Nữ Tôn Chi Sủng Phu

Đường Hoàng Tuyền trong mơ

Bổ Hứa Hồ Lai

2024-07-04 10:34:12

Ngụy Mẫn bưng chén thuốc Tôn thị đặt ở trên ghế, dùng muỗng đút thuốc cho A Nguyễn.

A Nguyễn nhắm môi cắn chặt răng, một ngụm cũng không muốn uống.

Nhiệt độ trên người hắn cao đến dọa người, cả người không thoải mái nhíu mày, giọng nói đôi khi cũng phát ra hai tiếng rên rỉ.

Ngụy Mẫn bưng chén thuốc ở mép giường ngồi trong chốc lát, không biết nhớ tới cái gì đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài.

Ngụy Liên đã trở lại, mới vừa đem xe lừa trả cho người ta rồi trở về, lúc này đang theo Tôn thị ngồi ở nhà chính nói chuyện, nhìn thấy Ngụy Mẫn từ trong phòng bước ra ngoài, lập tức đứng lên đón lấy, "Thế nào? Có uống thuốc không?"

Ngụy Mẫn lắc đầu, "Hắn hiện tại chỉ sợ uống không vào". Không cho Ngụy Liên cùng Tôn thị cơ hội hỏi tiếp, liền nói: "Tỷ, trong nhà có còn rượu trắng không?"

"Rượu trắng?" Ngụy Liên suy nghĩ một chút, lập tức phản ứng lại, vội nói: "Có."

Rượu trắng ngày này ngày thường nàng đôi khi mệt mỏi mới lấy ra uống một hai ngụm, chỉ là, "Rượu trắng trong nhà không nhiều lắm, không biết có đủ cho muội dùng hay không."

Ngụy Mẫn nói: "Trước cứ dùng thử xem, không đủ thì lại đi mua thêm một chút."

Chờ sau khi lấy rượu tới, Ngụy Mẫn đem rượu trắng đổ vào trong bồn rửa mặt thường ngày. Rượu trắng đúng là không nhiều lắm, còn chưa đựng đầy được đáy bồn, sau khi tẩm vào khăn lông thì hầu như cạn hết.

Ngụy Mẫn cởi bỏ trung y trên người A Nguyễn, ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy dấu vết trên cơ thể trắng mịn mà mình đã để lại sau cơn hoan ái đêm đó, đặc biệt là chân. Càng cách chổ "quan trọng" đó thì càng nghiêm trọng hơn......

Buổi tối hôm trước đó nàng lăn lộn đúng là có chút mạnh, màu sắc sâu cạn không đồng nhất vậy mà đến bây giờ vẫn chưa tan hết.

Nhìn A Nguyễn người đầy dấu hôn ngực hô hấp mỏng manh phập phồng, trong lòng Ngụy Mẫn không rõ là đang có tư vị gì, chỉ cảm thấy ngực đau không chịu nổi, nỗi hờn giận không thể tiêu tán, muốn tát một cái lên trên mặt mình.

A Nguyễn buổi sáng ngày hôm qua đã có chút sốt nhẹ, có lẽ là bởi vì mình ép hắn quá lợi hại.

A Nguyễn người gầy thân thể yếu ớt, mình lại đòi quá nhiều, mới làm cho hắn thân thể yếu ớt trở nên sốt nhẹ.

Ngày thường nếu vuốt A Nguyễn thân thể trắng mịn này. Da thịt mịn màng, Ngụy Mẫn tất nhiên nhịn không được, nhưng hôm nay trong lòng nàng cái gì cũng không dám nghĩ tới, chỉ lấy khăn lông nhẹ nhàng lau lên người A Nguyễn, cẩn thận tránh đi trước ngực và sau lưng, chủ yếu lau trên trán, lòng bàn tay, bàn chân và nách hắn.

Liên tiếp lau hơn nửa canh giờ, Ngụy Mẫn thấy mày A Nguyễn nhíu chặt mày đã buông lỏng chút mới dừng lại.

Đắp chăn lên cho A Nguyễn, Ngụy Mẫn lại bưng lên chén thuốc đã sớm nguội kia.

Nàng trước nhấp một ngụm, chỉ cảm thấy vị đắng xót tùng hoành trong miệng mình, mùi vị khó uống đến nỗi nói không nên lời.

Ngụy Mẫn cúi đầu nhẹ nhàng nhấp khóe miệng A Nguyễn, dụ hống hắn há mồm, đầu lưỡi lướt qua môi hắn, cạy ra cánh môi, cuốn vào trong miệng nhẹ nhàng mút.

Ngụy Mẫn một bên ôm lấy cơ thể A Nguyễn, một bên quan sát thần sắc của hắn.

A Nguyễn rất không thoải mái, mày vẫn luôn nhăn, cảm giác được trong miệng có dị vật tiến vào, càng theo bản năng chống cự chống đẩy, đầu lưỡi đẩy nàng, muốn đem đồ trong miệng đẩy ra ngoài.

Kiên nhẫn cùng sức lực của một người bệnh làm sao so được với Ngụy Mẫn. Không trong chốc lát A Nguyễn liền mệt mỏi, thỏa hiệp dường như từ bỏ kháng cự, tùy ý để Ngụy Mẫn cuốn lấy đầu lưỡi của hắn.

Ngụy Mẫn cứ như vậy mình ngậm một ngụm thuốc cúi đầu lại đút cho A Nguyễn một ngụm, trừ bỏ hai ngụm ban đầu hắn phun ra, còn lại đều ngoan ngoãn nuốt xuống.

Chỉ cần có thể uống thuốc, vậy thì sẽ có khả năng hạ sốt.

Ngụy Mẫn xoa bóp, cách một đoạn thời gian sẽ dùng rượu lau cơ thể A Nguyễn một lần. Rượu trắng không đủ dùng, lại nhờ Ngụy Liên đi mua thêm một chút về.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngụy Mẫn cứ như vậy một lần lại một lần lau mình A Nguyễn, bản thân từ sáng đến tối một ngụm cơm cũng chưa ăn. Ngụy Liên khuyên nàng hai câu, thấy nàng không nghe cũng thì cũng không nói thêm nữa.

Uống hai lần thuốc, lau rượu trắng vô số lần, nhưng nhiệt độ trên người A Nguyễn vẫn như cũ không hề hạ xuống.

Nếu là tối nay vẫn còn không hạ sốt, A Nguyễn sợ là chịu không tới sáng mai......

Trời đã sớm tối, Ngụy Liên Tôn thị đã trở về. Trong phòng yên tĩnh dọa người, một mình Ngụy Mẫn ngồi bên mép giường, trong tay còn nắm chặt khăn lông bị rượu trắng tẩm ướt, đầu cúi thấp giống như nặng ngàn cân, sống lưng rũ xuống giống như một bà lão, mí mắt rũ nhìn không thấy thần sắc trong đáy mắt.

Không biết qua bao lâu, Ngụy Mẫn mới động một chút, lại lấy một tay che mắt, ngăn đáy mắt ướt át.

Nhưng vào lúc này, trên giường A Nguyễn trong cổ họng tràn ra một tiếng thống khổ rên rỉ thanh, thân mình cuộn tròn thành một đoàn, lại đem Ngụy Mẫn lực chú ý dẫn trở về.

"Sốt cao như vậy mà còn không sốt chết được ngươi? Mạng ngươi sao lại cứng tới như vậy?"

"Cha mẹ ngươi không cần ngươi, là Trương gia ta nuôi ngươi lớn tới chừng này, ngươi chính là chó của Trương gia ta, ta muốn ngươi đi đâu thì ngươi phải đi đó."

"Một tên người câm gả không được, nuôi một con súc sinh bán còn đáng giá hơn ngươi."

"Thành một người câm còn không bằng trực tiếp sốt chết luôn đi, tỉnh dậy còn lãng phí đồ ăn."

"......"

A Nguyễn cảm thấy mình giống như đứng trong một sơn cốc trống trải, giọng nói của người Trương gia không ngừng vang vọng bên tai mình, một lần lại một lần.

Hắn lại nhớ tới thời điểm khi mình phát sốt lúc nhỏ, vất vả lắm mới tỉnh lại được, lại nhìn phải ánh mắt của những người ở Trương gia, đó là ánh mắt hận không thể để hắn chết đi mới tốt.

A Nguyễn mờ mịt bất lực đứng ở đó, giọng nói đó càng nghe càng nhiều, tới nỗi chính hắn cũng nghĩ, có phải hắn vốn không nên tồn tại hay không.

Trong sơn cốc thanh âm càng lúc càng lớn, càng ngày càng chói tai, A Nguyễn nghe đến nỗi muốn chạy trốn.

Hắn che lỗ tai chạy ra bên ngoài, chạy không biết bao lâu, rốt cuộc cũng thấy được đường ra.

Chỗ đường ra có một con đường nhỏ uốn lượn, trên đường sương khói lượn lờ nhìn không thấy điểm cuối, lại thấy hai bóng người một đen một trắng đứng bên đường, nhìn không rõ dung mạo, lại có thể nghe thấy thanh âm của các nàng, "Đến đây nào, đến đây thì ngươi sẽ có thể thoát khỏi những thanh âm đó, đến đây rồi ngươi sẽ không bao giờ nhìn thấy người Trương gia nữa......"

A Nguyễn bị dụ hoặc, vừa định nhấc chân, bỗng nhiên cảm thấy ngực giống như bị thứ gì đó đấm vào một chút, đau vô cùng.

Hắn còn có cái gì không buông xuống được sao?

A Nguyễn vuốt ngực, hắn đã quên chuyện gì, sao hắn lại đột nhiên nhớ không ra vậy chứ? Hắn rốt cuộc đã quên ai?

"A Nguyễn."

Giọng nói khác biệt với thanh âm của người Trương gia mãi vang lên không ngừng bên tai A Nguyễn, nháy mắt cái âm thanh ồn ào đã qua đi, tức khắc trong sơn cốc an tĩnh lại.

A Nguyễn sững sờ ở tại chỗ, loại thanh âm này làm hắn do dự với con đường nhỏ trước mặt.

Thanh âm kia chốc lát lại gọi A Nguyễn, tiếng gọi hết sức ôn nhu triền miên, lại mang theo một thứ áp lực nói không nên lời, một tiếng so với một tiếng càng thấp hơn.

Tim A Nguyễn bị bóp mạnh, ngực dường như hơi nghẹn lại.

Trong một cái chớp mắt đãđau như vậy, âm thanh gọi hắn dần dần biến mất, bên tai A Nguyễn lại lần nữa tràn ngập nhưng lời chửi rủa của người Trương gia.

Hai người trên đường nhỏ nhìn về phía hắn vẫy tay, thúc giục hắn mau lại đây.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


A Nguyễn không hề do dự, nhấc chân đi đến chổ hai người kia.

Ngụy Mẫn ngồi ở trên giường, đem A Nguyễn nửa ôm vào trong ngực, mặt chôn trong tóc hắn, một tiếng lại một tiếng kêu A Nguyễn.

Lúc này một chân A Nguyễn đã nâng lên, chỉ cần bước xuống là hắn đã có thể đi lên đường nhỏ thoát khỏi mọi đau khổ......

Ngụy Mẫn không biết vì sao trong lòng đột nhiên càng thêm bất an, cánh tay gắt gao ôm lấy người trong lòng ngực, thanh âm đều có chút run, "Chúng ta vừa mới thành thân không tới nửa năm, chàng vậy mà không cần ta nữa sao?"

Đôi mắt đang nhắm chặt của A Nguyễn hơi rung lên một cái nhẹ đến mức không thể phát hiện......

Trong mộng A Nguyễn càng ngẩn ra, những ký ức bị mất đi theo những lời này chậm rãi quay về. Hắn nhớ tới, hắn thành thân, gả cho một Thê Chủ đối với hắn cực kì tốt, giúp hắn thoát khỏi người Trương gia, hắn còn nói muốn bảo vệ nàng cả đời.

Hắn còn nhớ rõ mình đã từng hứa, chờ đến tháng sau nàng trở về thì sẽ làm vằn thắn cho nàng ăn.

Hắn sao lại đem Thê Chủ quên mất vậy chứ?

Nếu hắn đi rồi, nàng phải làm sao bây giờ?

Sau khi A Nguyễn nhớ tới Ngụy Mẫn, không chút do dự cái chân sắp hạ xuống của mình, ngẩng đầu lại thoáng nhìn con đường nhỏ mình thiếu chút nữa bước lên, tức khắc bị dọa cho lảo đảo lùi về sau vài bước, lập tức tỉnh lại.

Đường nhỏ kia vậy mà từ hoa hồng xương trắng đắp thành, hai người đứng ven đường lại là Hắc Bạch Vô Thường cầm dây xiềng móc xích, gió lạnh thổi qua, sương khói lượn lờ trên đường dần dần tan đi, lộ ra ba chữ đỏ đen "Quỷ môn quan" to lớn ở cuối con đường.....

Đây căn bản không phải là đường có thể thoát khỏi sự đau khổ, mà là đường Hoàng Tuyền đi đến âm phủ!

"A Nguyễn?" Cảm giác được người trong lòng ngực đột nhiên hơi run một chút, Ngụy Mẫn lại hô một tiếng, liền thấy đôi mắt A Nguyễn nỗ lực đang nổ lực mở ra, giãy giụa nhìn nàng một cái.

Sau khi xác nhận người bên cạnh là nàng, lại dựa vào trong lòng ngực nàng tiếp tục ngủ, hô hấp cứ vậy mà dần ổn định xuống.

Ngụy Mẫn có chút thất thố sững sờ ở trên giường, thấy A Nguyễn đã tỉnh một lần, tim cuối cùng cũng có thể thả xuống.

Nàng kích động đến nỗi tay cũng có chút run, ôm A Nguyễn chậm rãi nằm xuống, kéo chăn qua bao lấy hai người.

Mùa hè ban đêm vốn nóng, huống chi thân thể A Nguyễn đang ôm trong lòng ngực còn đang sốt?

Nhưng cho dù là như vậy, Ngụy Mẫn cũng không nỡ buông tay, giống như không cảm thấy nóng, gắt gao ôm người vào trong lòng ngực.

Nửa đêm, A Nguyễn ra một mình mồ hồi, làm cho trung y trên người mướt mồ hôi.

Ngụy Mẫn duỗi tay sờ soạng một phen trên người hắn, tức khắc thở ra nhẹ nhõm một hơi thật dài, kiệt sức nhắm lại đôi mắt cay cay.

Một ngày một đêm, cuối cùng cũng hạ sốt rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường

A Nguyễn: Ta là cái gì của ngươi? =v=

Ngụy Mẫn: ( nghĩ nghĩ) ngươi là cái ấm bảo bối của ta, nóng đến dọa người, hồn đều bị dọa bay mất rồi.

A Nguyễn: ememem......_(:зゝ∠)_

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Tôn Chi Sủng Phu

Số ký tự: 0