Trẻ con
Bổ Hứa Hồ Lai
2024-07-04 10:34:12
TÁC GIẢ: Bổ Hứa Hồ Lai
NGUỒN CONVERT: Athanh (WIKIDICH)
EDITOR: YUMIAO
................
Buổi sáng lúc A Nguyễn tỉnh lại, miệng khô lưỡi khô, đầu còn có chút phát ngốc, mờ mịt nhìn chung quanh một cái, phát hiện mình đang nằm ở trên giường, bên cạnh không có người.
Trong lúc nhất thời trong lòng có chút tủi thân cùng khó chịu nói không nên lời, không cam lòng nhìn xung quanh phòng thêm một vòng nữa.
Hắn mơ mơ màng màng nhớ rõ là Thê Chủ đã về.
Lúc Ngụy Mẫn mang theo ấm nước vén rèm lên tiến vào, vừa vặn bắt gặp ánh mắt tìm kiếm khắp nơi của A Nguyễn, nàng nhìn thấy tầm mắt phu lang lúc thấy được mình rõ ràng sáng hơn rất nhiều, đuôi mắt đều nhiễm ý cười.
Trong lòng Ngụy Mẫn như tan ra, đặt ấm nước lên trên bàn, bước nhanh đến mép giường, lòng bàn tay dán lên trên trán hắn, ôn nhu hỏi: "Có chổ nào khó chịu không?"
A Nguyễn nhấp nhấp cánh môi khô khốc, ý bảo mình khát nước.
Ngụy Mẫn vừa rồi đi ra ngoài nấu nước ấm, chính là sợ A Nguyễn tỉnh lại không có nước uống.
Nước ấm sau khi mang ra hơi nguội đi một chút, Ngụy Mẫn nhấp một ngụm trước, cảm thấy không nóng không lạnh mới bưng đến cho A Nguyễn.
Hắn đã một ngày một đêm không ăn cơm, da môi đã sớm trở nên trắng bệch, nếu để cánh môi đụng vàonước nóng có thể sẽ bị đau.
Ngụy Mẫn đem A Nguyễn từ trên giường nửa ôm bế lên, để lưng hắn dựa lên trên người mình, kéo chăn qua đắp kín mít, lúc này mới bưng chén đút hắn uống nước.
Miệng nhỏ A Nguyễn nhấp hai ngụm, sau khi cánh môi đã ươn ướt, mới hé mở to hơn một chút uống vào.
Nước ấm đánh thức dạ dày trống rỗng, A Nguyễn tức khắc cảm thấy có chút đói bụng. Hắn duỗi tay đẩy cánh tay đang cầm nước của Ngụy Mẫn, cúi đầu lại thấy cánh tay như tuyết trắng của mình lộ ra ngoài, mắt hắn lại nhìn xuống ngực, hậu tri hậu giác phát hiện ra một chuyện:
Trên người hắn vậy mà..Một mảnh vải che thân cũng không có......
Tuy rằng hai người họ những chuyện thân mật nhất cũng đã từng làm vô số lần, nhưng A Nguyễn vẫn ngăn không được mà đỏ mặt, thu cánh tay về, kéo chăn bao lấy mình.
Mắt A Nguyễn trộm nhìn Ngụy Mẫn, nghĩ thầm mình cũng đã bệnh thành như vậy, Thê Chủ sao còn cởi quần áo của hắn......
Ngụy Mẫn nhìn thấy động tác nhỏ của A Nguyễn, lại nghĩ đến nguyên nhân hắn sốt nhẹ, trong lòng giống như bị người ta bóp mạnh một cái, rũ mắt giải thích nói: "Tối hôm qua cả người chàng đều ướt đẫm mồ hôi, ta sờ người chàng thì chàng lại sợ nóng, nên ta mới chưa mặc quần áo cho chàng."
A Nguyễn nhấp môi, thì ra là như vậy.
Tay Ngụy Mẫn nhẹ nhàng chạm chạm lên chổ bị thương trên trán A Nguyễn, hỏi hắn, "Sao chàng lại thành ra thế này? Sao lại bị mắc mưa?"
A Nguyễn cùng Ngụy Mẫn khoa tay múa chân một chút về nguyên nhân mình gặp mưa, chuyện đau lưng đau đầu choáng váng té ngã thì cũng chỉ nói vài câu mơ hồ để tránh đi.
Ngụy Mẫn hiện tại có thể xem hiểu một chút thủ ngữ đơn giản, thấy A Nguyễn không muốn nói cụ thể chuyện té ngã, nàng cũng không hỏi thêm gì.
Lúc đại phu đến đây lần nữa, A Nguyễn đã mặc xong quần áo nửa nằm ở trên giường.
"Thật là đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời." Đại phu thấy A Nguyễn sốt cao đã hạ, trong mắt cũng nhiễm vui mừng, nói: "Đúng là mệnh tốt." Sốt thành như vậy mà còn có thể gượng qua được.
||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||
"Ngươi đã hạ sốt rồi thì sẽ không có việc gì nữa. Thân thể có chút suy nhược, lần trọng bệnh này ít nhiều cũng sẽ động đến nguyên khí, cần phải bồi bổ thật tốt một đoạn thời gian mới được." Đại phu sau khi căn dặn những lời này xong trước mặt hai người xong, lại gọi một mình Ngụy Mẫn.
Đại phu cảm thấy đây là chuyện tư mật của vợ chồng son người ta, vốn một người ngoài như mình không nên lắm miệng, nhưng người trong phòng lại là người bệnh mình từng xem qua, không dặn dò hai câu lại cảm thấy rất có lỗi với y đức của mình.
"Cơ thể của phu lang ngươi khả năng vốn đã yếu ớt từ khi còn nhỏ, dù sao cũng sẽ kém hơn một chút so với nam nhi nhà khác, lại quá gầy, khi các ngươi chung phòng thì phải tận lực khắc chế một chút, chớ có đòi quá nhiều, tránh cho hắn chịu không nổi."
Đại phu nói chuyện cũng thẳng thắn, không màng tới thần sắc xấu hổ của Ngụy Mẫn, lại nói ra một câu làm cho sắc mặt nàng từ hồng chuyển sang trắng sững sờ tại chỗ,"Thứ cho ta nhiều lời một câu, cái cơ thể này của phu lang ngươi hiện tại không dễ mang thai, tạm thời cũng không thích hợp mang thai, bằng không hài tử có thể sẽ ép khô hắn, đến lúc đó vô cùng có khả năng sẽ một xác hai mạng."
Ngụy Mẫn cảm thấy một cổ ý lạnh theo lời nói của đại phu, từ bàn chân lên đến đỉnh đầu mình, rõ ràng đang là ban ngày nóng bức, lại cảm thấy cả người rét run, lạnh lẽo đến tận xương.
Ngón tay Ngụy Mẫn rũ bên người không khỏi nắm lại, khàn giọng hỏi: "Cơ thể kia về sau có thể tốt lên được không? Còn có thể mang thai không? Đến lúc có đứa bé có khi nào sẽ làm hại đến hắn hay không?"
Đại phu đang ở cúi đầu thu dọn hòm thuốc của mình, nghe thấy Ngụy Mẫn hỏi ra ba câu hỏi này thì có hơi sửng sốt một chút, ngẩng đầu đánh giá người thanh niên trước mặt này, bỗng nhiên cười nói: "Ngươi đúng thật là thú vị, cũng không giống với người khác."
"Thê Chủ nhà khác nếu nghe xong lời này của ta đều chỉ hỏi làm thế nào mới có thể mang thai, về sau còn có thể sinh con hay không, nhưng ngươi lại hỏi ta về sau nếu có hài tử đối với phu lang có ảnh hưởng hay không."
Đại phu buông đồ vật trong tay, nghiêm túc nói: "Ít nhất nội trong hai năm không thể có con. điều dưỡng thân thể thật tốt, 2 năm sau mới có thể suy xét chuyện này. Nếu thân thể phu lang ngươi điều dưỡng tốt, vậy thì so với người bình thường sẽ không có gì khác nhau nữa."
Giọng nói lúc này của Ngụy Mẫn mới hơi hơi hòa hoãn, lui về phía sau một bước, giơ tay cung kính hành lễ vãn bối với đại phu, "Ta có việc muốn thỉnh giáo ngài, vẫn nhờ ngài giải đáp tất cả giúp ta."
Ngụy Mẫn hỏi không phải chuyện gì khác mà là chuyện phòng the nam nữ những ngày nào là không được làm.
Sau khi tiễn đại phu đi, Ngụy Mẫn ở cửa đứng trong chốc lát, lúc này mới về buồng trong.
A Nguyễn còn dựa trên đầu giường chờ nàng, thấy nàng trở về không khỏi giơ tay hỏi:
—— Đại phu còn nói gì không?
Ngụy Mẫn giống như không có việc gì ngồi bên mép giường, vươn tay vén tóc mái bên sườn mặt A Nguyễn ra sau tai, nửa thật nửa giả nói: "Đại phu nói chàng quá gầy, dặn ta nghĩ cách bồi bổ thân thể cho chàng."
A Nguyễn dường như thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười lắc đầu:
—— Ta chỉ là nhìn gầy mà thôi, thật ra thân thể ta rất tốt.
Ngụy Mẫn nhìn tay A Nguyễn khoa tay múa chân, lại nghĩ tới lời nói vừa rồi của đại phu, trong lòng tê rần, nửa câu cũng nói không nên lời, chỉ có thể rũ mắt, ừ nhẹ một tiếng.
Bệnh của A Nguyễn bệnh tới rất bất chợt, đi cũng nhanh, sau hạ sốt không tới hai ngày đã xuống giường.
Ngụy Mẫn mấy ngày nay đều ở trong nhà với hắn cũng không về thư viện, A Nguyễn nghĩ nghĩ, thừa dịp khi ăn cơm, giơ tay hỏi nàng:
—— Chừng nào thì nàng về thư viện? Xin nghỉ nhiều ngày như vậy, phu tử có phạt nàng hay không?
Ngụy Mẫn cũng đang muốn nói với hắn việc này, "Ta không định ở thư viện nữa, chờ sáng mai sẽ đem đồ mang về nhà, sau này cũng sẽ ở nhà."
A Nguyễn sửng sốt, từ thư viện đến thôn Thanh Hòa, qua lại mất hai canh giờ đi đường, mỗi ngày như vậy cũng quá vất vả.
Ngụy Mẫn cầm chén cháo đặt trước mặt A Nguyễn, tựa như nghe được tiếng lòng hắn, rũ mắt nói: "Lần này quá hung hiểm......Một mình chàng ở nhà, ta không yên lòng."
Lần này nếu không phải đại tỷ cẩn thận sai A Lạc đến đây xem một cái, không chừng A Nguyễn sẽ xảy ra chuyện gì. Chỉ cần ngẫm lại khả năng này, Ngụy Mẫn đều có thể bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, một trận nghĩ mà sợ.
A Nguyễn mím môi, trong lòng rơi ra một tia ngọt ngào, nhưng ngẫm lại nếu như vậy thì Thê Chủ quá vất vả, lại nhịn không được nhíu mày.
Hắn cắn cắn môi, giơ tay khoa tay múa chân nói:
—— Ta sẽ làm một đôi giày càng vừa chân hơn cho Thê Chủ.
Nói xong vội cúi đầu uống cháo.
A Nguyễn thật ra rất mong Ngụy Mẫn ở nhà, cho nên nghe nàng nói như vậy, trong lòng tuy rằng lo lắng Thê Chủ vất vả, nhưng lại không ngăn cản nàng đối tốt với mình.
Ngụy Mẫn cười khẽ ra tiếng, nghiêng thân thể đến bên tai A Nguyễn nhỏ giọng hỏi hắn, "Lúc ta không có ở đây, có phải rất nhớ ta hay không?"
A Nguyễn mặt đỏ bừng, làm bộ mình không nghe thấy.
......
Ngày hôm sau Ngụy Mẫn trở về thư viện, nói với Vệ phu tử tình huống trong nhà một chút, bày tỏ mình dự định về nhà ở.
Mày Vệ phu tử nhăn lại, trên mặt có chút không tán đồng, "Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, không mấy người có thể cản được loại dụ hoặc này. Cách thi hương cũng chỉ còn có hai tháng, càng là thời điểm mấu chốt, càng không thể chậm trễ."
Vệ phu tử càng hy vọng Ngụy Mẫn ở lại trong thư viện hơn, lỡ như trở về cùng phu lang dính với nhau thì sợ rằng sẽ đem việc học ném đi mất.
Ngụy Mẫn thái độ kiên quyết, chuyện khác còn dễ nói, nhưng chuyện này thì không được. Nàng không dám lại để A Nguyễn một mình ở nhà nữa.
Vệ phu tử cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, cho phép Ngụy Mẫn về nhà ở.
Ngụy Mẫn vẫn nhớ rõ những lời đại phu dặn dò, câu nói hắn quá gầy cần phải bồi bổ ngày đó nói với A Nguyễn cũng không phải nói dối. Nhưng tiền tiết kiệm trong nhà thường ngày đều cho A Nguyễn xem bệnh mua thuốc rồi, cũng không dư lại được bao nhiêu.
Thời điểm Ngụy Mẫn dẫn theo hành lý từ trong huyện trở về, ma xui quỷ khiến dạo qua một vòng chợ bán đồ ăn.
Lúc nàng tới chợ bán thức ăn vô cùng náo nhiệt, tiếng hô nào cũng có.
Ngụy Mẫn nhìn một lượt qua giá của thịt heo, nhớ tới thành thân lâu như vậy, A Nguyễn cũng chưa ăn qua hai lần thịt, tâm tư không khỏi run lên một chút.
Ngụy Mẫn có một tay viết chữ đẹp, nhớ tới giấy và bút mực trong bao quần áo, dứt khoát đến quán trà đằng kia gọi một ly trà, mượn một bàn của bọn họ dùng một chút, bày ra một sạp viết thư nhà hộ.
Loại công việc này không phải nói có liền có, Ngụy Mẫn ở bên đó ngồi cả một ngày, giữa trưa còn uống thêm hai ly trà, tới chạng vạng, cách số tiền để mua được nửa cân thịt còn kém một chút.
Đến tối mịt, tiệm thịt heo cũng nên đóng cửa.
Ngụy Mẫn đếm đếm tiền trong tay, dúi vào trong túi.
Bà chủ quán trà nhìn Ngụy Mẫn một ngày, thấy nàng dường như muốn mua gì đó nhưng tiền lại không đủ, liền chỉ cho nàng chỉ một phương hướng, "Chổ Bến tàu bên kia có công việc dỡ hàng, kết tiền trong ngày, ngươi có muốn đi thử không?"
Trong giọng nói của nàng hơi khàn đục, dù sao người đọc sách lòng dạ đều rất cao, đều cảm thấy đôi tay cầm bút của bản thân quý giá vô cùng, làm sao nguyện ý đi làm những công việc nặng nhọc thô ráp đó được.
Ngụy Mẫn sửng sốt, thiệt tình thành ý cảm tạ bà chủ, mang theo hành lý đến bến tàu.
Ở trong huyện, chổ cần phải tiêu tiền rất nhiều, chổ kiếm tiền cũng không ít. Chỉ cần chịu khổ được, chịu mệt nổi, tóm lại sẽ không đến nỗi đói chết.
Loại chổ như bến tàu này, chính là nơi lí tưởng để giúp người ta không đói chết nhất.
Ngụy Mẫn mang theo tay nải đi về phía đó, dáng vẻ thư sinh mười phần trên người làm cho người ta cảm thấy nàng chỉ là một tú tài có thể cầm được bút. Nhưng khi nàng thay vải thô áo tang, vén tay áo lên, thời điểm bao tải đóng sầm lên đầu vai, bùng nổ sức mạnh cùng sự dẻo dai, không khỏi làm cho người khác lau mắt mà nhìn.
Vác hàng hóa của cả một thuyền, Ngụy Mẫn mới đủ tiền mua thịt.
Khi lão đại dỡ hàng phát tiền thì đi qua trước mặt Ngụy Mẫn, liếc mắt nhìn đôi bàn tay nổi mụn nước của nàng, không nói gì, lại cho nhiều thêm mấy đồng tiền.
Ngụy Mẫn đổi về quần áo của mình, rửa cổ và mặt sạch sẽ, lúc này mới nhớ đến tay nải mình đặt ở một bên. Mụn nước trong lòng bàn tay đụng vào đồ vật, lại là một trận đau đến thấu tim.
Ngụy Mẫn mua nửa cân thịt heo, thừa tiền lại mua chút điểm tâm, lúc này mới khoác bóng đêm trở về.
Mới đi đến Thanh Hòa thôn, Ngụy Mẫn liền nương ánh trăng nhìn thấy người đứng ở cửa thôn chờ nàng.
Nàng mỉm cười đi nhanh thêm vài bước, hỏi hắn, "Sao chàng lại đến đây?"
A Nguyễn giơ tay, khoa tay múa chân nói:
—— ta thấy nàng vẫn chưa trở về nên ra ngoài nhìn thử.
Khoa tay múa chân xong tay cũng không buông xuống, thuận thế muốn nhận lấy tay nải trong tay Ngụy Mẫn.
Ngụy Mẫn hơi hơi né tránh tay lấy tay nải của hắn, đem điểm tâm đưa cho hắn, "Chàng nếm thử đi, nếu dư ra thì để lần sau ăn, đừng cái gì cũng bỏ vào miệng A Lạc. Chàng quá gầy, nó ăn ít đi chút cũng không sao."
- -----------------
Tác giả có lời muốn nói:
Ngụy Lạc: Dì thật đúng là dì ruột của ta mà......_(:зゝ∠)_
NGUỒN CONVERT: Athanh (WIKIDICH)
EDITOR: YUMIAO
................
Buổi sáng lúc A Nguyễn tỉnh lại, miệng khô lưỡi khô, đầu còn có chút phát ngốc, mờ mịt nhìn chung quanh một cái, phát hiện mình đang nằm ở trên giường, bên cạnh không có người.
Trong lúc nhất thời trong lòng có chút tủi thân cùng khó chịu nói không nên lời, không cam lòng nhìn xung quanh phòng thêm một vòng nữa.
Hắn mơ mơ màng màng nhớ rõ là Thê Chủ đã về.
Lúc Ngụy Mẫn mang theo ấm nước vén rèm lên tiến vào, vừa vặn bắt gặp ánh mắt tìm kiếm khắp nơi của A Nguyễn, nàng nhìn thấy tầm mắt phu lang lúc thấy được mình rõ ràng sáng hơn rất nhiều, đuôi mắt đều nhiễm ý cười.
Trong lòng Ngụy Mẫn như tan ra, đặt ấm nước lên trên bàn, bước nhanh đến mép giường, lòng bàn tay dán lên trên trán hắn, ôn nhu hỏi: "Có chổ nào khó chịu không?"
A Nguyễn nhấp nhấp cánh môi khô khốc, ý bảo mình khát nước.
Ngụy Mẫn vừa rồi đi ra ngoài nấu nước ấm, chính là sợ A Nguyễn tỉnh lại không có nước uống.
Nước ấm sau khi mang ra hơi nguội đi một chút, Ngụy Mẫn nhấp một ngụm trước, cảm thấy không nóng không lạnh mới bưng đến cho A Nguyễn.
Hắn đã một ngày một đêm không ăn cơm, da môi đã sớm trở nên trắng bệch, nếu để cánh môi đụng vàonước nóng có thể sẽ bị đau.
Ngụy Mẫn đem A Nguyễn từ trên giường nửa ôm bế lên, để lưng hắn dựa lên trên người mình, kéo chăn qua đắp kín mít, lúc này mới bưng chén đút hắn uống nước.
Miệng nhỏ A Nguyễn nhấp hai ngụm, sau khi cánh môi đã ươn ướt, mới hé mở to hơn một chút uống vào.
Nước ấm đánh thức dạ dày trống rỗng, A Nguyễn tức khắc cảm thấy có chút đói bụng. Hắn duỗi tay đẩy cánh tay đang cầm nước của Ngụy Mẫn, cúi đầu lại thấy cánh tay như tuyết trắng của mình lộ ra ngoài, mắt hắn lại nhìn xuống ngực, hậu tri hậu giác phát hiện ra một chuyện:
Trên người hắn vậy mà..Một mảnh vải che thân cũng không có......
Tuy rằng hai người họ những chuyện thân mật nhất cũng đã từng làm vô số lần, nhưng A Nguyễn vẫn ngăn không được mà đỏ mặt, thu cánh tay về, kéo chăn bao lấy mình.
Mắt A Nguyễn trộm nhìn Ngụy Mẫn, nghĩ thầm mình cũng đã bệnh thành như vậy, Thê Chủ sao còn cởi quần áo của hắn......
Ngụy Mẫn nhìn thấy động tác nhỏ của A Nguyễn, lại nghĩ đến nguyên nhân hắn sốt nhẹ, trong lòng giống như bị người ta bóp mạnh một cái, rũ mắt giải thích nói: "Tối hôm qua cả người chàng đều ướt đẫm mồ hôi, ta sờ người chàng thì chàng lại sợ nóng, nên ta mới chưa mặc quần áo cho chàng."
A Nguyễn nhấp môi, thì ra là như vậy.
Tay Ngụy Mẫn nhẹ nhàng chạm chạm lên chổ bị thương trên trán A Nguyễn, hỏi hắn, "Sao chàng lại thành ra thế này? Sao lại bị mắc mưa?"
A Nguyễn cùng Ngụy Mẫn khoa tay múa chân một chút về nguyên nhân mình gặp mưa, chuyện đau lưng đau đầu choáng váng té ngã thì cũng chỉ nói vài câu mơ hồ để tránh đi.
Ngụy Mẫn hiện tại có thể xem hiểu một chút thủ ngữ đơn giản, thấy A Nguyễn không muốn nói cụ thể chuyện té ngã, nàng cũng không hỏi thêm gì.
Lúc đại phu đến đây lần nữa, A Nguyễn đã mặc xong quần áo nửa nằm ở trên giường.
"Thật là đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời." Đại phu thấy A Nguyễn sốt cao đã hạ, trong mắt cũng nhiễm vui mừng, nói: "Đúng là mệnh tốt." Sốt thành như vậy mà còn có thể gượng qua được.
||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||
"Ngươi đã hạ sốt rồi thì sẽ không có việc gì nữa. Thân thể có chút suy nhược, lần trọng bệnh này ít nhiều cũng sẽ động đến nguyên khí, cần phải bồi bổ thật tốt một đoạn thời gian mới được." Đại phu sau khi căn dặn những lời này xong trước mặt hai người xong, lại gọi một mình Ngụy Mẫn.
Đại phu cảm thấy đây là chuyện tư mật của vợ chồng son người ta, vốn một người ngoài như mình không nên lắm miệng, nhưng người trong phòng lại là người bệnh mình từng xem qua, không dặn dò hai câu lại cảm thấy rất có lỗi với y đức của mình.
"Cơ thể của phu lang ngươi khả năng vốn đã yếu ớt từ khi còn nhỏ, dù sao cũng sẽ kém hơn một chút so với nam nhi nhà khác, lại quá gầy, khi các ngươi chung phòng thì phải tận lực khắc chế một chút, chớ có đòi quá nhiều, tránh cho hắn chịu không nổi."
Đại phu nói chuyện cũng thẳng thắn, không màng tới thần sắc xấu hổ của Ngụy Mẫn, lại nói ra một câu làm cho sắc mặt nàng từ hồng chuyển sang trắng sững sờ tại chỗ,"Thứ cho ta nhiều lời một câu, cái cơ thể này của phu lang ngươi hiện tại không dễ mang thai, tạm thời cũng không thích hợp mang thai, bằng không hài tử có thể sẽ ép khô hắn, đến lúc đó vô cùng có khả năng sẽ một xác hai mạng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngụy Mẫn cảm thấy một cổ ý lạnh theo lời nói của đại phu, từ bàn chân lên đến đỉnh đầu mình, rõ ràng đang là ban ngày nóng bức, lại cảm thấy cả người rét run, lạnh lẽo đến tận xương.
Ngón tay Ngụy Mẫn rũ bên người không khỏi nắm lại, khàn giọng hỏi: "Cơ thể kia về sau có thể tốt lên được không? Còn có thể mang thai không? Đến lúc có đứa bé có khi nào sẽ làm hại đến hắn hay không?"
Đại phu đang ở cúi đầu thu dọn hòm thuốc của mình, nghe thấy Ngụy Mẫn hỏi ra ba câu hỏi này thì có hơi sửng sốt một chút, ngẩng đầu đánh giá người thanh niên trước mặt này, bỗng nhiên cười nói: "Ngươi đúng thật là thú vị, cũng không giống với người khác."
"Thê Chủ nhà khác nếu nghe xong lời này của ta đều chỉ hỏi làm thế nào mới có thể mang thai, về sau còn có thể sinh con hay không, nhưng ngươi lại hỏi ta về sau nếu có hài tử đối với phu lang có ảnh hưởng hay không."
Đại phu buông đồ vật trong tay, nghiêm túc nói: "Ít nhất nội trong hai năm không thể có con. điều dưỡng thân thể thật tốt, 2 năm sau mới có thể suy xét chuyện này. Nếu thân thể phu lang ngươi điều dưỡng tốt, vậy thì so với người bình thường sẽ không có gì khác nhau nữa."
Giọng nói lúc này của Ngụy Mẫn mới hơi hơi hòa hoãn, lui về phía sau một bước, giơ tay cung kính hành lễ vãn bối với đại phu, "Ta có việc muốn thỉnh giáo ngài, vẫn nhờ ngài giải đáp tất cả giúp ta."
Ngụy Mẫn hỏi không phải chuyện gì khác mà là chuyện phòng the nam nữ những ngày nào là không được làm.
Sau khi tiễn đại phu đi, Ngụy Mẫn ở cửa đứng trong chốc lát, lúc này mới về buồng trong.
A Nguyễn còn dựa trên đầu giường chờ nàng, thấy nàng trở về không khỏi giơ tay hỏi:
—— Đại phu còn nói gì không?
Ngụy Mẫn giống như không có việc gì ngồi bên mép giường, vươn tay vén tóc mái bên sườn mặt A Nguyễn ra sau tai, nửa thật nửa giả nói: "Đại phu nói chàng quá gầy, dặn ta nghĩ cách bồi bổ thân thể cho chàng."
A Nguyễn dường như thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười lắc đầu:
—— Ta chỉ là nhìn gầy mà thôi, thật ra thân thể ta rất tốt.
Ngụy Mẫn nhìn tay A Nguyễn khoa tay múa chân, lại nghĩ tới lời nói vừa rồi của đại phu, trong lòng tê rần, nửa câu cũng nói không nên lời, chỉ có thể rũ mắt, ừ nhẹ một tiếng.
Bệnh của A Nguyễn bệnh tới rất bất chợt, đi cũng nhanh, sau hạ sốt không tới hai ngày đã xuống giường.
Ngụy Mẫn mấy ngày nay đều ở trong nhà với hắn cũng không về thư viện, A Nguyễn nghĩ nghĩ, thừa dịp khi ăn cơm, giơ tay hỏi nàng:
—— Chừng nào thì nàng về thư viện? Xin nghỉ nhiều ngày như vậy, phu tử có phạt nàng hay không?
Ngụy Mẫn cũng đang muốn nói với hắn việc này, "Ta không định ở thư viện nữa, chờ sáng mai sẽ đem đồ mang về nhà, sau này cũng sẽ ở nhà."
A Nguyễn sửng sốt, từ thư viện đến thôn Thanh Hòa, qua lại mất hai canh giờ đi đường, mỗi ngày như vậy cũng quá vất vả.
Ngụy Mẫn cầm chén cháo đặt trước mặt A Nguyễn, tựa như nghe được tiếng lòng hắn, rũ mắt nói: "Lần này quá hung hiểm......Một mình chàng ở nhà, ta không yên lòng."
Lần này nếu không phải đại tỷ cẩn thận sai A Lạc đến đây xem một cái, không chừng A Nguyễn sẽ xảy ra chuyện gì. Chỉ cần ngẫm lại khả năng này, Ngụy Mẫn đều có thể bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, một trận nghĩ mà sợ.
A Nguyễn mím môi, trong lòng rơi ra một tia ngọt ngào, nhưng ngẫm lại nếu như vậy thì Thê Chủ quá vất vả, lại nhịn không được nhíu mày.
Hắn cắn cắn môi, giơ tay khoa tay múa chân nói:
—— Ta sẽ làm một đôi giày càng vừa chân hơn cho Thê Chủ.
Nói xong vội cúi đầu uống cháo.
A Nguyễn thật ra rất mong Ngụy Mẫn ở nhà, cho nên nghe nàng nói như vậy, trong lòng tuy rằng lo lắng Thê Chủ vất vả, nhưng lại không ngăn cản nàng đối tốt với mình.
Ngụy Mẫn cười khẽ ra tiếng, nghiêng thân thể đến bên tai A Nguyễn nhỏ giọng hỏi hắn, "Lúc ta không có ở đây, có phải rất nhớ ta hay không?"
A Nguyễn mặt đỏ bừng, làm bộ mình không nghe thấy.
......
Ngày hôm sau Ngụy Mẫn trở về thư viện, nói với Vệ phu tử tình huống trong nhà một chút, bày tỏ mình dự định về nhà ở.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mày Vệ phu tử nhăn lại, trên mặt có chút không tán đồng, "Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, không mấy người có thể cản được loại dụ hoặc này. Cách thi hương cũng chỉ còn có hai tháng, càng là thời điểm mấu chốt, càng không thể chậm trễ."
Vệ phu tử càng hy vọng Ngụy Mẫn ở lại trong thư viện hơn, lỡ như trở về cùng phu lang dính với nhau thì sợ rằng sẽ đem việc học ném đi mất.
Ngụy Mẫn thái độ kiên quyết, chuyện khác còn dễ nói, nhưng chuyện này thì không được. Nàng không dám lại để A Nguyễn một mình ở nhà nữa.
Vệ phu tử cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, cho phép Ngụy Mẫn về nhà ở.
Ngụy Mẫn vẫn nhớ rõ những lời đại phu dặn dò, câu nói hắn quá gầy cần phải bồi bổ ngày đó nói với A Nguyễn cũng không phải nói dối. Nhưng tiền tiết kiệm trong nhà thường ngày đều cho A Nguyễn xem bệnh mua thuốc rồi, cũng không dư lại được bao nhiêu.
Thời điểm Ngụy Mẫn dẫn theo hành lý từ trong huyện trở về, ma xui quỷ khiến dạo qua một vòng chợ bán đồ ăn.
Lúc nàng tới chợ bán thức ăn vô cùng náo nhiệt, tiếng hô nào cũng có.
Ngụy Mẫn nhìn một lượt qua giá của thịt heo, nhớ tới thành thân lâu như vậy, A Nguyễn cũng chưa ăn qua hai lần thịt, tâm tư không khỏi run lên một chút.
Ngụy Mẫn có một tay viết chữ đẹp, nhớ tới giấy và bút mực trong bao quần áo, dứt khoát đến quán trà đằng kia gọi một ly trà, mượn một bàn của bọn họ dùng một chút, bày ra một sạp viết thư nhà hộ.
Loại công việc này không phải nói có liền có, Ngụy Mẫn ở bên đó ngồi cả một ngày, giữa trưa còn uống thêm hai ly trà, tới chạng vạng, cách số tiền để mua được nửa cân thịt còn kém một chút.
Đến tối mịt, tiệm thịt heo cũng nên đóng cửa.
Ngụy Mẫn đếm đếm tiền trong tay, dúi vào trong túi.
Bà chủ quán trà nhìn Ngụy Mẫn một ngày, thấy nàng dường như muốn mua gì đó nhưng tiền lại không đủ, liền chỉ cho nàng chỉ một phương hướng, "Chổ Bến tàu bên kia có công việc dỡ hàng, kết tiền trong ngày, ngươi có muốn đi thử không?"
Trong giọng nói của nàng hơi khàn đục, dù sao người đọc sách lòng dạ đều rất cao, đều cảm thấy đôi tay cầm bút của bản thân quý giá vô cùng, làm sao nguyện ý đi làm những công việc nặng nhọc thô ráp đó được.
Ngụy Mẫn sửng sốt, thiệt tình thành ý cảm tạ bà chủ, mang theo hành lý đến bến tàu.
Ở trong huyện, chổ cần phải tiêu tiền rất nhiều, chổ kiếm tiền cũng không ít. Chỉ cần chịu khổ được, chịu mệt nổi, tóm lại sẽ không đến nỗi đói chết.
Loại chổ như bến tàu này, chính là nơi lí tưởng để giúp người ta không đói chết nhất.
Ngụy Mẫn mang theo tay nải đi về phía đó, dáng vẻ thư sinh mười phần trên người làm cho người ta cảm thấy nàng chỉ là một tú tài có thể cầm được bút. Nhưng khi nàng thay vải thô áo tang, vén tay áo lên, thời điểm bao tải đóng sầm lên đầu vai, bùng nổ sức mạnh cùng sự dẻo dai, không khỏi làm cho người khác lau mắt mà nhìn.
Vác hàng hóa của cả một thuyền, Ngụy Mẫn mới đủ tiền mua thịt.
Khi lão đại dỡ hàng phát tiền thì đi qua trước mặt Ngụy Mẫn, liếc mắt nhìn đôi bàn tay nổi mụn nước của nàng, không nói gì, lại cho nhiều thêm mấy đồng tiền.
Ngụy Mẫn đổi về quần áo của mình, rửa cổ và mặt sạch sẽ, lúc này mới nhớ đến tay nải mình đặt ở một bên. Mụn nước trong lòng bàn tay đụng vào đồ vật, lại là một trận đau đến thấu tim.
Ngụy Mẫn mua nửa cân thịt heo, thừa tiền lại mua chút điểm tâm, lúc này mới khoác bóng đêm trở về.
Mới đi đến Thanh Hòa thôn, Ngụy Mẫn liền nương ánh trăng nhìn thấy người đứng ở cửa thôn chờ nàng.
Nàng mỉm cười đi nhanh thêm vài bước, hỏi hắn, "Sao chàng lại đến đây?"
A Nguyễn giơ tay, khoa tay múa chân nói:
—— ta thấy nàng vẫn chưa trở về nên ra ngoài nhìn thử.
Khoa tay múa chân xong tay cũng không buông xuống, thuận thế muốn nhận lấy tay nải trong tay Ngụy Mẫn.
Ngụy Mẫn hơi hơi né tránh tay lấy tay nải của hắn, đem điểm tâm đưa cho hắn, "Chàng nếm thử đi, nếu dư ra thì để lần sau ăn, đừng cái gì cũng bỏ vào miệng A Lạc. Chàng quá gầy, nó ăn ít đi chút cũng không sao."
- -----------------
Tác giả có lời muốn nói:
Ngụy Lạc: Dì thật đúng là dì ruột của ta mà......_(:зゝ∠)_
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro