Nữ Vương Trọng Sinh Trở Về

Đêm Tân Hôn Ác...

A Lê

2024-08-19 00:42:29

Hôm nay là ngày vui của tôi và Lâm Tử Hạo, hai chúng tôi là thanh mai trúc mã cùng lớn lên bên nhau, chính thức yêu nhau sáu năm, cuối cùng chúng tôi cũng kết hôn vào ngày sinh nhật thứ hai mươi ba của tôi.

Mặc dù hôn lễ của chúng tôi rất giản dị, giản dị đến nỗi không có váy cưới, không có tiệc tùng, không được họ hàng chúc phúc nhưng tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc, chỉ hận không thể nói với cả thế giới rằng Tô Vi tôi cuối cùng cũng kết hôn rồi.

Buổi tối, sau khi tắm rửa nửa tiếng đồng hồ, tôi xịt một chút nước hoa, ngượng ngùng mong ngóng trải qua một đêm tân hôn tuyệt vời với Lâm Tử Hạo.

Nhưng khi đẩy cửa phòng ngủ ra, đập vào mắt tôi chính là hình ảnh một người đàn ông cùng một người phụ nữ đang trần truồng lăn lộn trên giường, đó chính là người chồng mới cưới và em gái Tô Mộng Kỳ của tôi. Hai người đó đang triền miên trên bộ ga trải giường mà tôi tỉ mỉ lựa chọn.

Lâm Tử Hạo và Tô Mộng Kỳ bị bắt gian tại trận nhưng không hề hoảng sợ chút nào, Tô Mộng Kỳ còn ngang ngược vòng tay ôm cổ Lâm Tử Hạo, nũng nịu nói : “Anh Tử Hạo, người phụ nữ đó cứ nhìn chằm chằm chúng ta, em không thích đâu, anh mau đuổi cô ta ra ngoài đi.”

Lâm Tử Hạo cau mày nhìn tôi, nói : “Tô Vi, cô đi ra ngoài trước, có chuyện gì lát nữa chúng ta nói sau.”

Tôi tức run cả người, đây là phòng của tôi, giường của tôi, mà Lâm Tử Hạo là người đàn ông của tôi, tại sao họ lại đối xử với tôi như vậy?

Tôi xông đến như kẻ điên, tiện tay cầm cái gối lên đập tới tấp vào họ, Tô Mộng Kỳ hét lên đau đớn, Lâm Tử Hạo đau lòng bảo vệ cô ta ở trong ngực, một tay giật lại cái gối, mạnh mẽ tát tôi mấy bạt tai.

“Tô Vi, tôi cho cô mặt mũi thì đừng có quá đáng, mau cút ra ngoài cho tôi!” Lâm Tử Hạo quát.

“Lâm Tử Hạo……..” Tôi bụm mặt, nước mắt không ngừng rơi xuống, nói : “Em mới là vợ của anh, vì sao anh lại đối xử với em như vậy?”

Lâm Tử Hạo mỉa mai nói : “Vợ sao? Tôi chưa từng coi cô là vợ của tôi, người phụ nữ như cô cũng xứng làm vợ sao?”

Tô Mộng Kỳ uốn éo dựa vào ngực hắn, khinh miệt cười : “Đúng thế, một con đ.ĩ nghiện ngập sao có thể xứng với anh Tử Hạo chứ, đừng mơ mộng nữa, mau cút ra ngoài đi, đừng ở đây làm chướng mắt chúng tôi!”



Lúc trước tôi bị bắt cóc, bọn bắt cóc bán tôi vào nhà thổ, ép tôi đi tiếp khách, chúng còn tiêm ma túy vào người tôi mỗi ngày. Thật cực khổ mới thoát ra được nhưng Lâm Tử Hạo lại ôm tôi và nói, bất kể tôi trở thành dạng người gì hắn đều không ghét bỏ tôi, hắn còn nói sẽ giúp tôi cai nghiện, vì thế tôi ở trong trại cai nghiện hơn một năm trời, chịu hết mọi tra tấn cực khổ, những lúc muốn từ bỏ tôi đều sẽ nhớ đến lời hứa hẹn của hắn. Nhưng hiện tại, những lời thề non hẹn biển đó hắn đều đã quên sạch rồi sao?

*nhà thổ : nơi chứa gái mại dâm

Trái tim tôi rỉ máu, tôi run rẩy bước về phía họ, hỏi : “Nếu anh đã ghét em như vậy tại sao còn muốn cưới em?”

Lâm Tử Hạo vuốt ve gương mặt xinh đẹp của Tô Mộng Kỳ, nhìn tôi cười lạnh, hắn nói : “Cưới cô chẳng qua cũng chỉ là diễn trò mà thôi. Tô Vi, cô có biết mỗi ngày tôi đều phải nhìn gương mặt xấu xí của cô khiến tôi rất ghê tởm không, ghê tởm đến mức không nuốt nổi cơm!”

Tôi run rẩy đưa tay ra vuốt ve vết sẹo trên mặt mình, vết sẹo này là do hai năm trước bị một người phụ nữ tâm thần tạt axit sunfuric vào người, lúc đó Lâm Tử Hạo còn nói hắn không để ý, trong mắt hắn tôi vĩnh viễn là người đẹp nhất………

Tô Mộng Kỳ giả vờ nôn mửa, nói : “Chị à, đừng nói là anh Tử Hạo, ngay cả em nhìn thấy gương mặt kia của chị cũng cảm thấy ghê tởm đấy. Em và anh Tử Hạo đã sớm ở bên nhau, em mới là người anh ấy yêu nhất, chị ấy à, vẫn nên kiếm chỗ nào trốn đi thì hơn.”

Là cô ta, chính là người phụ nữ này, lúc tôi năm tuổi, cô ta được cha mẹ tôi nhận nuôi từ cô nhi viện, từ lúc đó cuộc sống của tôi liền bị xáo trộn. Cô ta cướp đi món đồ chơi tôi yêu thích nhất, cướp bộ quần áo tôi thích, còn vu oan tôi bắt nạt cô ta, vốn dĩ cha mẹ rất yêu thương tôi từ đó liền bắt đầu ghét bỏ đứa con này, chỉ yêu thương cô ta, nhưng rõ ràng tôi mới là đại tiểu thư Tô gia, tôi mới là con gái ruột của bọn họ mà!

Sau đó, mẹ tôi qua đời vì bệnh tật, cha tôi lấy vợ kế. Mẹ kế lại có mối quan hệ tốt với Tô Mộng Kỳ như mẹ con ruột, hơn nữa sau khi mẹ kế sinh con trai, cả nhà bốn người họ yêu thương nhau, còn tôi giống như con ở, bị họ gọi thì tới đuổi thì đi.

Nhớ tới đây lòng tôi lại tức giận, tôi nổi điên muốn xé xác tiện nhân Tô Mộng Kỳ kia, nhưng còn chưa kịp động vào cô ta, tôi đã bị Lâm Tử Hạo đẩy mạnh một cái ngã lăn ra đất, đầu tôi đập vào tủ quần áo, tôi ngửi thấy mùi máu tươi, máu tươi chảy ra từ sau đầu.

Tôi giãy dụa muốn đứng dậy lại bị Lâm Tử Hạo dẫm lên bụng, hắn ta cởi trần, phía dưới chỉ quấn cái khăn tắm, tay hắn cầm một tập tài liệu, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống tôi như nhìn một con kiến.

“Ký vào thỏa thuận này, sau này cô đi đâu, muốn làm gì đều không ai quản nữa!” Lâm Tử Hạo nói.



Tôi cứ nghĩ đó là thỏa thuận ly hôn, nhưng khi cầm trong tay mới phát hiện không phải, đây là thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần, nhưng tôi làm gì có cổ phần chứ?

Tôi muốn xem xét kỹ hơn, nhưng thỏa thuận lại bị Tô Mộng Kỳ giật lấy, cô ta nói : “Anh Tử Hạo, anh nói nhiều điều vô nghĩa với cô ta như vậy làm gì, trực tiếp cầm tay bắt cô ta ký là được.”

Lâm Tử Hạo nhéo nhéo mũi cô ta, cười nói : “Cũng đúng, chúng ta không cần lãng phí thời gian với kẻ ngu, đêm xuân một khắc giá ngàn vàng.”

Bọn họ coi tôi thành không khí, không coi ai ra gì mà tán tỉnh nhau, tôi rất hận, hận nghiến răng nghiến lợi, tôi bò tới phía trước cắn mạnh vào bắp chân Lâm Tử Hạo, nghe tiếng gào thảm thiết của hắn trong lòng tôi có chút hả giận, nhưng còn chưa hả giận được hai giây, Lâm Tử Hạo đã giơ một chân khác lên đạp mạnh vào đầu tôi.

“Mẹ kiếp, cho cô cắn tôi này!”

Lâm Tử Hạo hung ác đánh đấm tôi, Tô Mộng Kỳ cũng dùng sức đạp tôi, tôi giống như một con chó sắp chết mất đi sức phản kháng quỳ rạp trên mặt đất, không biết ai lại đâm một dao vào lưng tôi, máu tươi chảy đầm đìa xung quanh..……….

Tôi không cam lòng trợn to mắt, căm hận nhìn chằm chằm đôi cẩu nam nữ này, Tô Mộng Kỳ ngồi xổm xuống, ghé sát tai tôi thì thào nói : “Vốn dĩ còn muốn tha mạng cho cô, nhưng không ngờ cô lại cố tình muốn chết. Sao nào, không cam lòng sao? Tôi nói cho cô biết cô chẳng qua cũng chỉ là một con đ.ĩ hèn hạ, tôi mới là đại tiểu thư Tô gia, số cổ phần ông ngoại cô để lại cho cô cũng nên thuộc về tôi.”

Cổ phần là ông ngoại để lại cho tôi, chuyện từ khi nào, sao tôi lại không biết?

“Nhìn cô kìa, hẳn còn không biết đi? Trước khi ông ngoại cô chết còn lo lắng cho đứa trẻ mồ côi như cô bị người ta ức hiếp nên đã đem số cổ phần vốn thuộc về người mẹ đoản mệnh của cô kia chuyển nhượng cho cô. Cũng may mẹ tôi mua chuộc được luật sư khiến hắn không nói chuyện này cho cô biết.” Cô ta đắc ý cười, nói : “Có phải không ngờ cô nhi như tôi còn có mẹ không? Mẹ tôi ấy à, là người mỗi ngày cô đều gặp, bà ấy luôn ở cùng với chúng ta đấy.”

Lưu Nhã Cầm! Mẹ kế của tôi lại là mẹ ruột Tô Mộng Kỳ!

Đột nhiên tôi chợt hiểu ra, vì sao mẹ tôi mới mất được ba tháng mà cha đã vội vàng cưới Lưu Nhã Cầm vào cửa, vì sao Tô Mộng Kỳ không hề bài xích Lưu Nhã Cầm, lại còn có quan hệ tốt với bà ta như vậy, hóa ra cô ta là con gái riêng của cha cô và Lưu Nhã Cầm.

Tôi tức nghẹn, sau đó phun ra một ngụm máu tươi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Vương Trọng Sinh Trở Về

Số ký tự: 0