết Kiến đột ngột trợn to mắt, không dám tin nhìn Bạch Ấn đứng bên rìa vực sâu, y phục trắng toát trên người chàng nhuộm đầy máu, toàn thân chàng vốn được bao vây bởi linh khí nay bỗng hoá thành luồng khí đen kịt cuộn trào sát khí... Chàng quay người, đôi mắt thanh minh sáng ngời đã hoá âm u.
“Không cần biết ngươi là ai...” Giọng nói của Bạch Ấn vang vọng cả ngọn núi, tựa như vang tới cả mây xanh, vang dội kéo dài giữa vô biên đồi núi, nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.
“Bất luận ngươi là ai, ta sẽ nhanh chóng tới đón nàng, nếu lúc đó nàng có bất cứ vệt xây xát nào, ta sẽ khiến ngươi, người thân của ngươi, bạn bè của ngươi, tất cả những người ngươi quen biết phải trả giá, ngươi nhất định không gánh vác nổi cái giá này đâu.”
Chàng mặc một thân áo bào trắng đứng trên đỉnh núi, ngữ khí lạnh tựa hàn xương, lời nói thấu tận trời xanh, khiến tất cả mọi người đằng sau đều lộ vẻ kinh sợ.
Cơ Vô Danh cũng không ngờ rằng Bạch Ấn sẽ nhập ma, hơn nữa rõ ràng là nhập ma đã lâu, chỉ là không hiểu sao vẫn luôn bị chàng áp chế.
Hiện giờ không thể áp chế được ma tính nữa, cuối cùng chàng cũng lộ ra dáng vẻ nên có của mình.
Lúc này, đầu Cơ Vô Danh bỗng nảy sinh một suy nghĩ.
Là vì nàng.
Dù là bản thân hắn tham gia thúc đẩy chuyện này, nhưng hắn vốn không thể ngờ tới... sẽ dễ dàng đến vậy.
Nhưng, thật sự dễ dàng vậy sao?
Người lãnh tâm lãnh tính không giống phàm nhân như Bạch Ấn giờ lại biến thành nam tử tựa như đang mặc hắc y, khắp người toả ra hơi thở tà ma... rốt cuộc chàng đã phải trải qua tra tấn thế nào mới từ bạch y tuyết trắng sa đoạ thành ma.
Cơ Vô Danh cứ tưởng bản thân sẽ rất hả hê, nhưng nhìn người mặc bạch y nhuộm màu máu trước mặt, lòng hắn lại cảm thấy vô cùng bất lực.
Tranh giành với một nam tử như vậy, hắn thật sự có phần thắng ư?
Nhìn chằm chằm Bạch Ấn một lúc, Cơ Vô Danh quay người rời đi, đuổi theo hướng tiểu hồ ly biến mất.
Hắn biết nhất định có người đang âm thầm giúp đỡ nàng... Dưới đó là hẻm núi yêu, hắn lo nàng rơi xuống sẽ gặp nguy hiểm.
Chỉ một lát, cả đỉnh núi chỉ còn mình Bạch Ấn và người của núi Lăng Tiêu.
Hư Thần Tử và đám đệ tử đứng ngây người tại chỗ, bọn họ không thể tưởng tượng nổi, tôn thượng của núi Lăng Tiêu, người có khả năng cao có thể khiến núi Lăng Tiêu phát dương quang đại trong vòng mấy trăm nghìn năm trở lại đây - Bạch Ấn, vậy mà giờ lại nhập ma.
Nhưng sau khi bị nhập ma chàng vẫn giữ nguyên được dáng vẻ ban đầu, lừa gạt được tất cả mọi người, bao gồm cả tôn thượng Thương Vân.
Ánh mắt của Chu Tuyết Kiến càng khắc sâu kinh hãi, cho đến tận giờ khắc này, thêm cả dạng vẻ lúc trước của con hồ ly kia, cuối cùng nàng ta mới nhận ra... Chuyện nàng ta nghĩ rằng con hồ ly đó quyến rũ sư tôn Bạch Ấn, có lẽ không phải vậy.
Nàng ta thậm chí không dám suy nghĩ sâu hơn, nàng ta không thể nào chấp nhận nổi người không dính bụi trần như sư tôn lại rơi vào con đường ma đạo, càng không chấp nhận được việc chàng đã nhập ma, còn cưỡng ép người từng là đồ đệ, cho dù người đồ chỉ là một con hồ ly.
Đây là sư tôn Bạch Ấn của nàng ta, người đã được định nhất định sẽ trở thành thần tiên... người không nên có dáng vẻ này.
Hư Thần Tử và Kiếm Tiên bước lên trước một bước: “Sư đệ, đệ...”
Ánh mắt của họ nửa là lo lắng, nửa là cảnh giác.
Bạch Ấn từ từ quay người lại, cuồn cuồn hắc ám trong ánh mắt cũng dần ổn định lại, nhưng không hề biến mất, mà ngưng tụ lại thành một màu đen lạnh lẽo, hắc y bay phấp phới, biểu tình vẫn xuất trần như trước, nhưng giờ lại mang theo vẻ âm lãnh dị thường.
“Chuyện gì?” Hai chữ cực kì đơn giản, nhưng ánh mắt nhìn về phía đám người Hư Thần Tử lại thăm thẳm khiến người ta lạnh buốt tâm can.
Những người đó dễ dàng nhận ra Bạch Ấn trước mặt đã không còn là người trước kia nữa, thanh lãnh xuất trần biến thành giá lạnh băng xương, hắc y thay thế bạch y giống như đã biến chàng thành một con người khác, manh theo hơi thở lành lạnh quỷ dị.
Chu Tuyết Kiến lấy hết can đảm bước tới, khẽ mở miệng: "Sư..."
Lời còn chưa kịp nói, nàng ta đã bị đánh bay ngược ra sau, đập lên vách núi đằng sau, phun ra một ngụm máu, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Lăng Việt vội vàng bay qua đỡ nàng ta, quay đầu nhìn Bạch Ấn, nghiến răng hỏi: “Tôn thượng, người có ý gì?”
Mấy người Hư Thần Tử cũng cau mày, không khỏi cảnh giác.
Trong ánh mắt ngập lo sợ và đề phòng của mọi người, Bạch Ấn lạnh lùng bễ nghễ nhìn Chu Tuyết Kiến: “Đừng nói với vi sư, giáo chủ Ma giáo không phải do ngươi dẫn tới.”
Thân thể Châu Tuyết Kiến khựng lại, Bạch Ấn nheo mắt: “Vi sư không thích đồ đệ không nghe lời... Từ hôm nay, ngươi rời khỏi Bất Vong phong đi.”
Chu Tuyết Kiến bị hạ lệnh trục xuất trước mặt mọi người lập tức thấy hoảng sợ, nàng ta đẩy Lăng Việt ra, vội chạy về phía Bạch Ấn quỳ xuống: “Sư tôn, đồ nhi sai rồi, đồ nhi cứ tưởng, con cứ tưởng...”
Nàng ta chưa kịp nói dứt lời, vì Bạch Ấn vốn không hề nghe, chàng quay đầu nhìn đăm đăm vào hẻm núi yêu dưới vực sâu nghìn trượng, theo hướng tiểu hồ ly bị bắt đi, nhàn nhạt nói.
“Hẻm núi súc sinh này nên được dọn dẹp cho sạch sẽ rồi...”
Sắc mặt trắng bệch như quỷ, lệ khí toả ra như ma.
***
Khi Tô Noãn mở mắt ra, giật mình nhìn thấy một khuôn mặt phóng đại trước mặt mình, nàng sửng sốt, theo phản xạ, vô thức cho người đối diện một cái tát. Một tiếng "chát" vang lên giòn giã, một giây sau, gương mặt được phóng đại đang nhìn chằm chằm vào nàng hiện vẻ kinh ngạc, sau đó là sự tủi thân vô cùng.
“Noãn Noãn, nàng lại đánh ta.”
Tô Noãn đột nhiên tỉnh táo lại, nàng ngồi dậy không dám tin hỏi: “Vượng Tài?”
Đúng vậy, là Vượng Tài, không phải, phải là Thanh Li... Trước khi bị Bạch Ấn bắt lại, nàng đã nghe thấy giọng nói của Thanh Li, hắn bảo nàng phối hợp, nói sẽ tìm cách đưa nàng đi.
Sau đó nàng ngất đi, giờ mới tỉnh lại, vừa rồi hãy còn mơ mơ màng màng nên là... Nàng xấu hổ nhìn nam tử trước mặt, cẩm bào xanh lá, quý giá bất phàm, vậy mà hắn lại nhìn nàng bằng ánh mắt buồn tủi, mong được an ủi.
"Khụ... Xin lỗi, ta ngủ đến hồ đồ rồi." Nàng hơi ngại ngùng xin lỗi, sau đó nhìn thấy Thanh Li bĩu môi, như thể muốn lấy lòng nàng mà vươn đầu tới.
Muốn sờ sờ.
Nàng bất đắc dĩ vươn tay vuốt tóc hắn như xoa đầu con cún lớn: “Vượng Tài ngoan nhé, ta không phải cố ý đâu.”
Nàng vẫn thấy hơi choáng váng nên không để ý thấy biểu tình run sợ, khoé miệng run rẩy của những nha hoàn, thị vệ đứng trong nội viện xa hoa khi nghe nàng nói hai chữ “Vượng Tài”.
Mất một lúc, cuối cùng Tô Noãn mới hiểu rõ tình hình.
Nàng được Thanh Li đưa tới Yêu tộc... Hồi trước Thanh Li đột ngột biến mất khỏi núi Lăng Tiêu, nàng đoán rằng có lẽ hắn đã khôi phục thần trí, nhưng hiện tại xem ra... khôi phục có vẻ không tốt lắm.
Thói quen cử chỉ thì vẫn được xem là bình thường, không dùng tay bốc cơm ăn, cũng biết ngồi thẳng người đoan chính trước bàn ăn, nhưng mà… theo nàng thấy, rõ ràng vẫn là ánh mắt của một con cún to xác.
Sau vài lần thăm dò, nàng phát hiện Thanh Li quả nhiên vẫn còn mơ hồ ngây thơ, trong lòng nàng có một suy đoán.
Đó là vì trước đó nàng được cưỡng chế khiến hắn thức tỉnh nên giờ hắn khôi phục không được bình thường.
Hơn nữa, theo cốt truyện ban đầu, lúc này Thanh Li đã hoàn toàn bình phục, biến thành một Yêu vương thủ đoạn tàn nhẫn, răn đe toàn bộ tộc nhân của Yêu tộc chứ không phải... con người ngây ngô trước mặt.
Nhìn ánh mắt sáng ngời của Thanh Li hướng về mình, sau đó hắn ngồi xổm, hai mắt mong nhìn Tô Noãn. Nàng bất đắc dĩ vươn tay xoa đầu hắn, trong lòng tràn đầy tự trách.
Phụ mẫu hắn mà trông thấy dáng vẻ này của hắn, không biết sẽ đau đớn nhường nào đây.
Đây đều do nàng tạo nghiệp mà!
Vài ngày sau, khi cơ thể nàng đã bình phục, Thanh Li như hiến bảo vật, dẫn nàng đi tham quan vương cung rộng rãi khí thế của Yêu tộc.
Quả nhiên vẫn là cún con giống như lúc trước, chỉ là lần này đã là một đại khuyển ưu nhã, hắn đi đến đâu cũng nắm tay nàng, hắn háo hức chỉ vào cung điện, mỉm cười nói với nàng: “Của nàng, đều là của nàng hết...”
Dáng vẻ trung khuyển mong chờ của hắn khiến Tô Noãn hơi muốn nhìn thấy dạng nguyên hình của hắn.
“Là của nàng hết, Thanh Li là Yêu vương, tất cả những thứ này đều là của nàng hết đó, biết không?” Tô Noãn quyết tâm phải sửa đổi, dạy dỗ lại hắn cho thật tốt.
Nhưng ai biết được nàng vừa dứt lời, chú cún to xác này lại nhìn nàng đầy mong đợi, đính chính lại: “Của nàng, đều là của nàng hết mà, Thanh Li cũng là của nàng...”
Nói xong thì vươn đầu đòi vuốt ve.
Tô Noãn vừa buồn cười vừa bất lực, chỉ đành vuốt ve an ủi hắn, vừa ngẩng đầu, chợt đối diện với ánh mắt kinh sợ của tiểu nha hoàn, nàng bỗng thấy không tự nhiên thu tay lại, ho khan một tiếng.
Bất kể thế nào thì hiện tại Vượng Tài cũng là Yêu vương, nàng phải chú ý một chút.
Cơ mà, ánh mắt của tiểu nha hoàn này nhìn Vượng Tài, có vẻ... hơi sợ hãi quá mức thì phải? Thấy ánh mắt của nàng đảo qua, đôi chân của tiểu nha hoàn lập tức mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, vội vàng cầu xin tha mạng.
“Tiên tử tha mạng, tiên tử tha mạng, nô tì, nô tì không cố ý...”
Tô Noãn vẫn chưa hồi thần: "Ngươi đứng dậy trước rồi nói."
Tiểu nha hoàn lắc đầu như trống bỏi, khuôn mặt nhỏ tái mét chỉ chực khóc.
Tô Noãn nghi ngờ cúi đầu nhìn Thanh Li, thì thấy Thanh Li chớp đôi mắt ngây thơ ra vẻ vô tội khó hiểu, không hiểu tình huống ra sao.
Nhìn ánh mắt tiểu hồ ly đã quay về lạnh nhạt, Bạch Ấn cắn chặt răng lắc đầu: “Noãn Noãn... đừng đi.”
Đừng rời khỏi chàng nữa, đừng...
Đúng vào đúng lúc này, Cơ Vô Danh nghiêng mình tấn công thẳng về phía Bạch Ấn.
Nếu như Bạch Ấn ra tay đối phó với hắn, tiểu hồ ly sẽ bị kéo đi... Đây cũng là ý định của Cơ Vô Danh, Chu Tuyết Kiến đứng cạnh Bạch Ấn cũng nhận ra điều đó, nàng ta vốn dĩ định ngăn cản hành động của Cơ Vô Danh nay bỗng dừng lại.
Nhưng ngay sau đó, trong cái nhìn của tất cả mọi người, Bạch Ấn không hề có bất cứ sự chuyển động nào để đáp trả lại đòn tấn công của Cơ Vô Danh. Chàng bị hắn đánh mạnh một chưởng vào sau lưng.
Tu vi của Cơ Vô Danh vốn không yếu, chỉ chưa bằng Bạch Ấn mà thôi, nhưng một chưởng này của hắn, Bạch Ấn lại không hề có ý định né tránh hay đánh lại, mà hứng chịu toàn bộ... Chu Tuyết Kiến ngẩn ngơ đứng nhìn, ngay sau đó, Bạch Ấn phun ra một ngụm máu tươi, sức mạnh của chàng dừng lại một giây. Chỉ trong khoảnh khắc ấy, luồng khí mạnh mẽ kia đã cướp nàng đi mất.
"Tiểu Bạch..." Vẻ hờ hững vân đạm phong khinh của Bạch Ấn cuối cùng cũng tan vỡ, chàng định đuổi theo nhưng vì vết thương quá nặng mà khó có thể chuyển động.
Chàng vì giữ tâm mạch của Tô Noãn nên đã mất một nửa tu vi, việc cưỡng chế xuất quan càng khiến vết thương nặng thêm, giờ lại bị trúng chiêu của Cơ Vô Danh, cuối cùng chàng đã không thể bày ra vẻ vân đạm phong khinh vờ như không bị thương nữa.
Chu Tuyết Kiến thở phào nhẹ nhõm... Tuy sư tôn đã bị thương, nhưng kẻ đầu sỏ đó đã chạy mất, chỉ cần nàng ta không ở đây, vết thương của sư tôn nhất định sẽ nhanh chóng hồi phục, người chẳng qua là bị nữ nhân đó mê hoặc thôi, hay thậm chí là... nhập ma vì nàng ta?
Chu Tuyết Kiến đột ngột trợn to mắt, không dám tin nhìn Bạch Ấn đứng bên rìa vực sâu, y phục trắng toát trên người chàng nhuộm đầy máu, toàn thân chàng vốn được bao vây bởi linh khí nay bỗng hoá thành luồng khí đen kịt cuộn trào sát khí... Chàng quay người, đôi mắt thanh minh sáng ngời đã hoá âm u.
“Không cần biết ngươi là ai...” Giọng nói của Bạch Ấn vang vọng cả ngọn núi, tựa như vang tới cả mây xanh, vang dội kéo dài giữa vô biên đồi núi, nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.
“Bất luận ngươi là ai, ta sẽ nhanh chóng tới đón nàng, nếu lúc đó nàng có bất cứ vệt xây xát nào, ta sẽ khiến ngươi, người thân của ngươi, bạn bè của ngươi, tất cả những người ngươi quen biết phải trả giá, ngươi nhất định không gánh vác nổi cái giá này đâu.”
Chàng mặc một thân áo bào trắng đứng trên đỉnh núi, ngữ khí lạnh tựa hàn xương, lời nói thấu tận trời xanh, khiến tất cả mọi người đằng sau đều lộ vẻ kinh sợ.
Cơ Vô Danh cũng không ngờ rằng Bạch Ấn sẽ nhập ma, hơn nữa rõ ràng là nhập ma đã lâu, chỉ là không hiểu sao vẫn luôn bị chàng áp chế.
Hiện giờ không thể áp chế được ma tính nữa, cuối cùng chàng cũng lộ ra dáng vẻ nên có của mình.
Lúc này, đầu Cơ Vô Danh bỗng nảy sinh một suy nghĩ.
Là vì nàng.
Dù là bản thân hắn tham gia thúc đẩy chuyện này, nhưng hắn vốn không thể ngờ tới... sẽ dễ dàng đến vậy.
Nhưng, thật sự dễ dàng vậy sao?
Người lãnh tâm lãnh tính không giống phàm nhân như Bạch Ấn giờ lại biến thành nam tử tựa như đang mặc hắc y, khắp người toả ra hơi thở tà ma... rốt cuộc chàng đã phải trải qua tra tấn thế nào mới từ bạch y tuyết trắng sa đoạ thành ma.
Cơ Vô Danh cứ tưởng bản thân sẽ rất hả hê, nhưng nhìn người mặc bạch y nhuộm màu máu trước mặt, lòng hắn lại cảm thấy vô cùng bất lực.
Tranh giành với một nam tử như vậy, hắn thật sự có phần thắng ư?
Nhìn chằm chằm Bạch Ấn một lúc, Cơ Vô Danh quay người rời đi, đuổi theo hướng tiểu hồ ly biến mất.
Hắn biết nhất định có người đang âm thầm giúp đỡ nàng... Dưới đó là hẻm núi yêu, hắn lo nàng rơi xuống sẽ gặp nguy hiểm.
Chỉ một lát, cả đỉnh núi chỉ còn mình Bạch Ấn và người của núi Lăng Tiêu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hư Thần Tử và đám đệ tử đứng ngây người tại chỗ, bọn họ không thể tưởng tượng nổi, tôn thượng của núi Lăng Tiêu, người có khả năng cao có thể khiến núi Lăng Tiêu phát dương quang đại trong vòng mấy trăm nghìn năm trở lại đây - Bạch Ấn, vậy mà giờ lại nhập ma.
Nhưng sau khi bị nhập ma chàng vẫn giữ nguyên được dáng vẻ ban đầu, lừa gạt được tất cả mọi người, bao gồm cả tôn thượng Thương Vân.
Ánh mắt của Chu Tuyết Kiến càng khắc sâu kinh hãi, cho đến tận giờ khắc này, thêm cả dạng vẻ lúc trước của con hồ ly kia, cuối cùng nàng ta mới nhận ra... Chuyện nàng ta nghĩ rằng con hồ ly đó quyến rũ sư tôn Bạch Ấn, có lẽ không phải vậy.
Nàng ta thậm chí không dám suy nghĩ sâu hơn, nàng ta không thể nào chấp nhận nổi người không dính bụi trần như sư tôn lại rơi vào con đường ma đạo, càng không chấp nhận được việc chàng đã nhập ma, còn cưỡng ép người từng là đồ đệ, cho dù người đồ chỉ là một con hồ ly.
Đây là sư tôn Bạch Ấn của nàng ta, người đã được định nhất định sẽ trở thành thần tiên... người không nên có dáng vẻ này.
Hư Thần Tử và Kiếm Tiên bước lên trước một bước: “Sư đệ, đệ...”
Ánh mắt của họ nửa là lo lắng, nửa là cảnh giác.
Bạch Ấn từ từ quay người lại, cuồn cuồn hắc ám trong ánh mắt cũng dần ổn định lại, nhưng không hề biến mất, mà ngưng tụ lại thành một màu đen lạnh lẽo, hắc y bay phấp phới, biểu tình vẫn xuất trần như trước, nhưng giờ lại mang theo vẻ âm lãnh dị thường.
“Chuyện gì?” Hai chữ cực kì đơn giản, nhưng ánh mắt nhìn về phía đám người Hư Thần Tử lại thăm thẳm khiến người ta lạnh buốt tâm can.
Những người đó dễ dàng nhận ra Bạch Ấn trước mặt đã không còn là người trước kia nữa, thanh lãnh xuất trần biến thành giá lạnh băng xương, hắc y thay thế bạch y giống như đã biến chàng thành một con người khác, manh theo hơi thở lành lạnh quỷ dị.
Chu Tuyết Kiến lấy hết can đảm bước tới, khẽ mở miệng: "Sư..."
Lời còn chưa kịp nói, nàng ta đã bị đánh bay ngược ra sau, đập lên vách núi đằng sau, phun ra một ngụm máu, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Lăng Việt vội vàng bay qua đỡ nàng ta, quay đầu nhìn Bạch Ấn, nghiến răng hỏi: “Tôn thượng, người có ý gì?”
Mấy người Hư Thần Tử cũng cau mày, không khỏi cảnh giác.
Trong ánh mắt ngập lo sợ và đề phòng của mọi người, Bạch Ấn lạnh lùng bễ nghễ nhìn Chu Tuyết Kiến: “Đừng nói với vi sư, giáo chủ Ma giáo không phải do ngươi dẫn tới.”
Thân thể Châu Tuyết Kiến khựng lại, Bạch Ấn nheo mắt: “Vi sư không thích đồ đệ không nghe lời... Từ hôm nay, ngươi rời khỏi Bất Vong phong đi.”
Chu Tuyết Kiến bị hạ lệnh trục xuất trước mặt mọi người lập tức thấy hoảng sợ, nàng ta đẩy Lăng Việt ra, vội chạy về phía Bạch Ấn quỳ xuống: “Sư tôn, đồ nhi sai rồi, đồ nhi cứ tưởng, con cứ tưởng...”
Nàng ta chưa kịp nói dứt lời, vì Bạch Ấn vốn không hề nghe, chàng quay đầu nhìn đăm đăm vào hẻm núi yêu dưới vực sâu nghìn trượng, theo hướng tiểu hồ ly bị bắt đi, nhàn nhạt nói.
“Hẻm núi súc sinh này nên được dọn dẹp cho sạch sẽ rồi...”
Sắc mặt trắng bệch như quỷ, lệ khí toả ra như ma.
***
Khi Tô Noãn mở mắt ra, giật mình nhìn thấy một khuôn mặt phóng đại trước mặt mình, nàng sửng sốt, theo phản xạ, vô thức cho người đối diện một cái tát. Một tiếng "chát" vang lên giòn giã, một giây sau, gương mặt được phóng đại đang nhìn chằm chằm vào nàng hiện vẻ kinh ngạc, sau đó là sự tủi thân vô cùng.
“Noãn Noãn, nàng lại đánh ta.”
Tô Noãn đột nhiên tỉnh táo lại, nàng ngồi dậy không dám tin hỏi: “Vượng Tài?”
Đúng vậy, là Vượng Tài, không phải, phải là Thanh Li... Trước khi bị Bạch Ấn bắt lại, nàng đã nghe thấy giọng nói của Thanh Li, hắn bảo nàng phối hợp, nói sẽ tìm cách đưa nàng đi.
Sau đó nàng ngất đi, giờ mới tỉnh lại, vừa rồi hãy còn mơ mơ màng màng nên là... Nàng xấu hổ nhìn nam tử trước mặt, cẩm bào xanh lá, quý giá bất phàm, vậy mà hắn lại nhìn nàng bằng ánh mắt buồn tủi, mong được an ủi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Khụ... Xin lỗi, ta ngủ đến hồ đồ rồi." Nàng hơi ngại ngùng xin lỗi, sau đó nhìn thấy Thanh Li bĩu môi, như thể muốn lấy lòng nàng mà vươn đầu tới.
Muốn sờ sờ.
Nàng bất đắc dĩ vươn tay vuốt tóc hắn như xoa đầu con cún lớn: “Vượng Tài ngoan nhé, ta không phải cố ý đâu.”
Nàng vẫn thấy hơi choáng váng nên không để ý thấy biểu tình run sợ, khoé miệng run rẩy của những nha hoàn, thị vệ đứng trong nội viện xa hoa khi nghe nàng nói hai chữ “Vượng Tài”.
Mất một lúc, cuối cùng Tô Noãn mới hiểu rõ tình hình.
Nàng được Thanh Li đưa tới Yêu tộc... Hồi trước Thanh Li đột ngột biến mất khỏi núi Lăng Tiêu, nàng đoán rằng có lẽ hắn đã khôi phục thần trí, nhưng hiện tại xem ra... khôi phục có vẻ không tốt lắm.
Thói quen cử chỉ thì vẫn được xem là bình thường, không dùng tay bốc cơm ăn, cũng biết ngồi thẳng người đoan chính trước bàn ăn, nhưng mà… theo nàng thấy, rõ ràng vẫn là ánh mắt của một con cún to xác.
Sau vài lần thăm dò, nàng phát hiện Thanh Li quả nhiên vẫn còn mơ hồ ngây thơ, trong lòng nàng có một suy đoán.
Đó là vì trước đó nàng được cưỡng chế khiến hắn thức tỉnh nên giờ hắn khôi phục không được bình thường.
Hơn nữa, theo cốt truyện ban đầu, lúc này Thanh Li đã hoàn toàn bình phục, biến thành một Yêu vương thủ đoạn tàn nhẫn, răn đe toàn bộ tộc nhân của Yêu tộc chứ không phải... con người ngây ngô trước mặt.
Nhìn ánh mắt sáng ngời của Thanh Li hướng về mình, sau đó hắn ngồi xổm, hai mắt mong nhìn Tô Noãn. Nàng bất đắc dĩ vươn tay xoa đầu hắn, trong lòng tràn đầy tự trách.
Phụ mẫu hắn mà trông thấy dáng vẻ này của hắn, không biết sẽ đau đớn nhường nào đây.
Đây đều do nàng tạo nghiệp mà!
Vài ngày sau, khi cơ thể nàng đã bình phục, Thanh Li như hiến bảo vật, dẫn nàng đi tham quan vương cung rộng rãi khí thế của Yêu tộc.
Quả nhiên vẫn là cún con giống như lúc trước, chỉ là lần này đã là một đại khuyển ưu nhã, hắn đi đến đâu cũng nắm tay nàng, hắn háo hức chỉ vào cung điện, mỉm cười nói với nàng: “Của nàng, đều là của nàng hết...”
Dáng vẻ trung khuyển mong chờ của hắn khiến Tô Noãn hơi muốn nhìn thấy dạng nguyên hình của hắn.
“Là của nàng hết, Thanh Li là Yêu vương, tất cả những thứ này đều là của nàng hết đó, biết không?” Tô Noãn quyết tâm phải sửa đổi, dạy dỗ lại hắn cho thật tốt.
Nhưng ai biết được nàng vừa dứt lời, chú cún to xác này lại nhìn nàng đầy mong đợi, đính chính lại: “Của nàng, đều là của nàng hết mà, Thanh Li cũng là của nàng...”
Nói xong thì vươn đầu đòi vuốt ve.
Tô Noãn vừa buồn cười vừa bất lực, chỉ đành vuốt ve an ủi hắn, vừa ngẩng đầu, chợt đối diện với ánh mắt kinh sợ của tiểu nha hoàn, nàng bỗng thấy không tự nhiên thu tay lại, ho khan một tiếng.
Bất kể thế nào thì hiện tại Vượng Tài cũng là Yêu vương, nàng phải chú ý một chút.
Cơ mà, ánh mắt của tiểu nha hoàn này nhìn Vượng Tài, có vẻ... hơi sợ hãi quá mức thì phải? Thấy ánh mắt của nàng đảo qua, đôi chân của tiểu nha hoàn lập tức mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, vội vàng cầu xin tha mạng.
“Tiên tử tha mạng, tiên tử tha mạng, nô tì, nô tì không cố ý...”
Tô Noãn vẫn chưa hồi thần: "Ngươi đứng dậy trước rồi nói."
Tiểu nha hoàn lắc đầu như trống bỏi, khuôn mặt nhỏ tái mét chỉ chực khóc.
Tô Noãn nghi ngờ cúi đầu nhìn Thanh Li, thì thấy Thanh Li chớp đôi mắt ngây thơ ra vẻ vô tội khó hiểu, không hiểu tình huống ra sao.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro