Chú À, Tôi Sai...
A Lê
2024-08-19 00:42:29
Khóe miệng Mộ Dung Tuyệt co giật một chút, ánh mắt âm trầm nhìn tôi : "Chuồn nhanh như vậy, xem ra thể lực em vẫn còn khỏe lắm.”
"Không có không có, tôi đã sắp mệt chết rồi, chú à, chú buông tha cho tôi đi."
Mắt hắn nguy hiểm nheo lại : "Em gọi tôi là gì?”
"Đại ca! Phải rồi, tôi vừa gọi anh là đại ca!”
"Vừa rồi hình như tôi nghe em gọi tôi là chú."
“Chắc chắn là nghe lầm rồi!” Vẻ mặt tôi chân thành nịnh nọt hắn : “Anh đẹp trai ngời ngời như vậy, trẻ tuổi tài cao, nhìn qua giống như bạn bè cùng trang lứa của tôi, làm sao có thể gọi anh là chú chứ? Chú nói phải không, chú à?”
“Tô Vi!” Âm thanh nghiến răng nghiến lợi vang lên.
Hai tay tôi che lỗ tai, đáng thương nói : "Thực xin lỗi, chú à, tôi sai rồi, cầu xin chú đừng phạt tôi nữa, tôi đã mệt lắm rồi.”
Mộ Dung Tuyệt nhìn chằm chằm tôi một lát, bất lực nhếch khóe môi : "Bỏ đi, hôm nay đến đây thôi.”
Tôi không nhịn được mà hoan hô, bất thình lình một bàn tay từ đâu búng trán tôi một cái, thanh âm trầm ấm của Mộ Dung Tuyệt mang theo nhắc nhở : "Bình thường ở nhà cũng phải dành thời gian tập luyện không được lười biếng, nghe chưa?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của tôi nhăn nhó, ôm trán nói : "Biết rồi, anh có thể đừng búng trán tôi nữa được không, bị anh đánh muốn ngu luôn rồi.”
Nghe tôi nói vậy anh ta không nặng không nhẹ ‘hừ’ một tiếng, con ngươi đen láy dường có ý cười nhạt xẹt qua, nhưng cũng chỉ thoáng qua liền mất.
--------
Tường Vi Mị Sắc - hộp đêm lớn nhất ở Cẩm Thành, nơi công tử nhà giàu thích đến ăn chơi nhất.
Bên trong phòng VIP tầng bốn, một đám nam nữ trẻ tuổi đang điên cuồng chơi đùa, Lý Thiên Hữu và Lương Phong ngồi cùng hai cô gái, ai thua thì phải phạt rượu rồi cởi một thứ quần áo, trong đó có một cô gái đã cởi hết chỉ còn lại nội y gợi cảm, lúc này cô lại thua tiếp, sau khi uống cạn một chén rượu thì những người đàn ông kia đều ồn ào muốn cô nhanh chóng cởi quần áo.
Lâm Tử Hạo ngồi dựa vào sofa, tay cầm một ly rượu vang đỏ, nghĩ đến Tô Vi vẫn không chịu để ý tới mình liền uất ức, hắn không biết phải làm thế nào để giành lại trái tim cô, chẳng lẽ thật sự phải buông tay cô sao?
"Này, Lâm Tử Hạo, nghĩ cái gì đấy, mau xem xem Hoa Hồng thua rồi, mau cởi quần áo đi!" Lý Thiên Hữu hô.
Lâm Tử Hạo ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy cô gái tiếp rượu tên là Hoa Hồng kia đang cởi nội y, dáng người xinh đẹp, ánh mắt quyến rũ, trong lòng hắn liền nóng lên, máu toàn thân dường như xông thẳng lên não, trước mắt đột nhiên hiện ra cảnh tượng đêm đó sau khi hắn say rượu làm loạn với Tô Mộng Kỳ.
"A………, các người đang làm gì vậy?" Cửa phòng phòng đột nhiên mở ra, Tô Mộng Kỳ cùng mấy thiên kim tiểu thư khác xấu hổ vội vàng che mắt, thét chói tai : "Các người mau mặc quần áo vào!”
Hai cô gái tiếp rượu vội vàng mặc quần áo, Lý Thiên Hữu nhìn mấy người Tô Mộng Kỳ, cười hì hì gọi bọn họ vào chơi cùng.
Triệu Văn kéo cánh tay Tô Mộng Kỳ, nhỏ giọng nói : "Mộng Kỳ, mấy người Lý Thiên Hữu đều chơi rất quá đáng, chúng ta vẫn là đừng vào thì hơn.”
Ngô Mạn không thích Triệu Văn giả bộ ngoan ngoãn làm màu, tức giận nói : "Không phải đã cùng chúng ta ra ngoài chơi rồi sao? Còn bày đặt sợ cái này cái nọ?”
Tô Mộng Kỳ dịu dàng cười : "Được rồi, mọi người đều là bạn bè, đừng cãi nhau nữa, hôm nay chúng ta ra ngoài xả hơi, cùng bọn họ chơi một lát đi.”
Nói xong, cô ta liếc mắt nhìn Lâm Tử Hạo đang ngồi trong góc uống rượu, thật ra tối nay cô ta đến vì Lâm Tử Hạo.
Trong phòng có thêm mấy thiên kim tiểu thư nên càng náo nhiệt, Tô Mộng Kỳ ngồi xuống cạnh Lâm Tử Hạo, ngượng ngùng cúi đầu, dè dặt nói : "Anh Tử Hạo, chuyện đêm đó……anh còn giận em đấy à?”
Lâm Tử Hạo lúng túng uống một ngụm rượu, không biết nên trả lời như thế nào, Tô Mộng Kỳ ảm đạm nói : "Em biết ngay là anh chán ghét em mà, anh yên tâm, em sẽ giải thích với chị Vi, em sẽ nói cho chị ấy biết là em quyến rũ anh, anh chưa từng làm chuyện có lỗi với chị ấy……...."
"Đừng nói nữa, Mộng Kỳ, anh không trách em, kỳ thật đêm đó là anh không đúng." Lâm Tử Hạo đã xem video giám sát nên biết là mình cứng rắn lôi kéo Tô Mộng Kỳ muốn thân mật với cô ta.
Tô Mộng Kỳ ngẩng đầu nhìn hắn, lệ quang nhàn nhạt nổi lên, ủy khuất nói : "Anh đã trốn tránh em nhiều ngày như vậy, không chịu gặp em còn nói không trách em?”
"Anh chỉ….... Anh chỉ không biết phải đối mặt với em thế nào.”
Nhìn thấy gương mặt sắp khóc của cô ta, Lâm Tử Hạo không tự chủ được nghĩ đến dáng vẻ Tô Mộng Kỳ bị mình hôn đến thở dốc, hắn cảm giác chỗ nào đó của mình đang thức tỉnh, chẳng lẽ thật sự giống như Lý Thiên Hữu và Lương Phong nói, hắn quá đói khát?
Tô Mộng Kỳ ngồi gần hắn như vậy đương nhiên có thể nhìn thấy hắn khác thường, trái tim cô ta đột nhiên đập nhanh hơn, len lén liếc nhìn bốn phía, mọi người đang ca hát, chơi trò chơi, không ai chú ý tới bên này, vì thế Tô Mộng Kỳ dùng túi xách che chắn, lặng lẽ vươn tay đặt lên đùi Lâm Tử Hạo…....
Lâm Tử Hạo cứng đờ, ánh mắt không dám tin nhìn Tô Mộng Kỳ, hai má Tô Mộng Kỳ đỏ bừng, đôi mắt to tròn ngấn nước e lệ nhìn hắn, cô ta cắn cắn môi muốn nói lại thôi, trong lòng hắn ầm ầm bùng lên ngọn lửa, khi Tô Mộng Kỳ e lệ muốn thu tay về liền mạnh mẽ túm cổ tay cô ta kéo đi, nhanh chóng lao ra khỏi phòng.
Trong nhà vệ sinh nam, Lâm Tử Hạo đè Tô Mộng Kỳ lên vách ngăn cửa, vội vàng hôn…....
Bên kia, người bên trong phòng bao bàn tán sôi nổi.
"Sao đột nhiên Tử Hạo lại kéo Mộng Kỳ ra ngoài?" Triệu Văn khó hiểu hỏi.
Lý Thiên Hữu cười xấu xa : "Triệu nhị tiểu thư, cô nghĩ người ta cô nam quả nữ còn có thể làm gì? Chắc chắn là làm những gì cần làm rồi.”
Hắn cố ý tăng nặng giọng chữ "làm" khiến Triệu Văn hiểu ra gì đó, khuôn mặt xinh đẹp xấu hổ đến ửng đỏ, hờn dỗi nói : "Anh nói bậy cái gì vậy, Lâm Tử Hạo người ta đâu có làm loạn giống mấy người.”
"Vậy cũng không thể chắc chắn được, chỉ có đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất." Lương Phong vắt chéo chân, cầm ly rượu vang đỏ cười phóng đãng, nói : "Nhưng cũng phải nói dáng người Tô Mộng Kỳ đúng là không tệ, tiểu tử Lâm Tử Hạo kia rất có mắt nhìn.”
Lý Thiên Hữu híp mắt : "So với Tô Mộng Kỳ, tôi lại thích Tô Vi hơn, khuôn mặt kia của cô ấy……. chậc chậc, lúc tươi cười thì kiều diễm như hoa mẫu đơn, lúc không cười thì giống như hoa sen tuyết, lạnh lùng như nữ vương, tưởng tượng đến dáng vẻ cô ấy sung sướng cầu xin dưới thân tôi liền thật phấn khích a!”
“Đừng nhắc đến tiện nhân Tô Vi kia, nhắc tới cô ta em liền tức giận!” Ngô Mạn tức giận nắm chặt ly rượu.
Lý Thiên Hữu nói : "Được rồi, Mạn Mạn, không phải Tô Vi chỉ tát em một cái sao? Cần gì phải tức giận?”
Ngô Mạn tức giận ném ly rượu xuống đất : "Anh biết gì không? Tiện nhân Tô Vi kia đánh em trước mặt nhiều người như vậy, giáo viên còn thiên vị cô ta, Ngô Mạn em chưa từng bị mất mặt như vậy! Thù này không báo em không mang họ Ngô!”
"Không có không có, tôi đã sắp mệt chết rồi, chú à, chú buông tha cho tôi đi."
Mắt hắn nguy hiểm nheo lại : "Em gọi tôi là gì?”
"Đại ca! Phải rồi, tôi vừa gọi anh là đại ca!”
"Vừa rồi hình như tôi nghe em gọi tôi là chú."
“Chắc chắn là nghe lầm rồi!” Vẻ mặt tôi chân thành nịnh nọt hắn : “Anh đẹp trai ngời ngời như vậy, trẻ tuổi tài cao, nhìn qua giống như bạn bè cùng trang lứa của tôi, làm sao có thể gọi anh là chú chứ? Chú nói phải không, chú à?”
“Tô Vi!” Âm thanh nghiến răng nghiến lợi vang lên.
Hai tay tôi che lỗ tai, đáng thương nói : "Thực xin lỗi, chú à, tôi sai rồi, cầu xin chú đừng phạt tôi nữa, tôi đã mệt lắm rồi.”
Mộ Dung Tuyệt nhìn chằm chằm tôi một lát, bất lực nhếch khóe môi : "Bỏ đi, hôm nay đến đây thôi.”
Tôi không nhịn được mà hoan hô, bất thình lình một bàn tay từ đâu búng trán tôi một cái, thanh âm trầm ấm của Mộ Dung Tuyệt mang theo nhắc nhở : "Bình thường ở nhà cũng phải dành thời gian tập luyện không được lười biếng, nghe chưa?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của tôi nhăn nhó, ôm trán nói : "Biết rồi, anh có thể đừng búng trán tôi nữa được không, bị anh đánh muốn ngu luôn rồi.”
Nghe tôi nói vậy anh ta không nặng không nhẹ ‘hừ’ một tiếng, con ngươi đen láy dường có ý cười nhạt xẹt qua, nhưng cũng chỉ thoáng qua liền mất.
--------
Tường Vi Mị Sắc - hộp đêm lớn nhất ở Cẩm Thành, nơi công tử nhà giàu thích đến ăn chơi nhất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên trong phòng VIP tầng bốn, một đám nam nữ trẻ tuổi đang điên cuồng chơi đùa, Lý Thiên Hữu và Lương Phong ngồi cùng hai cô gái, ai thua thì phải phạt rượu rồi cởi một thứ quần áo, trong đó có một cô gái đã cởi hết chỉ còn lại nội y gợi cảm, lúc này cô lại thua tiếp, sau khi uống cạn một chén rượu thì những người đàn ông kia đều ồn ào muốn cô nhanh chóng cởi quần áo.
Lâm Tử Hạo ngồi dựa vào sofa, tay cầm một ly rượu vang đỏ, nghĩ đến Tô Vi vẫn không chịu để ý tới mình liền uất ức, hắn không biết phải làm thế nào để giành lại trái tim cô, chẳng lẽ thật sự phải buông tay cô sao?
"Này, Lâm Tử Hạo, nghĩ cái gì đấy, mau xem xem Hoa Hồng thua rồi, mau cởi quần áo đi!" Lý Thiên Hữu hô.
Lâm Tử Hạo ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy cô gái tiếp rượu tên là Hoa Hồng kia đang cởi nội y, dáng người xinh đẹp, ánh mắt quyến rũ, trong lòng hắn liền nóng lên, máu toàn thân dường như xông thẳng lên não, trước mắt đột nhiên hiện ra cảnh tượng đêm đó sau khi hắn say rượu làm loạn với Tô Mộng Kỳ.
"A………, các người đang làm gì vậy?" Cửa phòng phòng đột nhiên mở ra, Tô Mộng Kỳ cùng mấy thiên kim tiểu thư khác xấu hổ vội vàng che mắt, thét chói tai : "Các người mau mặc quần áo vào!”
Hai cô gái tiếp rượu vội vàng mặc quần áo, Lý Thiên Hữu nhìn mấy người Tô Mộng Kỳ, cười hì hì gọi bọn họ vào chơi cùng.
Triệu Văn kéo cánh tay Tô Mộng Kỳ, nhỏ giọng nói : "Mộng Kỳ, mấy người Lý Thiên Hữu đều chơi rất quá đáng, chúng ta vẫn là đừng vào thì hơn.”
Ngô Mạn không thích Triệu Văn giả bộ ngoan ngoãn làm màu, tức giận nói : "Không phải đã cùng chúng ta ra ngoài chơi rồi sao? Còn bày đặt sợ cái này cái nọ?”
Tô Mộng Kỳ dịu dàng cười : "Được rồi, mọi người đều là bạn bè, đừng cãi nhau nữa, hôm nay chúng ta ra ngoài xả hơi, cùng bọn họ chơi một lát đi.”
Nói xong, cô ta liếc mắt nhìn Lâm Tử Hạo đang ngồi trong góc uống rượu, thật ra tối nay cô ta đến vì Lâm Tử Hạo.
Trong phòng có thêm mấy thiên kim tiểu thư nên càng náo nhiệt, Tô Mộng Kỳ ngồi xuống cạnh Lâm Tử Hạo, ngượng ngùng cúi đầu, dè dặt nói : "Anh Tử Hạo, chuyện đêm đó……anh còn giận em đấy à?”
Lâm Tử Hạo lúng túng uống một ngụm rượu, không biết nên trả lời như thế nào, Tô Mộng Kỳ ảm đạm nói : "Em biết ngay là anh chán ghét em mà, anh yên tâm, em sẽ giải thích với chị Vi, em sẽ nói cho chị ấy biết là em quyến rũ anh, anh chưa từng làm chuyện có lỗi với chị ấy……...."
"Đừng nói nữa, Mộng Kỳ, anh không trách em, kỳ thật đêm đó là anh không đúng." Lâm Tử Hạo đã xem video giám sát nên biết là mình cứng rắn lôi kéo Tô Mộng Kỳ muốn thân mật với cô ta.
Tô Mộng Kỳ ngẩng đầu nhìn hắn, lệ quang nhàn nhạt nổi lên, ủy khuất nói : "Anh đã trốn tránh em nhiều ngày như vậy, không chịu gặp em còn nói không trách em?”
"Anh chỉ….... Anh chỉ không biết phải đối mặt với em thế nào.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn thấy gương mặt sắp khóc của cô ta, Lâm Tử Hạo không tự chủ được nghĩ đến dáng vẻ Tô Mộng Kỳ bị mình hôn đến thở dốc, hắn cảm giác chỗ nào đó của mình đang thức tỉnh, chẳng lẽ thật sự giống như Lý Thiên Hữu và Lương Phong nói, hắn quá đói khát?
Tô Mộng Kỳ ngồi gần hắn như vậy đương nhiên có thể nhìn thấy hắn khác thường, trái tim cô ta đột nhiên đập nhanh hơn, len lén liếc nhìn bốn phía, mọi người đang ca hát, chơi trò chơi, không ai chú ý tới bên này, vì thế Tô Mộng Kỳ dùng túi xách che chắn, lặng lẽ vươn tay đặt lên đùi Lâm Tử Hạo…....
Lâm Tử Hạo cứng đờ, ánh mắt không dám tin nhìn Tô Mộng Kỳ, hai má Tô Mộng Kỳ đỏ bừng, đôi mắt to tròn ngấn nước e lệ nhìn hắn, cô ta cắn cắn môi muốn nói lại thôi, trong lòng hắn ầm ầm bùng lên ngọn lửa, khi Tô Mộng Kỳ e lệ muốn thu tay về liền mạnh mẽ túm cổ tay cô ta kéo đi, nhanh chóng lao ra khỏi phòng.
Trong nhà vệ sinh nam, Lâm Tử Hạo đè Tô Mộng Kỳ lên vách ngăn cửa, vội vàng hôn…....
Bên kia, người bên trong phòng bao bàn tán sôi nổi.
"Sao đột nhiên Tử Hạo lại kéo Mộng Kỳ ra ngoài?" Triệu Văn khó hiểu hỏi.
Lý Thiên Hữu cười xấu xa : "Triệu nhị tiểu thư, cô nghĩ người ta cô nam quả nữ còn có thể làm gì? Chắc chắn là làm những gì cần làm rồi.”
Hắn cố ý tăng nặng giọng chữ "làm" khiến Triệu Văn hiểu ra gì đó, khuôn mặt xinh đẹp xấu hổ đến ửng đỏ, hờn dỗi nói : "Anh nói bậy cái gì vậy, Lâm Tử Hạo người ta đâu có làm loạn giống mấy người.”
"Vậy cũng không thể chắc chắn được, chỉ có đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất." Lương Phong vắt chéo chân, cầm ly rượu vang đỏ cười phóng đãng, nói : "Nhưng cũng phải nói dáng người Tô Mộng Kỳ đúng là không tệ, tiểu tử Lâm Tử Hạo kia rất có mắt nhìn.”
Lý Thiên Hữu híp mắt : "So với Tô Mộng Kỳ, tôi lại thích Tô Vi hơn, khuôn mặt kia của cô ấy……. chậc chậc, lúc tươi cười thì kiều diễm như hoa mẫu đơn, lúc không cười thì giống như hoa sen tuyết, lạnh lùng như nữ vương, tưởng tượng đến dáng vẻ cô ấy sung sướng cầu xin dưới thân tôi liền thật phấn khích a!”
“Đừng nhắc đến tiện nhân Tô Vi kia, nhắc tới cô ta em liền tức giận!” Ngô Mạn tức giận nắm chặt ly rượu.
Lý Thiên Hữu nói : "Được rồi, Mạn Mạn, không phải Tô Vi chỉ tát em một cái sao? Cần gì phải tức giận?”
Ngô Mạn tức giận ném ly rượu xuống đất : "Anh biết gì không? Tiện nhân Tô Vi kia đánh em trước mặt nhiều người như vậy, giáo viên còn thiên vị cô ta, Ngô Mạn em chưa từng bị mất mặt như vậy! Thù này không báo em không mang họ Ngô!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro