Không Thể Chiều...
A Lê
2024-08-19 00:42:29
"Chính là chủ nhân của chiếc Aston Martin One-77 kia đó, hiện tại mọi người đều suy đoán anh ta là ai, trông như thế nào, đã kết hôn chưa."
Tôi không nhịn được cười, nếu Mộ Dung Tuyệt biết mình có biệt danh là "Aston Martin tiên sinh" cool ngầu như vậy sẽ có biểu cảm gì? Tôi đoán anh ta sẽ trưng bộ mặt lạnh băng ra, sau đó nói với giọng điệu ghét bỏ : "Đám người vô vị.”
Triệu Na nháy mắt mấy cái, tò mò hỏi : “Vi Vi, cậu cho tôi biết người kia trông như thế nào đi, đẹp trai không?”
"Đẹp trai thì thế nào, người ta đã có bạn gái rồi."
"Hả? Anh ấy có bạn gái rồi? Thật hay đùa vậy?”
"Thật mà..... Ha ha, đùa đấy, tôi thuận miệng nói lung tung thôi.”
“Được lắm, dám lừa gạt tôi!”
Triệu Na nhào tới, hai tay chọc vào bên hông tôi khiến tôi ngứa ngáy buồn cười.
Tôi bị cô ấy chọc cười ha ha, nước mắt lưng tròng.
Nhưng thành thật mà nói, Mộ Dung Tuyệt có tiền lại ưu tú như vậy, hẳn sẽ có rất nhiều cô gái theo đuổi, nói không chừng thật sự đã có bạn gái, hoặc là ngay cả vợ cũng có rồi.
Đột nhiên tôi thấy hiệu trưởng và cô chủ nhiệm, còn có mấy lãnh đạo trường, bước chân vội vàng ra phía cổng trường. Sau đó, một chiếc xe quen thuộc dừng ở cổng trường, tay Triệu Na gắt gao bóp vào cánh tay tôi dường như thét lên, nói : "Là One-77 bản giới hạn toàn cầu, cuối cùng cũng được nhìn thấy xe thật, thật đẹp trai, thật ngầu a!”
Các học sinh gần cổng trường cũng dừng lại, tò mò nhìn vào chiếc xe muốn xem người như nào sẽ bước xuống.
Triệu Na kích động lắc lư cánh tay tôi : "Vi Vi, Aston Martin tiên sinh của cậu tới rồi kìa!”
Đầu tôi đầy hắc tuyến, cái gì là Aston Martin tiên sinh của tôi, tôi và Mộ Dung Tuyệt không quen biết được chưa? Nhưng thật kỳ lạ, anh ta đến trường tôi làm gì?
Cửa xe mở ra, tôi và Triệu Na đồng thời nhìn qua, đầu tiên nhìn thấy một đôi giày da đen bóng, sau đó là đôi chân thon dài có lực, người trong xe chậm rãi xuất hiện trước tầm mắt mọi người.
Âu phục màu đen cao cấp làm nổi bật thân hình cao ráo của Mộ Dung Tuyệt càng thêm thon dài, ngũ quan hoàn mỹ đến cực điểm, đôi mắt phượng hẹp dài, sống mũi cao thẳng tinh xảo như điêu khắc, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, quanh người mơ hồ lộ ra khí tức nguy hiểm, ánh mắt anh ta hơi đảo qua, mọi người xung quanh liền bị chấn động bởi khí thế cường đại của hắn.
"Thật sự rất đẹp trai." Triệu Na thấp giọng cảm thán. Những nữ sinh khác cũng dùng ánh mắt kinh diễm, si ngốc mà nhìn Mộ Dung Tuyệt.
Cửa xe vừa mở ra, hiệu trưởng liền dẫn lãnh đạo trường vây quanh, vẻ mặt tươi cười vươn tay, Mộ Dung Tuyệt cũng không bắt tay, lãnh đạm gật gật đầu rồi nói một câu gì đó.
Hiệu trưởng cười ha hả thu tay về, cung kính nghênh đón Mộ Dung Tuyệt vào cổng trường.
Triệu Na nhìn không chớp mắt, tròng mắt như muốn dính vào trên người Mộ Dung Tuyệt, tôi huých cô ấy một cái, nhắc nhở sắp tới giờ lên lớp Triệu Na mới tiếc nuối lắc đầu, lưu luyến thu hồi tầm mắt : "Nếu giáo viên toán chúng ta đẹp trai như vậy, tôi cam đoan môn toán của tôi sẽ thi được một trăm năm mươi điểm.”
Ta lườm cô ấy một cái, nói : "Cậu cứ ở đấy mà khoe khoang.”
Vào lớp học, nữ sinh trong lớp đều nhiệt tình thảo luận chuyện Mộ Dung Tuyệt, nhìn bọn họ chân tay khua khắng, ánh mắt sáng bừng liền biết bọn họ đều bị ngoại hình của Mộ Dung Tuyệt mê hoặc.
"Nhìn hiệu trưởng cung kính với Aston Martin của cậu như vậy thì chắc chắn địa vị anh ta không nhỏ." Sau khi trở về chỗ ngồi thì Triệu Na đã từ trạng thái bình thường chuyển sang si mê, cô ấy còn tò mò hỏi tôi : "Vi Vi này, Aston Martin tiên sinh của cậu rốt cuộc là ai?"
"Cái gì mà của tôi, tôi căn bản không quen biết anh ta. Tôi cũng tò mò anh ta có lai lịch gì." Tôi vừa lấy sách giáo khoa ra khỏi cặp vừa nói.
"Muốn biết hắn là ai không?" Diệp Thần Vũ quay đầu lại, tiêu sái gạt tóc trước trán, đắc ý nói : "Cầu xin tôi đi, cầu xin thì tôi sẽ nói cho các cậu biết.”
"Không phải chứ? Cậu biết á?” Tôi cùng Triệu Na đồng thời nghiêng về phía trước, không thể ngờ được nhìn chằm chằm cậu ta.
Diệp Thần Vũ hếch cằm lên : "Đương nhiên, tôi là ai chứ, đại thiếu gia Diệp gia không có người nào mà tôi không biết.”
Triệu Na cắt ngang : "Tôi không tin, nếu cậu thật sự biết, vậy cậu nói xem anh ta là ai?”
Đôi mắt đào hoa mê người của Diệp Thần Vũ hơi nhướng lên, giơ một ngón tay ra lắc lắc : "Khích tướng vô dụng với bổn thiếu gia thông minh đẹp trai này nhé. Vẫn là câu nói kia, các cậu muốn biết thì cầu xin tôi đi.”
Nhìn bộ dạng đắc ý của cậu ta, Triệu Na lập tức cáu giận, vỗ bàn nói : "Không nói thì thôi, tôi cũng không cần nhé!”
Diệp Thần Vũ hừ một tiếng, không để ý tới cô ấy, ánh mắt hoa đào chuyển động, cười như không cười nhìn tôi, nói : "Tô Vi, cậu thì sao, chẳng lẽ cậu không muốn biết người đàn ông thị phi của cậu là ai sao?”
Tôi mở cuốn sách, lười biếng nói : "Không muốn."
Diệp Thần Vũ lập tức im bặt.
Tôi và Triệu Na đều cúi đầu lật sách không để ý tới cậu ta, cậu ta oán hận nghiến răng nói : "Hai người không thể cầu xin tôi một chút sao?”
"Không thể, không thể thỏa mãn cậu được." Triệu Na ngẩng đầu trợn mắt với cậu ta.
Tôi nghẹn cười, kỳ thật sau khi quen biết với Diệp Thần Vũ thì mới phát hiện tuy rằng cậu ta mặc dù hơi hoang tưởng, mắc bệnh hoàng tử, độc miệng một chút, thì cũng khá đáng yêu. Bây giờ bọn tôi không truy hỏi cậu ta, cậu ta chắc chắn không thể chịu được mà sẽ nói cho chúng tôi biết.
Quả nhiên, cậu ta nghiến răng nghiến lợi một lúc rồi hừ một tiếng, kiêu ngạo nói : "Bỏ đi, bản thiếu gia không so đo với hai kẻ kiến thức nông cạn, hảo tâm phổ biến kiến thức cho hai người một chút. Trường Trung học Vân Đằng chúng ta tổng cộng có bảy chủ tịch hội đồng, cha tôi là một trong những cổ đông của trường, ông ấy nói nhà họ Lục chiếm cổ phần lớn nhất của Vân Đằng nhưng bây giờ đã chuyển nhượng cổ phần ra ngoài, người tiếp nhận cổ phần kia rất thần bí, ngay cả ông ấy cũng chưa từng gặp, tôi đoán Aston Martin tiên sinh của cậu chính là người tiếp nhận cổ phần đó.”
"Nói như vậy, Aston Martin tiên sinh cũng là một trong những chủ tịch hội đồng trường chúng ta." Triệu Na trợn mắt : "Này, tôi nói Diệp thiếu gia này, cậu nói đi nói lại cũng không nói rõ tên anh ta là gì hả!”
Diệp Thần Vũ nói : "Đồ ngốc này, cậu muốn biết tên anh ta thì trực tiếp hỏi Tô Vi ấy!”
Triệu Na vòng tay qua ôm chặt tôi vào lòng, cười hì hì nói, "Vi Vi, anh ta tên là gì? Nói đi……”
Triệu Na này thoạt nhìn gầy yếu mỏng manh, không ngờ sức lực lại lớn như vậy, ôm tới nỗi siết đau bả vai tôi, tôi trợn mắt đẩy cô ấy ra : "Mộ Dung Tuyệt, tên anh ta là Mộ Dung Tuyệt.”
"Mộ Dung Tuyệt......" Triệu Na cau mày suy nghĩ trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn Diệp Thần Vũ, nói : "Cẩm Thành chúng ta, có nhân vật như vậy sao?”
Diệp Thần Vũ lắc đầu, Triệu Na lại nhìn tôi, tôi cũng lăc đầu. Thực sự thì lật lại ký ức hai kiếp tôi cũng không có ấn tượng gì với cái tên Mộ Dung Tuyệt này, anh ta mang lại cảm giác giống như đột nhiên xông vào cuộc sống của tôi, thần bí đến mức khiến người ta tò mò muốn tìm hiểu đến cùng.
Tôi không nhịn được cười, nếu Mộ Dung Tuyệt biết mình có biệt danh là "Aston Martin tiên sinh" cool ngầu như vậy sẽ có biểu cảm gì? Tôi đoán anh ta sẽ trưng bộ mặt lạnh băng ra, sau đó nói với giọng điệu ghét bỏ : "Đám người vô vị.”
Triệu Na nháy mắt mấy cái, tò mò hỏi : “Vi Vi, cậu cho tôi biết người kia trông như thế nào đi, đẹp trai không?”
"Đẹp trai thì thế nào, người ta đã có bạn gái rồi."
"Hả? Anh ấy có bạn gái rồi? Thật hay đùa vậy?”
"Thật mà..... Ha ha, đùa đấy, tôi thuận miệng nói lung tung thôi.”
“Được lắm, dám lừa gạt tôi!”
Triệu Na nhào tới, hai tay chọc vào bên hông tôi khiến tôi ngứa ngáy buồn cười.
Tôi bị cô ấy chọc cười ha ha, nước mắt lưng tròng.
Nhưng thành thật mà nói, Mộ Dung Tuyệt có tiền lại ưu tú như vậy, hẳn sẽ có rất nhiều cô gái theo đuổi, nói không chừng thật sự đã có bạn gái, hoặc là ngay cả vợ cũng có rồi.
Đột nhiên tôi thấy hiệu trưởng và cô chủ nhiệm, còn có mấy lãnh đạo trường, bước chân vội vàng ra phía cổng trường. Sau đó, một chiếc xe quen thuộc dừng ở cổng trường, tay Triệu Na gắt gao bóp vào cánh tay tôi dường như thét lên, nói : "Là One-77 bản giới hạn toàn cầu, cuối cùng cũng được nhìn thấy xe thật, thật đẹp trai, thật ngầu a!”
Các học sinh gần cổng trường cũng dừng lại, tò mò nhìn vào chiếc xe muốn xem người như nào sẽ bước xuống.
Triệu Na kích động lắc lư cánh tay tôi : "Vi Vi, Aston Martin tiên sinh của cậu tới rồi kìa!”
Đầu tôi đầy hắc tuyến, cái gì là Aston Martin tiên sinh của tôi, tôi và Mộ Dung Tuyệt không quen biết được chưa? Nhưng thật kỳ lạ, anh ta đến trường tôi làm gì?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cửa xe mở ra, tôi và Triệu Na đồng thời nhìn qua, đầu tiên nhìn thấy một đôi giày da đen bóng, sau đó là đôi chân thon dài có lực, người trong xe chậm rãi xuất hiện trước tầm mắt mọi người.
Âu phục màu đen cao cấp làm nổi bật thân hình cao ráo của Mộ Dung Tuyệt càng thêm thon dài, ngũ quan hoàn mỹ đến cực điểm, đôi mắt phượng hẹp dài, sống mũi cao thẳng tinh xảo như điêu khắc, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, quanh người mơ hồ lộ ra khí tức nguy hiểm, ánh mắt anh ta hơi đảo qua, mọi người xung quanh liền bị chấn động bởi khí thế cường đại của hắn.
"Thật sự rất đẹp trai." Triệu Na thấp giọng cảm thán. Những nữ sinh khác cũng dùng ánh mắt kinh diễm, si ngốc mà nhìn Mộ Dung Tuyệt.
Cửa xe vừa mở ra, hiệu trưởng liền dẫn lãnh đạo trường vây quanh, vẻ mặt tươi cười vươn tay, Mộ Dung Tuyệt cũng không bắt tay, lãnh đạm gật gật đầu rồi nói một câu gì đó.
Hiệu trưởng cười ha hả thu tay về, cung kính nghênh đón Mộ Dung Tuyệt vào cổng trường.
Triệu Na nhìn không chớp mắt, tròng mắt như muốn dính vào trên người Mộ Dung Tuyệt, tôi huých cô ấy một cái, nhắc nhở sắp tới giờ lên lớp Triệu Na mới tiếc nuối lắc đầu, lưu luyến thu hồi tầm mắt : "Nếu giáo viên toán chúng ta đẹp trai như vậy, tôi cam đoan môn toán của tôi sẽ thi được một trăm năm mươi điểm.”
Ta lườm cô ấy một cái, nói : "Cậu cứ ở đấy mà khoe khoang.”
Vào lớp học, nữ sinh trong lớp đều nhiệt tình thảo luận chuyện Mộ Dung Tuyệt, nhìn bọn họ chân tay khua khắng, ánh mắt sáng bừng liền biết bọn họ đều bị ngoại hình của Mộ Dung Tuyệt mê hoặc.
"Nhìn hiệu trưởng cung kính với Aston Martin của cậu như vậy thì chắc chắn địa vị anh ta không nhỏ." Sau khi trở về chỗ ngồi thì Triệu Na đã từ trạng thái bình thường chuyển sang si mê, cô ấy còn tò mò hỏi tôi : "Vi Vi này, Aston Martin tiên sinh của cậu rốt cuộc là ai?"
"Cái gì mà của tôi, tôi căn bản không quen biết anh ta. Tôi cũng tò mò anh ta có lai lịch gì." Tôi vừa lấy sách giáo khoa ra khỏi cặp vừa nói.
"Muốn biết hắn là ai không?" Diệp Thần Vũ quay đầu lại, tiêu sái gạt tóc trước trán, đắc ý nói : "Cầu xin tôi đi, cầu xin thì tôi sẽ nói cho các cậu biết.”
"Không phải chứ? Cậu biết á?” Tôi cùng Triệu Na đồng thời nghiêng về phía trước, không thể ngờ được nhìn chằm chằm cậu ta.
Diệp Thần Vũ hếch cằm lên : "Đương nhiên, tôi là ai chứ, đại thiếu gia Diệp gia không có người nào mà tôi không biết.”
Triệu Na cắt ngang : "Tôi không tin, nếu cậu thật sự biết, vậy cậu nói xem anh ta là ai?”
Đôi mắt đào hoa mê người của Diệp Thần Vũ hơi nhướng lên, giơ một ngón tay ra lắc lắc : "Khích tướng vô dụng với bổn thiếu gia thông minh đẹp trai này nhé. Vẫn là câu nói kia, các cậu muốn biết thì cầu xin tôi đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn bộ dạng đắc ý của cậu ta, Triệu Na lập tức cáu giận, vỗ bàn nói : "Không nói thì thôi, tôi cũng không cần nhé!”
Diệp Thần Vũ hừ một tiếng, không để ý tới cô ấy, ánh mắt hoa đào chuyển động, cười như không cười nhìn tôi, nói : "Tô Vi, cậu thì sao, chẳng lẽ cậu không muốn biết người đàn ông thị phi của cậu là ai sao?”
Tôi mở cuốn sách, lười biếng nói : "Không muốn."
Diệp Thần Vũ lập tức im bặt.
Tôi và Triệu Na đều cúi đầu lật sách không để ý tới cậu ta, cậu ta oán hận nghiến răng nói : "Hai người không thể cầu xin tôi một chút sao?”
"Không thể, không thể thỏa mãn cậu được." Triệu Na ngẩng đầu trợn mắt với cậu ta.
Tôi nghẹn cười, kỳ thật sau khi quen biết với Diệp Thần Vũ thì mới phát hiện tuy rằng cậu ta mặc dù hơi hoang tưởng, mắc bệnh hoàng tử, độc miệng một chút, thì cũng khá đáng yêu. Bây giờ bọn tôi không truy hỏi cậu ta, cậu ta chắc chắn không thể chịu được mà sẽ nói cho chúng tôi biết.
Quả nhiên, cậu ta nghiến răng nghiến lợi một lúc rồi hừ một tiếng, kiêu ngạo nói : "Bỏ đi, bản thiếu gia không so đo với hai kẻ kiến thức nông cạn, hảo tâm phổ biến kiến thức cho hai người một chút. Trường Trung học Vân Đằng chúng ta tổng cộng có bảy chủ tịch hội đồng, cha tôi là một trong những cổ đông của trường, ông ấy nói nhà họ Lục chiếm cổ phần lớn nhất của Vân Đằng nhưng bây giờ đã chuyển nhượng cổ phần ra ngoài, người tiếp nhận cổ phần kia rất thần bí, ngay cả ông ấy cũng chưa từng gặp, tôi đoán Aston Martin tiên sinh của cậu chính là người tiếp nhận cổ phần đó.”
"Nói như vậy, Aston Martin tiên sinh cũng là một trong những chủ tịch hội đồng trường chúng ta." Triệu Na trợn mắt : "Này, tôi nói Diệp thiếu gia này, cậu nói đi nói lại cũng không nói rõ tên anh ta là gì hả!”
Diệp Thần Vũ nói : "Đồ ngốc này, cậu muốn biết tên anh ta thì trực tiếp hỏi Tô Vi ấy!”
Triệu Na vòng tay qua ôm chặt tôi vào lòng, cười hì hì nói, "Vi Vi, anh ta tên là gì? Nói đi……”
Triệu Na này thoạt nhìn gầy yếu mỏng manh, không ngờ sức lực lại lớn như vậy, ôm tới nỗi siết đau bả vai tôi, tôi trợn mắt đẩy cô ấy ra : "Mộ Dung Tuyệt, tên anh ta là Mộ Dung Tuyệt.”
"Mộ Dung Tuyệt......" Triệu Na cau mày suy nghĩ trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn Diệp Thần Vũ, nói : "Cẩm Thành chúng ta, có nhân vật như vậy sao?”
Diệp Thần Vũ lắc đầu, Triệu Na lại nhìn tôi, tôi cũng lăc đầu. Thực sự thì lật lại ký ức hai kiếp tôi cũng không có ấn tượng gì với cái tên Mộ Dung Tuyệt này, anh ta mang lại cảm giác giống như đột nhiên xông vào cuộc sống của tôi, thần bí đến mức khiến người ta tò mò muốn tìm hiểu đến cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro