Đau Lòng
A Lê
2024-08-19 00:42:29
Tôi mặc niệm trong lòng bình tĩnh, phải bình tĩnh, là mình có việc nhờ người ta.
Diệp Thần Vũ trợn mắt, ngón tay gõ gõ sách giáo khoa, nói : “Còn ngây người ra đó hả? Qua đây tôi giảng cho nghe!”
Tôi vội vàng ghé người qua, Triệu Na cũng âm thầm ghé lại gần.
Đúng như tôi đoán, Diệp Thần Vũ cũng rất thông minh, cho dù cậu ta hay trốn học nhưng bài tập trong sách vở không làm khó được cậu ta, chỉ đáng tiếc người thông minh như vậy kiếp trước lại chết thê thảm………
“Hiểu chưa?” Diệp Thần Vũ lưu loát giảng một lần, ngẩng đầu hỏi chúng tôi.
Tôi và Triệu Na vẻ mặt ngơ ngác lắc đầu.
“Ngốc chết mất! Hai người là heo à?” Diệp Thần Vũ vừa mỉa mai bọn tôi vừa lấy giấy bút giảng lại lần nữa, sau đó lại hỏi : “Lần này hiểu rồi chứ?”
Tôi và Triệu Na vẫn lắc đầu.
“Bản thiếu gia đã tạo cái nghiệt gì mà gặp phải hai kẻ ngốc này chứ!” Diệp Thần Vũ vẻ mặt ghét bỏ mắng chúng tôi, sau đó lại giảng lại rồi hỏi bọn tôi nghe hiểu hay không.
Lần này, tôi và Triệu Na chỗ hiểu chỗ không gật gật lắc lắc, Diệp Thần Vũ bị hai người chúng tôi làm bó tay, lắc đầu thở dài, nói : “Hai cậu nền tảng quá kém, muốn làm bài tập còn khó hơn lên trời, tôi khuyên hai người vẫn nên từ bỏ đi.”
Đối với một người đã chết một lần như tôi thì không có gì khó khăn hơn cái chết? Tôi không hề do dự nói : “Tôi sẽ không từ bỏ, bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ lôi sách lớp mười ra học lại từ đầu.”
Triệu Na nhìn tôi, lại nhìn nhìn Diệp Thần Vũ, cúi đầu trầm mặc một lúc rồi ngẩng lên, hai mắt sáng lên nhìn tôi nói : “Tô Vi, sau này tôi và cậu cùng nhau học đi.”
“Hai người thật ngốc?” Diệp Thần Vũ nhìn chúng tôi như nhìn người ngoài hành tinh, mỉa mai châm chọc nói : “Khẳng định là ấm đầu, tôi cá là hai người không kiên trì tới ba ngày liền từ bỏ.”
Tôi cười ranh mãnh : “Cá liền cá, nhưng nếu đã đánh cược thì chúng ta chơi lớn luôn đi!”
Diệp Thần Vũ hất cằm, hỏi : “Được, cậu nói xem, cược thế nào?”
“Mấy tuần nữa là đến kỳ thi tháng, tôi cược lần thi tháng này tôi có thể xếp trong top 100 ban xã hội! Nếu tôi làm được cậu đồng ý với tôi một điều kiện, thế nào?”
Ban xã hội chúng tôi có hơn ba trăm học sinh, thứ hạng của tôi thường là mười mấy từ dưới lên, hiện giờ khoác lác khiến Diệp Thần Vũ cười ầm lên : “Ha ha ha, Tô Vi, cậu điên à, nếu cậu có thể đứng trong top 100 thì muốn tôi xách giày cho cậu cũng được!”
“Được, đây là do cậu nói đấy nhé, đến lúc đó đừng có khóc lóc nói tôi chơi xấu! Nào, đập tay cá cược.”
“Đập tay thì đập tay, bản thiếu gia còn sợ cậu sao!”
Hai bàn tay đập vào nhau phát ra tiếng vang giòn tan.
Triệu Na nhìn tôi không nói lên lời, hẳn là lo lắng tôi sẽ thua, tôi cười cười với cô ấy, nói : “Na tỷ, từ nay về sau chúng ta cùng nỗ lực!”
Thực ra tôi đều đã nghĩ kỹ rồi, môn học ban xã hội là có chính trị, lịch sử, địa lý, cơ bản đều dựa vào trí nhớ, lúc thi cử tôi chưa bao giờ ôn tập, thi được thành tích tốt mới là lạ. Ngay cả tiếng Anh, hồi tiểu học mẹ có mời gia sư về dạy cho tôi và Tô Mộng Kỳ, khi đó còn chăm chỉ học tập nên nghe và nói cũng không tệ, nghiêm túc học lại chắc cũng không quá khó.
Khó nhất chính là môn toán. Toán học chính là môn kém nhất của tôi, mỗi lần thi chỉ được ba bốn mươi điểm, hơn nữa hiện giờ còn là linh hồn năm hai mươi ba tuổi, đã rất lâu không động đến toán nên nhìn những con số đó càng đau đầu.
Lúc này trên lớp tôi vẫn cố gắng làm toán, chỗ nào không hiểu thì bắt Diệp Thần Vũ giảng cho, cậu ta thấy tôi phiền phức, vừa giảng bài vừa mắng tôi ngu ngốc. Tôi cũng không hề để tâm, dù sao bị mắng một hai câu cũng không mất miếng thịt nào.
Giờ nghỉ giữa tiết học, tôi đi vào nhà vệ sinh, lúc đi ra thì bị một người túm chặt tay từ phía sau, tôi quay đầu nhìn thì phát hiện đó là Lâm Tử Hạo.
“Vi Vi, chúng ta nói chuyện đi!” Sắc mặt Lâm Tử Hạo âm trầm kéo tôi tới cuối hành lang cầu thang.
“Anh có chuyện gì thì nói đi!” Tôi tức giận hất tay hắn ra, vừa rồi không giãy dụa là sợ làm ầm ĩ khiến mọi người chú ý, hiện tại ở nơi này không có ai đương nhiên sẽ không cho hắn sắc mặt tốt.
Lâm Tử Hạo áp sát tôi, đè tôi lên vách tường, tay phải chống cạnh đầu tôi, từ trên cao nhìn xuống, nghiến răng nghiến lợi nói : “Em còn chưa trả lời câu hỏi hôm nay ở cổng trường của anh, người đàn ông đưa em về trường là ai?”
Tuy hắn mới mười tám tuổi nhưng dáng người cao lớn, tư thế này trực tiếp đè tôi giữa hắn và vách tường, hai thân thể sát gần nhau khiến tôi cảm nhận được hơi thở của hắn, cảm giác này không hề thoải mái, tôi đặt tay ngăn người hắn chạm lại gần mình, lạnh mắt nói : “Anh ấy là bạn tôi, là người đã cứu tôi một mạng.”
Lâm Tử Hạo sửng sốt, sắc mặt hòa hoãn hơn : “Đã cứu em một mạng là sao?”
Hốc mắt tôi ngân ngấn lệ, nhẹ giọng nói : “Anh không biết sao? Ngày Tô Mộng Kỳ đau bụng, anh đưa nó vào bệnh viện bảo tôi về trước, chính đêm hôm đó tôi bị một đám lưu manh kéo đi, nếu không phải người đó xuất hiện cứu tôi một mạng thì Tô Vi này đã bị bốn năm tên lưu manh làm nhục rồi, bọn chúng còn cầm camera muốn quay chụp lại……. Lâm Tử Hạo, anh nói xem, nếu bọn chúng thực hiện được vậy có phải cả đời này của tôi đều hủy rồi không?”
“Vi Vi, anh…….” Lâm Tử Hạo hoảng loạn nắm vai tôi : “Anh xin lỗi, anh thực sự không biết………”
“Việc anh không biết còn nhiều lắm.” Tôi hất tay hắn ra, trong mắt ầng ậng nước nhưng không để nó rơi xuống, gương mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, dáng vẻ quật cường lại ẩn nhẫn khiến hắn đau lòng nhăn mày, hắn đưa tay muốn lau nước mắt cho tôi nhưng lại bị tôi đẩy ra.
Tôi cười nhạt : “Lâm Tử Hạo, tôi rất thất vọng về anh, anh quan tâm Mộng Kỳ nhiều hơn tôi, trong lòng anh Mộng Kỳ lúc nào cũng quan trọng hơn tôi phải không?”
“Không phải.” Lâm Tử Hạo ôm tôi vào lòng, ôm rất chặt, hoảng sợ nói : “Không phải như vậy, Vi Vi, trong lòng anh em là quan trọng nhất, đều tại anh không quan tâm em, nếu em tức giận thì đánh anh, mắng anh đi, chỉ cần em có thể hả giận thì muốn anh thế nào cũng được.”
Nước mắt tôi đã rơi nhòe hai mắt, kiếp trước, Lâm Tử Hạo chưa từng hạ mình nói với tôi những lời như vậy, tôi luôn luôn phải chạy theo hắn, cầu xin hắn, xin hắn tin tưởng tôi không làm bậy với người khác, xin hắn lúc thanh danh tôi bị hủy hoại đừng vứt bỏ tôi…….. À không, lúc tôi bị nghiện ma túy, bị tạt axit hủy dung hắn cũng từng nói hắn không để ý, không ghét bỏ tôi nhưng những lời nói đó đều là những lời dối trá chỉ vì muốn cướp lấy cổ phần trong tay tôi mà thôi.
Tôi lau khóe mắt, khẽ nhếch môi, buồn bã cười : “Anh Tử Hạo, đây là lần cuối cùng tôi gọi anh như vậy, trái tim tôi đã bị anh làm tổn thương, tôi không muốn tiếp tục mối quan hệ này nữa. Tôi biết Mộng Kỳ thực sự rất thích anh, hai người mới là nhân duyên trời định, tôi chúc phúc cho hai người.”
Diệp Thần Vũ trợn mắt, ngón tay gõ gõ sách giáo khoa, nói : “Còn ngây người ra đó hả? Qua đây tôi giảng cho nghe!”
Tôi vội vàng ghé người qua, Triệu Na cũng âm thầm ghé lại gần.
Đúng như tôi đoán, Diệp Thần Vũ cũng rất thông minh, cho dù cậu ta hay trốn học nhưng bài tập trong sách vở không làm khó được cậu ta, chỉ đáng tiếc người thông minh như vậy kiếp trước lại chết thê thảm………
“Hiểu chưa?” Diệp Thần Vũ lưu loát giảng một lần, ngẩng đầu hỏi chúng tôi.
Tôi và Triệu Na vẻ mặt ngơ ngác lắc đầu.
“Ngốc chết mất! Hai người là heo à?” Diệp Thần Vũ vừa mỉa mai bọn tôi vừa lấy giấy bút giảng lại lần nữa, sau đó lại hỏi : “Lần này hiểu rồi chứ?”
Tôi và Triệu Na vẫn lắc đầu.
“Bản thiếu gia đã tạo cái nghiệt gì mà gặp phải hai kẻ ngốc này chứ!” Diệp Thần Vũ vẻ mặt ghét bỏ mắng chúng tôi, sau đó lại giảng lại rồi hỏi bọn tôi nghe hiểu hay không.
Lần này, tôi và Triệu Na chỗ hiểu chỗ không gật gật lắc lắc, Diệp Thần Vũ bị hai người chúng tôi làm bó tay, lắc đầu thở dài, nói : “Hai cậu nền tảng quá kém, muốn làm bài tập còn khó hơn lên trời, tôi khuyên hai người vẫn nên từ bỏ đi.”
Đối với một người đã chết một lần như tôi thì không có gì khó khăn hơn cái chết? Tôi không hề do dự nói : “Tôi sẽ không từ bỏ, bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ lôi sách lớp mười ra học lại từ đầu.”
Triệu Na nhìn tôi, lại nhìn nhìn Diệp Thần Vũ, cúi đầu trầm mặc một lúc rồi ngẩng lên, hai mắt sáng lên nhìn tôi nói : “Tô Vi, sau này tôi và cậu cùng nhau học đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hai người thật ngốc?” Diệp Thần Vũ nhìn chúng tôi như nhìn người ngoài hành tinh, mỉa mai châm chọc nói : “Khẳng định là ấm đầu, tôi cá là hai người không kiên trì tới ba ngày liền từ bỏ.”
Tôi cười ranh mãnh : “Cá liền cá, nhưng nếu đã đánh cược thì chúng ta chơi lớn luôn đi!”
Diệp Thần Vũ hất cằm, hỏi : “Được, cậu nói xem, cược thế nào?”
“Mấy tuần nữa là đến kỳ thi tháng, tôi cược lần thi tháng này tôi có thể xếp trong top 100 ban xã hội! Nếu tôi làm được cậu đồng ý với tôi một điều kiện, thế nào?”
Ban xã hội chúng tôi có hơn ba trăm học sinh, thứ hạng của tôi thường là mười mấy từ dưới lên, hiện giờ khoác lác khiến Diệp Thần Vũ cười ầm lên : “Ha ha ha, Tô Vi, cậu điên à, nếu cậu có thể đứng trong top 100 thì muốn tôi xách giày cho cậu cũng được!”
“Được, đây là do cậu nói đấy nhé, đến lúc đó đừng có khóc lóc nói tôi chơi xấu! Nào, đập tay cá cược.”
“Đập tay thì đập tay, bản thiếu gia còn sợ cậu sao!”
Hai bàn tay đập vào nhau phát ra tiếng vang giòn tan.
Triệu Na nhìn tôi không nói lên lời, hẳn là lo lắng tôi sẽ thua, tôi cười cười với cô ấy, nói : “Na tỷ, từ nay về sau chúng ta cùng nỗ lực!”
Thực ra tôi đều đã nghĩ kỹ rồi, môn học ban xã hội là có chính trị, lịch sử, địa lý, cơ bản đều dựa vào trí nhớ, lúc thi cử tôi chưa bao giờ ôn tập, thi được thành tích tốt mới là lạ. Ngay cả tiếng Anh, hồi tiểu học mẹ có mời gia sư về dạy cho tôi và Tô Mộng Kỳ, khi đó còn chăm chỉ học tập nên nghe và nói cũng không tệ, nghiêm túc học lại chắc cũng không quá khó.
Khó nhất chính là môn toán. Toán học chính là môn kém nhất của tôi, mỗi lần thi chỉ được ba bốn mươi điểm, hơn nữa hiện giờ còn là linh hồn năm hai mươi ba tuổi, đã rất lâu không động đến toán nên nhìn những con số đó càng đau đầu.
Lúc này trên lớp tôi vẫn cố gắng làm toán, chỗ nào không hiểu thì bắt Diệp Thần Vũ giảng cho, cậu ta thấy tôi phiền phức, vừa giảng bài vừa mắng tôi ngu ngốc. Tôi cũng không hề để tâm, dù sao bị mắng một hai câu cũng không mất miếng thịt nào.
Giờ nghỉ giữa tiết học, tôi đi vào nhà vệ sinh, lúc đi ra thì bị một người túm chặt tay từ phía sau, tôi quay đầu nhìn thì phát hiện đó là Lâm Tử Hạo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vi Vi, chúng ta nói chuyện đi!” Sắc mặt Lâm Tử Hạo âm trầm kéo tôi tới cuối hành lang cầu thang.
“Anh có chuyện gì thì nói đi!” Tôi tức giận hất tay hắn ra, vừa rồi không giãy dụa là sợ làm ầm ĩ khiến mọi người chú ý, hiện tại ở nơi này không có ai đương nhiên sẽ không cho hắn sắc mặt tốt.
Lâm Tử Hạo áp sát tôi, đè tôi lên vách tường, tay phải chống cạnh đầu tôi, từ trên cao nhìn xuống, nghiến răng nghiến lợi nói : “Em còn chưa trả lời câu hỏi hôm nay ở cổng trường của anh, người đàn ông đưa em về trường là ai?”
Tuy hắn mới mười tám tuổi nhưng dáng người cao lớn, tư thế này trực tiếp đè tôi giữa hắn và vách tường, hai thân thể sát gần nhau khiến tôi cảm nhận được hơi thở của hắn, cảm giác này không hề thoải mái, tôi đặt tay ngăn người hắn chạm lại gần mình, lạnh mắt nói : “Anh ấy là bạn tôi, là người đã cứu tôi một mạng.”
Lâm Tử Hạo sửng sốt, sắc mặt hòa hoãn hơn : “Đã cứu em một mạng là sao?”
Hốc mắt tôi ngân ngấn lệ, nhẹ giọng nói : “Anh không biết sao? Ngày Tô Mộng Kỳ đau bụng, anh đưa nó vào bệnh viện bảo tôi về trước, chính đêm hôm đó tôi bị một đám lưu manh kéo đi, nếu không phải người đó xuất hiện cứu tôi một mạng thì Tô Vi này đã bị bốn năm tên lưu manh làm nhục rồi, bọn chúng còn cầm camera muốn quay chụp lại……. Lâm Tử Hạo, anh nói xem, nếu bọn chúng thực hiện được vậy có phải cả đời này của tôi đều hủy rồi không?”
“Vi Vi, anh…….” Lâm Tử Hạo hoảng loạn nắm vai tôi : “Anh xin lỗi, anh thực sự không biết………”
“Việc anh không biết còn nhiều lắm.” Tôi hất tay hắn ra, trong mắt ầng ậng nước nhưng không để nó rơi xuống, gương mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, dáng vẻ quật cường lại ẩn nhẫn khiến hắn đau lòng nhăn mày, hắn đưa tay muốn lau nước mắt cho tôi nhưng lại bị tôi đẩy ra.
Tôi cười nhạt : “Lâm Tử Hạo, tôi rất thất vọng về anh, anh quan tâm Mộng Kỳ nhiều hơn tôi, trong lòng anh Mộng Kỳ lúc nào cũng quan trọng hơn tôi phải không?”
“Không phải.” Lâm Tử Hạo ôm tôi vào lòng, ôm rất chặt, hoảng sợ nói : “Không phải như vậy, Vi Vi, trong lòng anh em là quan trọng nhất, đều tại anh không quan tâm em, nếu em tức giận thì đánh anh, mắng anh đi, chỉ cần em có thể hả giận thì muốn anh thế nào cũng được.”
Nước mắt tôi đã rơi nhòe hai mắt, kiếp trước, Lâm Tử Hạo chưa từng hạ mình nói với tôi những lời như vậy, tôi luôn luôn phải chạy theo hắn, cầu xin hắn, xin hắn tin tưởng tôi không làm bậy với người khác, xin hắn lúc thanh danh tôi bị hủy hoại đừng vứt bỏ tôi…….. À không, lúc tôi bị nghiện ma túy, bị tạt axit hủy dung hắn cũng từng nói hắn không để ý, không ghét bỏ tôi nhưng những lời nói đó đều là những lời dối trá chỉ vì muốn cướp lấy cổ phần trong tay tôi mà thôi.
Tôi lau khóe mắt, khẽ nhếch môi, buồn bã cười : “Anh Tử Hạo, đây là lần cuối cùng tôi gọi anh như vậy, trái tim tôi đã bị anh làm tổn thương, tôi không muốn tiếp tục mối quan hệ này nữa. Tôi biết Mộng Kỳ thực sự rất thích anh, hai người mới là nhân duyên trời định, tôi chúc phúc cho hai người.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro