Không Biết Xấu...
A Lê
2024-08-19 00:42:29
Lâm Tử Hạo có lẽ bị tôi chọc giận, buột miệng nói to : "Em nói anh thay lòng đổi dạ vậy em thì sao, không phải em còn dây dưa với lão già Mộ Dung Tuyệt kia sao? Em nói đi, em đã ngủ với tên đó rồi phải không?”
Hắn bắt lấy cánh tay tôi, khuôn mặt ưu nhã vốn có bị tức giận tới vặn vẹo, mấy lời Lý Thiên Hữu nói lại vang vọng trong đầu hắn, bọn họ nói Tô Vi chính là muốn leo lên cành cao nên mới vứt bỏ hắn, hắn cần gì phải vì một nữ nhân như vậy mà phiền não chứ. Hắn cảm thấy bọn họ nói có đạo lý nhưng lại không cam lòng, Tô Vi là của hắn, từ nhỏ cô đã thích hắn, luôn lẽo đẽo theo sau hắn, sao đột nhiên cô lại thay đổi?
Tôi giơ tay tát hắn ta một bạt tai : "Lâm Tử Hạo, đừng dùng cái ý nghĩ hèn hạ ấy của anh để suy đoán người khác, tôi chia tay với anh không phải vì ai khác mà là vì Tô Mộng Kỳ!”
"Anh cũng đã giải thích với em là anh và Mộng Kỳ trong sạch, vì sao em nhất định phải níu lấy không buông? Anh thấy em chính là chột dạ, là em đã thích người đàn ông khác!”
Lâm Tử Hạo vừa dứt lời thì điện thoại di động rơi trên mặt đất đột nhiên vang lên, tôi cúi đầu nhìn thấy hai chữ "Mộng Kỳ" trên màn hình điện thoại, cười trào phúng : "Ha, anh và Tô Mộng Kỳ đúng là thật trong sạch, trễ như vậy còn gọi cho anh.”
Lâm Tử Hạo nhất thời nghẹn lời, không để ý tới điện thoại, cố gắng giải thích: "Có lẽ em ấy biết tối nay anh không lên lớp tự học nên lo lắng gọi điện thoại cho anh………."
“Đủ rồi!” Tôi lạnh lùng ngắt lời hắn ta : "Tôi không muốn nghe chuyện của hai người."
Tôi dùng sức đẩy hắn ra, xoay người rời đi, chuông điện thoại phía sau lưng vẫn vang lên.
Tôi dùng tốc độ nhanh nhất chạy về nhà họ Tô, vừa mới tới cửa phòng ngủ liền nhìn thấy Tô Mộng Kỳ từ trong phòng đi ra, cô ta mặc váy ngủ, bên ngoài khoác một chiếc áo mỏng, tóc xõa tung, tay cầm điện thoại di động, nhìn thấy tôi thì lộ ra nụ cười ngượng ngùng : "Chị ơi, anh Tử Hạo vừa gọi cho em nói anh ấy say rượu muốn gặp em, em đi ra ngoài một lát rồi về.”
Tôi trào phúng nhếch môi, cô ta đúng là căn thời gian rất chuẩn, chờ tôi vừa về liền giả vờ thị uy. Đáng tiếc người đàn ông cô ta muốn thì tôi không thèm, cô ta không làm tôi tổn thương được đâu.
Tôi không để ý đến cô ta, quay người mở cửa vào phòng mình.
Thật ra tôi cũng muốn đi theo để thưởng thức tình yêu thầm kín của cô ta với Lâm Tử Hạo, nhưng ngẫm lại camera ở khắp nơi trong tiểu khu nên vẫn từ bỏ ý định này, thật vất vả mới xây dựng được hình tượng "bị cắm sừng" nên không thể để nó bị hủy hoại được.
Lúc Tô Mộng Kỳ chạy tới bên ngoài biệt thự Lâm gia, nhìn thấy Lâm Tử Hạo say khướt dựa trên ghế dài, miệng lẩm bẩm gọi tên Tô Vi, Tô Mộng Kỳ nắm chặt ngón tay, trong lòng ghen ghét vì sao Lâm Tử Hạo đã bị tiện nhân Tô Vi bỏ rơi còn lưu luyến không quên? Ngay cả khi uống say cũng gọi tên Tô Vi?
Tô Mộng Kỳ đi đến bên cạnh Lâm Tử Hạo, đau lòng vuốt ve mặt hắn : "Anh Tử Hạo, tỉnh lại đi.”
Lâm Tử Hạo miễn cưỡng mở mắt ra, lúc này hắn đã say không biết trời đất, hoảng hốt tưởng Tô Mộng Kỳ là Tô Vi, ôm lấy cô ta, lẩm bẩm nói : "Vi Vi, em đã trở lại, em vẫn thương anh đúng không?”
Tô Vi, lại là Tô Vi! Tô Mộng Kỳ hận đến nghiến răng nghiến lợi, thật vất vả mới khắc chế được cơn giận, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Lâm Tử Hạo, ôn nhu nói : "Anh Tử Hạo, anh uống say rồi, em không phải là chị, em là Mộng Kỳ.”
“Mộng Kỳ. Mộng Kỳ…... Ha ha, Mộng Kỳ, vẫn là em tốt…....." Lâm Tử Hạo ôm Tô Mộng Kỳ không buông tay, đầu vùi vào cổ cô ta…....
"Anh Tử Hạo, anh đừng như vậy." Thân thể Tô Mộng Kỳ khẽ run, tay muốn đẩy hắn ra lại vô tình nhìn thấy dấu son đỏ tươi trên cổ hắn, trong lòng lạnh lẽo, gắt gao nắm lấy cổ áo hắn, lẩm bẩm nói : "Anh Tử Hạo, có phải anh và người phụ nữ khác đã.…....."
Tô Mộng Kỳ biết dấu vết này không phải là Tô Vi lưu lại, Tô Vi đã chia tay với hắn nên không có khả năng làm như vậy, trước đó cô ta có gọi điện cho hắn, hắn nói hắn và bạn bè đang ở Dạ Sắc Hoàng Đình, vậy dấu son chính là người của Dạ Sắc Hoàng Đình lưu lại.
Chẳng lẽ cô ta cũng không bằng những gái làng chơi kia sao? Tô Mộng Kỳ không cam lòng, cô ta thề sẽ phải giữ chặt lấy người đàn ông này.
Vì thế, khi Lâm Tử Hạo đưa tay chạm vào ngực cô ta, Tô Mộng Kỳ không còn giãy dụa nữa…….. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dtruyen
Cạch -- -- Két két -- --
Cửa chính Lâm gia đột nhiên mở ra, mẹ Lâm Tử Hạo là Nhan Phương mặc đồ ngủ xuất hiện ở cửa, cảnh tượng trước mắt khiến bà khiếp sợ nhìn hai thân ảnh thiếu nam thiếu nữ quần áo hỗn loạn ngồi trên băng ghế dài, thân thể quấn lấy nhau ý loạn tình mê, bà dùng thanh âm gần như thét chói tai hô lên : "Tử Hạo!”
Tô Mộng Kỳ đang chìm đắm trong giấc mộng chợt bừng tỉnh, cô ta bối rối đẩy Lâm Tử Hạo ra, luống cuống tay chân sửa sang lại quần áo, lắp bắp giải thích : "Dì Nhan, anh Tử Hạo say rồi, cháu đưa anh ấy về, chúng cháu…....."
“Không cần nói nữa!” Nhan Phương trước kia còn cảm thấy đứa con gái Tô gia nhận nuôi này ngoan ngoãn nghe lời, nhưng hiện tại thấy Tô Mộng Kỳ lại không biết xấu hổ cùng con trai mình thân mật trước cửa nhà nên lập tức cho rằng cô ta làm con trai mình hư hỏng, khuôn mặt âm trầm, hô một tiếng : "Lý tẩu, mau đỡ thiếu gia vào.”
Lâm Tử Hạo đang tinh lực dâng trào, vừa rồi ở Dạ Sắc Hoàng Đình bị mấy cô gái trêu chọc, lúc này lại vừa trải qua một trận kích tình với Tô Mộng Kỳ nên đang là thời điểm khó chịu, hắn nắm lấy tay Tô Mộng Kỳ không chịu buông, còn muốn tiếp tục dán lên người cô ta, hai má Tô Mộng Kỳ đỏ bừng giãy dụa, mím môi như sắp khóc.
Cũng may Lý tẩu khỏe mạnh, giật mạnh vài cái liền tách được Lâm Tử Hạo và Tô Mộng Kỳ ra, hai tay rắn rỏi như kìm sắt nắm cánh tay Lâm Tử Hạo kéo vào nhà, Tô Mộng Kỳ muốn đi theo nhưng lại không dám, hai tay nắm chặt cẩn thận nhìn Nhan Phương, chỉ thấy sắc mặt bà âm trầm đến đáng sợ, ánh mắt mang theo khinh bỉ cùng coi thường, mũi Tô Mộng Kỳ chua xót, nước mắt ủy khuất liền rơi xuống.
Nhan Phương thấy Tô Mộng Kỳ khóc, tức giận không có chỗ phát tiết, tuổi còn nhỏ đã không biết xấu hổ còn mặt dày khóc lóc làm như bà ức hiếp nó, nhất thời tức giận nói : "Đã muộn rồi, cô mau trở về đi. Nửa đêm rồi đừng để cho người ta bàn tán!”
Tô Mộng Kỳ nghe ra đối phương chán ghét mình, nước mắt càng tuôn trào, nhìn Lâm Tử Hạo say khướt bị Lý tẩu kéo vào trong nhà, biết không thể trông cậy vào hắn nữa nên nhẹ nhàng nói một câu chúc dì ngủ ngon rồi xoay người bỏ chạy.
“Tí tuổi đầu đã không biết liêm sỉ như vậy!” Trong phòng khách, Nhan Phương nhìn đứa con trai được Lý tẩu đỡ lên sô pha, trong lòng vẫn tức giận : "Thế mà còn không biết xấu hổ nhìn chằm chằm Tử Hạo nhà chúng ta, muốn gả vào hào môn cũng không xem lại mình xuất thân từ đâu, một đứa con ôm về từ cô nhi viện cũng dám mơ đến con trai ta, thật không biết xấu hổ! Nếu không phải Vi Vi gọi điện nói con bé đã đưa Tử Hạo đến cửa nhà bảo tôi ra đón thì không biết tiểu tiện nhân Tô Mộng Kỳ kia sẽ còn làm ra chuyện gì nữa!”
Hắn bắt lấy cánh tay tôi, khuôn mặt ưu nhã vốn có bị tức giận tới vặn vẹo, mấy lời Lý Thiên Hữu nói lại vang vọng trong đầu hắn, bọn họ nói Tô Vi chính là muốn leo lên cành cao nên mới vứt bỏ hắn, hắn cần gì phải vì một nữ nhân như vậy mà phiền não chứ. Hắn cảm thấy bọn họ nói có đạo lý nhưng lại không cam lòng, Tô Vi là của hắn, từ nhỏ cô đã thích hắn, luôn lẽo đẽo theo sau hắn, sao đột nhiên cô lại thay đổi?
Tôi giơ tay tát hắn ta một bạt tai : "Lâm Tử Hạo, đừng dùng cái ý nghĩ hèn hạ ấy của anh để suy đoán người khác, tôi chia tay với anh không phải vì ai khác mà là vì Tô Mộng Kỳ!”
"Anh cũng đã giải thích với em là anh và Mộng Kỳ trong sạch, vì sao em nhất định phải níu lấy không buông? Anh thấy em chính là chột dạ, là em đã thích người đàn ông khác!”
Lâm Tử Hạo vừa dứt lời thì điện thoại di động rơi trên mặt đất đột nhiên vang lên, tôi cúi đầu nhìn thấy hai chữ "Mộng Kỳ" trên màn hình điện thoại, cười trào phúng : "Ha, anh và Tô Mộng Kỳ đúng là thật trong sạch, trễ như vậy còn gọi cho anh.”
Lâm Tử Hạo nhất thời nghẹn lời, không để ý tới điện thoại, cố gắng giải thích: "Có lẽ em ấy biết tối nay anh không lên lớp tự học nên lo lắng gọi điện thoại cho anh………."
“Đủ rồi!” Tôi lạnh lùng ngắt lời hắn ta : "Tôi không muốn nghe chuyện của hai người."
Tôi dùng sức đẩy hắn ra, xoay người rời đi, chuông điện thoại phía sau lưng vẫn vang lên.
Tôi dùng tốc độ nhanh nhất chạy về nhà họ Tô, vừa mới tới cửa phòng ngủ liền nhìn thấy Tô Mộng Kỳ từ trong phòng đi ra, cô ta mặc váy ngủ, bên ngoài khoác một chiếc áo mỏng, tóc xõa tung, tay cầm điện thoại di động, nhìn thấy tôi thì lộ ra nụ cười ngượng ngùng : "Chị ơi, anh Tử Hạo vừa gọi cho em nói anh ấy say rượu muốn gặp em, em đi ra ngoài một lát rồi về.”
Tôi trào phúng nhếch môi, cô ta đúng là căn thời gian rất chuẩn, chờ tôi vừa về liền giả vờ thị uy. Đáng tiếc người đàn ông cô ta muốn thì tôi không thèm, cô ta không làm tôi tổn thương được đâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi không để ý đến cô ta, quay người mở cửa vào phòng mình.
Thật ra tôi cũng muốn đi theo để thưởng thức tình yêu thầm kín của cô ta với Lâm Tử Hạo, nhưng ngẫm lại camera ở khắp nơi trong tiểu khu nên vẫn từ bỏ ý định này, thật vất vả mới xây dựng được hình tượng "bị cắm sừng" nên không thể để nó bị hủy hoại được.
Lúc Tô Mộng Kỳ chạy tới bên ngoài biệt thự Lâm gia, nhìn thấy Lâm Tử Hạo say khướt dựa trên ghế dài, miệng lẩm bẩm gọi tên Tô Vi, Tô Mộng Kỳ nắm chặt ngón tay, trong lòng ghen ghét vì sao Lâm Tử Hạo đã bị tiện nhân Tô Vi bỏ rơi còn lưu luyến không quên? Ngay cả khi uống say cũng gọi tên Tô Vi?
Tô Mộng Kỳ đi đến bên cạnh Lâm Tử Hạo, đau lòng vuốt ve mặt hắn : "Anh Tử Hạo, tỉnh lại đi.”
Lâm Tử Hạo miễn cưỡng mở mắt ra, lúc này hắn đã say không biết trời đất, hoảng hốt tưởng Tô Mộng Kỳ là Tô Vi, ôm lấy cô ta, lẩm bẩm nói : "Vi Vi, em đã trở lại, em vẫn thương anh đúng không?”
Tô Vi, lại là Tô Vi! Tô Mộng Kỳ hận đến nghiến răng nghiến lợi, thật vất vả mới khắc chế được cơn giận, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Lâm Tử Hạo, ôn nhu nói : "Anh Tử Hạo, anh uống say rồi, em không phải là chị, em là Mộng Kỳ.”
“Mộng Kỳ. Mộng Kỳ…... Ha ha, Mộng Kỳ, vẫn là em tốt…....." Lâm Tử Hạo ôm Tô Mộng Kỳ không buông tay, đầu vùi vào cổ cô ta…....
"Anh Tử Hạo, anh đừng như vậy." Thân thể Tô Mộng Kỳ khẽ run, tay muốn đẩy hắn ra lại vô tình nhìn thấy dấu son đỏ tươi trên cổ hắn, trong lòng lạnh lẽo, gắt gao nắm lấy cổ áo hắn, lẩm bẩm nói : "Anh Tử Hạo, có phải anh và người phụ nữ khác đã.…....."
Tô Mộng Kỳ biết dấu vết này không phải là Tô Vi lưu lại, Tô Vi đã chia tay với hắn nên không có khả năng làm như vậy, trước đó cô ta có gọi điện cho hắn, hắn nói hắn và bạn bè đang ở Dạ Sắc Hoàng Đình, vậy dấu son chính là người của Dạ Sắc Hoàng Đình lưu lại.
Chẳng lẽ cô ta cũng không bằng những gái làng chơi kia sao? Tô Mộng Kỳ không cam lòng, cô ta thề sẽ phải giữ chặt lấy người đàn ông này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì thế, khi Lâm Tử Hạo đưa tay chạm vào ngực cô ta, Tô Mộng Kỳ không còn giãy dụa nữa…….. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dtruyen
Cạch -- -- Két két -- --
Cửa chính Lâm gia đột nhiên mở ra, mẹ Lâm Tử Hạo là Nhan Phương mặc đồ ngủ xuất hiện ở cửa, cảnh tượng trước mắt khiến bà khiếp sợ nhìn hai thân ảnh thiếu nam thiếu nữ quần áo hỗn loạn ngồi trên băng ghế dài, thân thể quấn lấy nhau ý loạn tình mê, bà dùng thanh âm gần như thét chói tai hô lên : "Tử Hạo!”
Tô Mộng Kỳ đang chìm đắm trong giấc mộng chợt bừng tỉnh, cô ta bối rối đẩy Lâm Tử Hạo ra, luống cuống tay chân sửa sang lại quần áo, lắp bắp giải thích : "Dì Nhan, anh Tử Hạo say rồi, cháu đưa anh ấy về, chúng cháu…....."
“Không cần nói nữa!” Nhan Phương trước kia còn cảm thấy đứa con gái Tô gia nhận nuôi này ngoan ngoãn nghe lời, nhưng hiện tại thấy Tô Mộng Kỳ lại không biết xấu hổ cùng con trai mình thân mật trước cửa nhà nên lập tức cho rằng cô ta làm con trai mình hư hỏng, khuôn mặt âm trầm, hô một tiếng : "Lý tẩu, mau đỡ thiếu gia vào.”
Lâm Tử Hạo đang tinh lực dâng trào, vừa rồi ở Dạ Sắc Hoàng Đình bị mấy cô gái trêu chọc, lúc này lại vừa trải qua một trận kích tình với Tô Mộng Kỳ nên đang là thời điểm khó chịu, hắn nắm lấy tay Tô Mộng Kỳ không chịu buông, còn muốn tiếp tục dán lên người cô ta, hai má Tô Mộng Kỳ đỏ bừng giãy dụa, mím môi như sắp khóc.
Cũng may Lý tẩu khỏe mạnh, giật mạnh vài cái liền tách được Lâm Tử Hạo và Tô Mộng Kỳ ra, hai tay rắn rỏi như kìm sắt nắm cánh tay Lâm Tử Hạo kéo vào nhà, Tô Mộng Kỳ muốn đi theo nhưng lại không dám, hai tay nắm chặt cẩn thận nhìn Nhan Phương, chỉ thấy sắc mặt bà âm trầm đến đáng sợ, ánh mắt mang theo khinh bỉ cùng coi thường, mũi Tô Mộng Kỳ chua xót, nước mắt ủy khuất liền rơi xuống.
Nhan Phương thấy Tô Mộng Kỳ khóc, tức giận không có chỗ phát tiết, tuổi còn nhỏ đã không biết xấu hổ còn mặt dày khóc lóc làm như bà ức hiếp nó, nhất thời tức giận nói : "Đã muộn rồi, cô mau trở về đi. Nửa đêm rồi đừng để cho người ta bàn tán!”
Tô Mộng Kỳ nghe ra đối phương chán ghét mình, nước mắt càng tuôn trào, nhìn Lâm Tử Hạo say khướt bị Lý tẩu kéo vào trong nhà, biết không thể trông cậy vào hắn nữa nên nhẹ nhàng nói một câu chúc dì ngủ ngon rồi xoay người bỏ chạy.
“Tí tuổi đầu đã không biết liêm sỉ như vậy!” Trong phòng khách, Nhan Phương nhìn đứa con trai được Lý tẩu đỡ lên sô pha, trong lòng vẫn tức giận : "Thế mà còn không biết xấu hổ nhìn chằm chằm Tử Hạo nhà chúng ta, muốn gả vào hào môn cũng không xem lại mình xuất thân từ đâu, một đứa con ôm về từ cô nhi viện cũng dám mơ đến con trai ta, thật không biết xấu hổ! Nếu không phải Vi Vi gọi điện nói con bé đã đưa Tử Hạo đến cửa nhà bảo tôi ra đón thì không biết tiểu tiện nhân Tô Mộng Kỳ kia sẽ còn làm ra chuyện gì nữa!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro