Nữ Vương Trọng Sinh Trở Về

Trọng Sinh Trở...

A Lê

2024-08-19 00:42:29

Tô Mộng Kỳ đứng khoanh tay, đắc ý cười nhìn tôi : “Mới thế đã không chịu nổi rồi sao? Tôi còn chưa nói cho cô biết mẹ cô chết như thế nào đâu, còn có vì sao cô lại bị bắt cóc, vì sao lại bị người ta tạt axit, chẳng lẽ cô không hiếu kỳ chút nào sao?"

Cái chết của mẹ tôi, tôi bị bắt cóc, bị tạt axit, tất cả đều liên quan tới bọn họ!

Tôi tức giận vươn tay ra túm lấy mắt cá chân cô ta, móng tay sắc nhọn cào lên đôi chân trắng nõn ấy ra vài vết máu, Tô Mộng Kỳ la hét thảm thiết, Lâm Tử Hạo thấy vậy liền đạp lên đầu tôi, sau đó còn rút con dao cắm sau lưng tôi ra, phẫn nộ đâm từng nhát từng nhát vào người tôi.

Lúc hơi thở còn thoi thóp, tôi nghe thấy tiếng cha mình, cha nói : “Chúng mày điên rồi sao? Nhìn xem làm ra chuyện gì vậy?”

Tôi gian nan há miệng thở dốc, tôi muốn gọi cha, gọi cha cứu tôi, nhưng đôi môi chỉ giật giật rồi nôn ra mấy ngụm máu tươi.

Tô Mộng Kỳ ủy khuất nói : “Cha, ai bảo cô ta cắn Tử Hạo, cô ta còn cào con, chúng con cũng chỉ tức quá nên mới đánh trả, làm sao ngờ được vừa đánh……….”

“Được rồi, đừng nói nữa, chúng mày giết nó rồi thì ai ký thỏa thuận? Nhanh lên, mau đưa bút cho nó bắt nó ký tên!”

Tôi mơ hồ cảm thấy trong tay có một cây bút, rồi ai đó nắm tay cưỡng ép tôi ký tên vào bản thỏa thuận, sau đó nắm ngón tay tôi ấn dấu vân tay.

Tôi rất đau, rất lạnh, rất mệt mỏi, tôi biết tôi sắp phải chết, nhưng tôi không cam lòng, tôi không cam lòng bị chính người nhà và người chồng mà mình tin tưởng hợp lại hại chết. Tôi cố hết sức mở to mắt ra, muốn nhìn thấy gương mặt xấu xí của bọn họ, ghi tạc trong đầu để dù sau khi chết có biến thành lệ quỷ tôi cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ!

“Cha, mắt cô ta mở to quá, thật đáng sợ. Con nghe nói lúc người ta sắp chết mà nhìn thấy kẻ đã giết mình thì sau khi chết sẽ biến thành lệ quỷ trở về báo thù, cô ta có thể trở về tìm chúng ta báo thù không?” Tô Mộng Kỳ nói.

Cha tôi lạnh lùng nói : “Móc mắt nó ra đi!”

Tôi cảm nhận được mũi dao sắc bén đâm vào mắt, Lâm Tử Hạo, người đàn ông tôi yêu mười mấy năm lại không chút do dự đâm dao vào mắt tôi.

Cơn đau lập tức ập đến, trước khi chìm vào bóng tối, tôi lại nghe thấy người mà tôi gọi là cha kia nói : “Chặt tay chân nó ra rồi tùy tiện tìm một nơi chôn đi, như vậy sau này nó có biến thành quỷ cũng không có cách nào trở về tìm chúng ta.”

Hận, tôi rất hận, vì sao tôi lại sinh ra trong gia đình như vậy, vì sao tôi lại có mắt như mù yêu phải một kẻ lòng lang dạ sói, vì sao tôi lại ngu xuẩn như vậy, không phát hiện âm mưu quỷ kế của bọn họ sớm hơn một chút!



Nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ khiến những kẻ súc sinh này chết không được tử tế!

…………..

A......., đau, đau quá, đầu tôi đau nhứ muốn nứt ra, tôi miễn cưỡng mở mắt ra nhìn bóng người đung đưa trước mắt, bên tai có người đang nói chuyện : “Tỉnh lại, tỉnh lại đi, mẹ nó, may mà cậu không sao.”

Tôi cảm giác có một đôi tay đang ôm tôi, tôi còn tưởng rằng là tên tra nam Lâm Tử Hạo kia vì thế liền vung tay tát cho kẻ kia một cái, sau đó liền nghe thấy giọng nói của một cô gái vang lên : “Vi Vi, là tôi mà, sao cậu lại đánh tôi?”

Tôi hoàn toàn mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên ghế sofa, một cô gái cực kỳ quen mắt đang ủy khuất bụm mặt đứng cạnh tôi, trong phòng còn có mấy người nam nữ quần áo không chỉnh tề đang đứng hoặc ngồi.

Tôi choáng váng, chuyện gì đang xảy ra vậy? Không phải tôi đã chết rồi sao?

“Vi Vi, cậu làm sao vậy?” Cô gái kia đi tới, sờ sờ đầu tôi, nói : “Không phải bị đánh ngu luôn rồi chứ?”

“A - - - đau quá!”

“Không đau mới lạ, vừa rồi cậu bị Cương ca đập chai bia vào đầu, cậu cũng thật là, người ta cũng chỉ mới đùa một chút, cũng chưa thật sự làm gì cậu, sao lại nổi giận như vậy chứ, giờ thì hay rồi, trên đầu bị thương rồi.…….”

Cô gái kia cứ lải nhải trách móc tôi nhưng tôi không nghe lọt một câu nào, cả người vẫn ở trong trạng thái hoang mang.

Tôi nhìn xuống tay của mình, đôi tay trắng nõn mềm mại, đây là đôi bàn tay của cô gái mới lớn chứ không phải đôi bàn tay thô ráp của một kẻ suốt ngày phải làm việc nhà. Tôi lại đưa tay lên sờ mặt, cảm nhận làn da trơn bóng không có một vết sẹo của mình.

Đây không phải mơ chứ, không phải tôi bị Lâm Tử Hạo và Tô Mộng Kỳ giết chết rồi sao?

Chẳng lẽ kiếp trước sống quá bi thảm nên được ông trời thương xót cho tôi sống lại một lần sao?



“Vi Vi, rốt cuộc cậu có nghe tôi nói gì không?” Cô gái vẫn luôn lải nhải bên tai hơi bất mãn mà đẩy đẩy tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn cô ta, là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp trang điểm đậm, tóc uốn xoăn sóng, cô ta nhìn rất quen mắt, tôi nhìn chằm chằm nửa ngày trời cuối cùng cũng nhớ ra cô ta là ai.

Cô ta là Lý Dĩnh, là bạn thân nhất của tôi, nhưng sau này không biết thế nào cô ta lại trở thành bạn thân của Tô Mộng Kỳ. Khi tôi bị nghiện ma túy, vất vả khổ cực chạy trốn khỏi nhà thổ, người đầu tiên nghĩ đến muốn xin giúp đỡ chính là Lý Dĩnh, nhưng cô ta lại ở trước mặt mọi người nói không quen biết tôi, còn mắng tôi là kẻ điên, sau đó báo cảnh sát đưa tôi vào trại giam.

Tôi nắm chặt tay, kìm nén cảm xúc quay cuồng trong lòng, rời tầm mắt khỏi cô ta đánh giá căn phòng này.

Đây là phòng bao trong KTV, màn hình karaoke vẫn đang mở, trên bàn bày bánh kem và đồ uống lung tung lộn xộn, nếu tôi đoán không nhầm thì hiện tại là năm tôi mười bảy tuổi, hôm nay là sinh nhật Lý Dĩnh, cô ta mời tôi tới tham gia tiệc sinh nhật, còn cố ý nhắc nhở tôi ăn mặc đẹp chút, tôi nghe theo yêu cầu của cô ta mà mặc một chiếc váy ngắn, trang điểm xinh đẹp rồi tung tăng chạy đến KTV dự sinh nhật.

*KTV : quán karaoke

Mặc dù Lý Dĩnh và tôi đều là học sinh cấp ba nhưng mối quan hệ xã hội của cô ta rất rộng rãi, cô ta nhận mấy tên côn đồ làm anh, vì thế mấy tên xã hội này đều tới tham gia tiệc sinh nhật tối nay của cô ta, trong đó có một tên nhuộm tóc vàng cứ nhìn tôi chằm chằm, gã ngồi sáp vào tôi định giở trò, tôi tức giận tát hắn ta một cái, không ngờ hắn lại nổi điên cầm chai bia rỗng đập vào đầu tôi.

Nhớ tới đây, tôi liền quay qua nhìn tên khốn tóc vàng mà Lý Dĩnh gọi là Cương ca kia, vừa quay qua, gã liền tức giận chửi rủa : “Nhìn cái gì mà nhìn? Là tao đánh mày đấy, làm sao? Không phải chỉ là một món đồ chơi thôi sao, sờ một cái cũng không được.”

Loại người này trước đây tôi gặp qua rất nhiều, họ ỷ mình là đại ca xã hội mà diễu võ dương oai, coi phụ nữ là đồ chơi.

Tôi nhếch môi cười nhìn hắn.

Hắn sững sờ một chút, sau đó tức giận mắng : “Mày cười cái gì mà cười?”

Tôi sờ sờ chỗ máu đông trên đầu, đứng lên, nói : “Không có gì, tôi chỉ muốn nói xin lỗi với Cương ca mà thôi.”

Gã đắc ý nói : “Giờ thì biết sai rồi sao? Con mẹ nó, phụ nữ thật rẻ tiền, không đánh không thức thời mà, qua đây, hôn anh một cái anh sẽ tha cho.”

Mọi người trong phòng la hét muốn tôi nhanh qua đó, Lý Dĩnh nhẹ nhàng đẩy nhẹ tôi, nhỏ giọng nói : “Đi đi, đắc tội với Cương ca thì không tốt đâu.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Vương Trọng Sinh Trở Về

Số ký tự: 0