Nữ Tướng Quân Bị Bắt Làm Nô Lệ
Chương 1
Rudin
2024-07-17 06:36:05
Gió lạnh thổi mạnh.
Máu bẩn chảy thành dòng trên đỉnh núi, lá cờ xí tung bay, theo trận tuyết đầu mùa mà rơi xuống trong gió lạnh.
"Chúng ta vẫn chưa thất bại!" Một người đàn ông ra sức gào thét, cố gắng đánh thức tinh thần chiến đấu còn sót lại, "Đứng lên! Đứng dậy! Chúng ta có thể chết trận! Nhưng không thể chết ở đây! ”
Không ai di chuyển, thậm chí cũng không ai trả lời. Bởi vì Mạc Tiệp tướng quân bách chiến bách thắng của bọn họ, giờ phút này đang bị nhốt ở Già Lăng cốc, cửu tử nhất sinh*.
*Chín phần chết một phần sống, ở vào cảnh ngộ cực kì nguy hiểm.
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, giống như cảnh đưa tang yên tĩnh. Người đàn ông cuối cùng cũng suy sụp quỳ xuống, đập đầu xuống mặt đất lạnh lẽo, khóc: "Tướng quân ơi..."
……
Mạc Tiệp bị trúng kế.
Mạc Tiệp chỉ mới hai mươi sáu tuổi, đã phải thân kinh bách chiến (Thân trải qua trăm trận đánh), không chỉ võ công xuất thần nhập hóa, dụng binh bày trận cũng cực kỳ khôn khéo giảo trá, người ta gọi nàng là tuyết địa chi hồ (Cáo tuyết).
Giờ phút này cả người nàng mềm nhũn, lảo đảo ngã xuống dòng sông băng —— trong cốc có khói độc.
Miệng nàng hiện lên một tia cười khổ, sầu thảm thì thào nói nhỏ: "Không thể tưởng tượng được ta cả đời cưỡi ngựa chiến đấu, trước khi chết lại không có ai bên người, ngay một miếng nước cũng không được uống. ”
Già Lăng cốc địa thế hiểm yếu, quanh năm khói độc lượn lờ, phi cầm tẩu thú (chim, cá, thú) không thể sống nổi, chỉ toàn kiến hôi, trùng độc, bò cạp.
"Bắt tặc, bắt vua trước." Một giọng nói khoan thai quyến rũ truyền đến.
"Ai?" Mạc Tiệp cảnh giác nhìn quanh bốn phía, theo bản năng định động đậy thân thể, nhưng ngay cả một ngón tay nàng cũng không nhúc nhích được —— có thể tự do ra vào trong cốc độc này, chắc chắn không thể là người tầm thường.
"A, tướng quân đại nhân của man di chi quốc, vậy mà lại là một đại tỷ tỷ xinh đẹp."
Bóng người dần dần hiện lên trong sương mù, là một thiếu niên áo trắng tuấn mỹ tuyệt trần, tuy rằng dáng người cao lớn, nhưng trên hàng lông mày vẫn lộ ra một tia non nớt, khiến cho nàng đoán được tuổi tác của hắn không lớn.
"Thái tử điện hạ cẩn thận." Thị vệ bên cạnh ngăn hắn và nhắc nhở.
"Sợ cái gì, nàng trúng thất hương độc của ta, võ công có cao cường hơn nữa cũng vô ích." Bên môi của thiếu niên áo trắng hiện lên ý cười đắc ý, "Người đâu, đem nàng mang về doanh trướng của ta. ”
Trong lòng Mạc Tiệp cả kinh, trận chiến biến ảo khó lường này ngay cả nàng cũng thất sách. Trận chiến này cũng do Thái tử trẻ Bùi Chiêu mới phong của Chiêu quốc dẫn binh thân chinh.
Bùi Ngọc từ nhỏ đã có tài năng kinh người, mặc dù được sinh bởi ngự y của Hoàng đế, nhưng lại được Hoàng đế sủng ái, sớm đã được phong làm thái tử.
Văn võ bá triều, không ai lên tiếng phản đối cả.
Danh xưng Bùi Ngọc, như sấm bên tai.
Mạc Tiệp miệng đắng lưỡi khô, không có sức lực để phản kháng, chỉ đành mặc cho vài tên thị vệ khiêng nàng vào doanh trướng.
Trong trướng ấm áp, làm cho người ta buồn ngủ. Mạc Tiệp thử cắn đầu lưỡi để khiến mình tỉnh táo, nhưng qua mấy lần nàng cũng từ bỏ —— ngay cả hai má nàng cũng không dùng được lực.
"Tướng quân thực sự rất thông minh, có thể nhiều lần nhìn thấu cạm bẫy của ta như vậy, nàng là người đầu tiên." Bùi Ngọc đùa nghịch kiếm trong tay rồi bước qua, "Cho nên, ta rất muốn nhìn xem, nàng rốt cuộc là thần thánh phương nào. ”
"Thắng làm vua, thua làm giặc, ta không còn lời nào để nói." Mạc Tiệp nản lòng thoái chí nói.
"Nữ tử khi bắt, tỷ tỷ có biết chuyện gì sẽ xảy ra không?" Bùi Ngọc thản nhiên rót một chén trà.
"Chiêu quốc thờ phụng lễ giáo, vẫn đi nhục nhã nữ nhân sao?" Mạc Tiệp khinh thường cười nhạo.
Mạc Tiệp kỳ thật rất sợ, cũng không phải sợ bị nhục nhã, chỉ là... Nàng liên tục chinh chiến mấy năm nay, chưa từng yêu đương, nhưng cũng có người trong lòng —— nàng sợ mình sẽ không còn tư cách đứng bên cạnh Nam Cung ca ca nữa.
Nhưng mà từ khi chiến đấu thất bại, nàng đã là một người chết rồi.
Mạc Tiệp suy nghĩ xong, liền không sợ hãi nữa.
"Rõ ràng là tỷ tỷ nhiều lần mang binh quấy nhiễu biên cảnh nước ta, khiến dân chúng lầm than, tỷ làm sai trước đấy." Bùi Ngọc nhấp một ngụm trà, sau đó nắm lấy cằm Mạc Tiệp, đút nước vào đôi môi khô nứt của nàng: "Tỷ tỷ khát nước rồi?"
Nói xong hắn mút đầu lưỡi Mạc Tiệp một chút, "Ừm. Lưỡi của tướng quân vừa mềm mại vừa ngọt ngào. ”
Mạc Tiệp bị sặc một chút, mạnh mẽ nuốt xuống, trừng mắt nhìn thiếu niên trước mắt.
"Ta rất hài lòng." Bùi Ngọc tuổi còn nhỏ, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy hứng thú với nữ nhân, "Tỷ tỷ, ta quyết định sẽ tự mình chơi đủ rồi mới đem tỷ cho tướng sĩ khác chơi. ”
"Cút! Ai là tỷ tỷ của ngươi!" Mạc Tiệp tức giận, nhưng cũng chỉ có thể vô lực phỉ nhổ, "Muốn giết thì chém đi.... Ngươi! ”
Bùi Ngọc không đợi nàng nói xong, liền dùng kiếm chậm rãi xẹt qua cắt áo trên ngực nàng, lộ ra một lớp băng gạc trong suốt, đang bọc lấy một đôi nhũ trắng nõn, mơ hồ thấy quầng vú màu hồng phấn lộ ra.
Hắn giật mình nhìn chằm chằm đôi nhũ đầy đặn của Mạc Tiệp: "Vú của tỷ tỷ to vậy, đi đánh trận chắc là rất bất tiện, nhưng bọc thành như vậy, nhất định rất khó chịu phải không? Để ta thay tỷ cởi ra.”
Hắn vừa nói vừa đi qua, cẩn thận cởi bỏ từng lớp gạc ra.
"Ngươi dừng tay!" Mạc Tiệp tức giận quát.
Vừa dứt lời, gạc đã hoàn toàn được cởi ra, đôi nhũ to trần trụi bại lộ trước tầm mắt Bùi Ngọc, đầu nhũ phấn nộn bởi vì rét lạnh mà mẫn cảm rung động.
Bùi Ngọc thưởng thức cặp vú đầy đặn tròn trịa này, dùng ngón trỏ chạm vào đầu nhũ: "Trong sách y có viết, nữ nhân ngực lớn, khi làm chắc chắn rất sướng, dễ mang thai. ”
Làm gì có chuyện sách viết như vậy chứ!
Mạc Tiệp hung hăng trừng mắt nhìn hắn, giật giật ngón tay, vẫn không có khí lực.
"Vú của tỷ tỷ vừa trắng vừa mềm, khẳng định vẫn luôn cất giấu, không cho người khác thấy, đáng tiếc hiện tại cũng chỉ có thể bị ta chơi."
Hai tay Bùi Ngọc hai tay, đùa nghịch cặp sữa tươi, ấn khảy đầu nhũ phấn nộn, "Tỷ tỷ xem, núm vú của tỷ bị ta chơi cứng lên rồi. ”
Bùi Ngọc bưng chén trà trong tay lên, vẫn khẽ nhấp một ngụm, lại cúi đầu đút cho nàng một ngụm, liền nghe ngoài trướng có người bẩm báo, nói Dịch quốc đã giơ cờ đầu hàng.
Máu bẩn chảy thành dòng trên đỉnh núi, lá cờ xí tung bay, theo trận tuyết đầu mùa mà rơi xuống trong gió lạnh.
"Chúng ta vẫn chưa thất bại!" Một người đàn ông ra sức gào thét, cố gắng đánh thức tinh thần chiến đấu còn sót lại, "Đứng lên! Đứng dậy! Chúng ta có thể chết trận! Nhưng không thể chết ở đây! ”
Không ai di chuyển, thậm chí cũng không ai trả lời. Bởi vì Mạc Tiệp tướng quân bách chiến bách thắng của bọn họ, giờ phút này đang bị nhốt ở Già Lăng cốc, cửu tử nhất sinh*.
*Chín phần chết một phần sống, ở vào cảnh ngộ cực kì nguy hiểm.
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, giống như cảnh đưa tang yên tĩnh. Người đàn ông cuối cùng cũng suy sụp quỳ xuống, đập đầu xuống mặt đất lạnh lẽo, khóc: "Tướng quân ơi..."
……
Mạc Tiệp bị trúng kế.
Mạc Tiệp chỉ mới hai mươi sáu tuổi, đã phải thân kinh bách chiến (Thân trải qua trăm trận đánh), không chỉ võ công xuất thần nhập hóa, dụng binh bày trận cũng cực kỳ khôn khéo giảo trá, người ta gọi nàng là tuyết địa chi hồ (Cáo tuyết).
Giờ phút này cả người nàng mềm nhũn, lảo đảo ngã xuống dòng sông băng —— trong cốc có khói độc.
Miệng nàng hiện lên một tia cười khổ, sầu thảm thì thào nói nhỏ: "Không thể tưởng tượng được ta cả đời cưỡi ngựa chiến đấu, trước khi chết lại không có ai bên người, ngay một miếng nước cũng không được uống. ”
Già Lăng cốc địa thế hiểm yếu, quanh năm khói độc lượn lờ, phi cầm tẩu thú (chim, cá, thú) không thể sống nổi, chỉ toàn kiến hôi, trùng độc, bò cạp.
"Bắt tặc, bắt vua trước." Một giọng nói khoan thai quyến rũ truyền đến.
"Ai?" Mạc Tiệp cảnh giác nhìn quanh bốn phía, theo bản năng định động đậy thân thể, nhưng ngay cả một ngón tay nàng cũng không nhúc nhích được —— có thể tự do ra vào trong cốc độc này, chắc chắn không thể là người tầm thường.
"A, tướng quân đại nhân của man di chi quốc, vậy mà lại là một đại tỷ tỷ xinh đẹp."
Bóng người dần dần hiện lên trong sương mù, là một thiếu niên áo trắng tuấn mỹ tuyệt trần, tuy rằng dáng người cao lớn, nhưng trên hàng lông mày vẫn lộ ra một tia non nớt, khiến cho nàng đoán được tuổi tác của hắn không lớn.
"Thái tử điện hạ cẩn thận." Thị vệ bên cạnh ngăn hắn và nhắc nhở.
"Sợ cái gì, nàng trúng thất hương độc của ta, võ công có cao cường hơn nữa cũng vô ích." Bên môi của thiếu niên áo trắng hiện lên ý cười đắc ý, "Người đâu, đem nàng mang về doanh trướng của ta. ”
Trong lòng Mạc Tiệp cả kinh, trận chiến biến ảo khó lường này ngay cả nàng cũng thất sách. Trận chiến này cũng do Thái tử trẻ Bùi Chiêu mới phong của Chiêu quốc dẫn binh thân chinh.
Bùi Ngọc từ nhỏ đã có tài năng kinh người, mặc dù được sinh bởi ngự y của Hoàng đế, nhưng lại được Hoàng đế sủng ái, sớm đã được phong làm thái tử.
Văn võ bá triều, không ai lên tiếng phản đối cả.
Danh xưng Bùi Ngọc, như sấm bên tai.
Mạc Tiệp miệng đắng lưỡi khô, không có sức lực để phản kháng, chỉ đành mặc cho vài tên thị vệ khiêng nàng vào doanh trướng.
Trong trướng ấm áp, làm cho người ta buồn ngủ. Mạc Tiệp thử cắn đầu lưỡi để khiến mình tỉnh táo, nhưng qua mấy lần nàng cũng từ bỏ —— ngay cả hai má nàng cũng không dùng được lực.
"Tướng quân thực sự rất thông minh, có thể nhiều lần nhìn thấu cạm bẫy của ta như vậy, nàng là người đầu tiên." Bùi Ngọc đùa nghịch kiếm trong tay rồi bước qua, "Cho nên, ta rất muốn nhìn xem, nàng rốt cuộc là thần thánh phương nào. ”
"Thắng làm vua, thua làm giặc, ta không còn lời nào để nói." Mạc Tiệp nản lòng thoái chí nói.
"Nữ tử khi bắt, tỷ tỷ có biết chuyện gì sẽ xảy ra không?" Bùi Ngọc thản nhiên rót một chén trà.
"Chiêu quốc thờ phụng lễ giáo, vẫn đi nhục nhã nữ nhân sao?" Mạc Tiệp khinh thường cười nhạo.
Mạc Tiệp kỳ thật rất sợ, cũng không phải sợ bị nhục nhã, chỉ là... Nàng liên tục chinh chiến mấy năm nay, chưa từng yêu đương, nhưng cũng có người trong lòng —— nàng sợ mình sẽ không còn tư cách đứng bên cạnh Nam Cung ca ca nữa.
Nhưng mà từ khi chiến đấu thất bại, nàng đã là một người chết rồi.
Mạc Tiệp suy nghĩ xong, liền không sợ hãi nữa.
"Rõ ràng là tỷ tỷ nhiều lần mang binh quấy nhiễu biên cảnh nước ta, khiến dân chúng lầm than, tỷ làm sai trước đấy." Bùi Ngọc nhấp một ngụm trà, sau đó nắm lấy cằm Mạc Tiệp, đút nước vào đôi môi khô nứt của nàng: "Tỷ tỷ khát nước rồi?"
Nói xong hắn mút đầu lưỡi Mạc Tiệp một chút, "Ừm. Lưỡi của tướng quân vừa mềm mại vừa ngọt ngào. ”
Mạc Tiệp bị sặc một chút, mạnh mẽ nuốt xuống, trừng mắt nhìn thiếu niên trước mắt.
"Ta rất hài lòng." Bùi Ngọc tuổi còn nhỏ, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy hứng thú với nữ nhân, "Tỷ tỷ, ta quyết định sẽ tự mình chơi đủ rồi mới đem tỷ cho tướng sĩ khác chơi. ”
"Cút! Ai là tỷ tỷ của ngươi!" Mạc Tiệp tức giận, nhưng cũng chỉ có thể vô lực phỉ nhổ, "Muốn giết thì chém đi.... Ngươi! ”
Bùi Ngọc không đợi nàng nói xong, liền dùng kiếm chậm rãi xẹt qua cắt áo trên ngực nàng, lộ ra một lớp băng gạc trong suốt, đang bọc lấy một đôi nhũ trắng nõn, mơ hồ thấy quầng vú màu hồng phấn lộ ra.
Hắn giật mình nhìn chằm chằm đôi nhũ đầy đặn của Mạc Tiệp: "Vú của tỷ tỷ to vậy, đi đánh trận chắc là rất bất tiện, nhưng bọc thành như vậy, nhất định rất khó chịu phải không? Để ta thay tỷ cởi ra.”
Hắn vừa nói vừa đi qua, cẩn thận cởi bỏ từng lớp gạc ra.
"Ngươi dừng tay!" Mạc Tiệp tức giận quát.
Vừa dứt lời, gạc đã hoàn toàn được cởi ra, đôi nhũ to trần trụi bại lộ trước tầm mắt Bùi Ngọc, đầu nhũ phấn nộn bởi vì rét lạnh mà mẫn cảm rung động.
Bùi Ngọc thưởng thức cặp vú đầy đặn tròn trịa này, dùng ngón trỏ chạm vào đầu nhũ: "Trong sách y có viết, nữ nhân ngực lớn, khi làm chắc chắn rất sướng, dễ mang thai. ”
Làm gì có chuyện sách viết như vậy chứ!
Mạc Tiệp hung hăng trừng mắt nhìn hắn, giật giật ngón tay, vẫn không có khí lực.
"Vú của tỷ tỷ vừa trắng vừa mềm, khẳng định vẫn luôn cất giấu, không cho người khác thấy, đáng tiếc hiện tại cũng chỉ có thể bị ta chơi."
Hai tay Bùi Ngọc hai tay, đùa nghịch cặp sữa tươi, ấn khảy đầu nhũ phấn nộn, "Tỷ tỷ xem, núm vú của tỷ bị ta chơi cứng lên rồi. ”
Bùi Ngọc bưng chén trà trong tay lên, vẫn khẽ nhấp một ngụm, lại cúi đầu đút cho nàng một ngụm, liền nghe ngoài trướng có người bẩm báo, nói Dịch quốc đã giơ cờ đầu hàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro