Ánh Sáng Của Cậ...
Nhiên Dư
2024-09-18 02:34:27
Editor: Gypsy
***
Nhà họ Cố biết rất rõ, độ tuổi này của Cố Âm Thành, muốn đi họ cũng không ngăn được, không bằng vắt kiệt giá trị lợi dụng cuối cùng của cậu.
Suốt đêm cô lái xe đến thị trấn gần cạnh để rút tiền, cậu trầm mặc ngồi ở ghế phụ, nhìn bàn tay cầm vô lăng của cô đều run rẩy, do tức giận đến phát run.
Hạ Nghiên chú ý tới tầm mắt cậu vẫn dừng lại trên người cô, không khỏi nghiêng đầu qua an ủi cậu.
“Đừng lo lắng, rất nhanh sẽ xử lý xong thôi.”
Khóe miệng cô khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, “Tối nay, chúng ta có thể về nhà rồi.”
“Ừm.”
Cậu cúi đầu đáp một tiếng, dựa đầu vào cửa sổ xe, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen.
Ngoài cửa sổ đã thu hoạch được một nửa ruộng lúa chợt vụt qua, Cố Âm Thành biết, những ngày đó đã kết thúc.
Lúc họ đi, chỉ dùng một cái túi hành lý nhỏ, Cố Âm Thành liền đóng gói hết đồ đạc mà cậu có ở nhà họ Cố, bởi vì Hạ Nghiên nói, sẽ mua cho cậu sách và quần áo mới.
Dưới đáy túi vải thô là một tấm ảnh thai long phượng, ba Cố mẹ Cố tuy rằng đối với cậu không tốt, nhưng em trai và em gái dù sao cũng vô tội.
Cậu sẽ không bao giờ gặp lại chúng nữa, nhưng đôi khi cậu sẽ nhớ chúng.
Lúc họ rời đi, ngay khi chiếc xe màu đỏ khởi động, Hạ Nghiên ở trong gương chiếu hậu nhìn thấy thiếu nữ tên Diệp Dung Tú kia.
Cô yên lặng đứng ở cạnh hàng rào nhà ở sân sau nhà họ Cố, đáy mắt có ánh nước mơ hồ.
Hạ Nghiên nâng cằm xuống, ra hiệu Cố Âm Thành chào hỏi cô, nhưng Cố Âm Thành từ chối.
“Cứ đi như vậy, là rất tốt rồi.” cậu thì thầm.
Một khắc kia, Hạ Nghiên bỗng nhiên đã hiểu cậu, không cho bất kỳ suy nghĩ gì với người nào mà không có khả năng, bởi vì những thứ đó đều vô nghĩa.
Chỉ là Hạ Nghiên không nghĩ tới, sau này có một ngày, Cố Âm Thành cũng sẽ đối xử với cô như vậy.
Đêm đó, Hạ Nghiên đã lái xe dẫn Cố Âm Thành trở về Gia Nam, một khắc cũng không muốn dừng lại ở huyện Diệp.
Kỳ thật, Cố Âm Thành cũng không phải hoàn toàn không biết gì về thân thế của mình cả.
Hạ Nghiên không biết, cậu đã từng lén tới nhà họ Hạ một lần.
Khi lần đầu cậu bước vào nhà họ Hạ, đã có cảm giác hoa mắt thần bí, nhà họ Hạ tuy không phải nhà giàu, nhưng cũng đủ khiến cho Cố Âm Thành, người chưa từng nhìn thấy thế giới này chấn động.
Nhà họ Hạ là một căn hộ 2 tầng trên tầng cao nhất nằm ở trung tâm của tiểu khu, phong cách trang trí thanh lịch kiểu Mỹ, đồ nội thất đơn giản nhưng rất có kiểu cách.
Chu Lăng thích nguyệt quý hoa hồng nhạt, trên bàn trà và bình hoa trên bàn ăn, đều vây quanh Mona Lisa hồng trắng, tản ra hương thơm nồng nàn.
Phòng khách rất rộng rãi, trên tủ có treo ảnh gia đình, trên đó có tiểu Hạ Nghiên ngọc tuyết đáng yêu, như thiên thần trong truyện cổ tích.
Cố Âm Thành biết cô là con gái lớn của nhà họ Hạ, lớn hơn cậu bốn tuổi, chị gái của cậu.
Ngày đó, trong nhà chỉ có một mình Chu Lăng ở đây, bà rất lạnh lùng chiêu đãi cậu nhóc Cố Âm Thành, lúc ấy cậu mới mười bốn tuổi, tốn rất nhiều công sức đến Gia Nam.
Chu Lăng rót cho cậu một tách trà đen, cậu cảm ứng được sự lãnh đạm xa cách của Chu Lăng, vẫn cúi đầu yên lặng nhìn chiếc tách sứ trắng hoa mỹ kia.
Chu Lăng không ngừng quan sát cậu, một bên may mắn cậu sinh ra cực tốt, nhìn qua cũng rất lễ phép, một bên không cách nào cưỡng lại được sự chán ghét trời sinh từ trong xương tủy đối với cậu.
Bà nói với cậu một đống đạo lý, còn có sự xuất hiện tùy tiện của cậu, sẽ mang đến một loạt rắc rối cho họ.
Cố Âm Thành cuối cùng trầm mặc rời đi, không lấy tiền bà đưa cho cậu, ngay cả một câu tạm biệt cũng không nói.
Bởi vì, họ sẽ không gặp lại nhau nữa.
Nếu không phải Hạ Nghiên, cậu căn bản sẽ không trở lại nhà họ Hạ.
Đêm đó, Hạ Nghiên xuất hiện dưới gốc cây hoa mộc kia, xung quanh một mảnh đen kịt, chỉ có cô đắm chìm dưới ánh trăng bạc.
Hạ Nghiên là ánh sáng trong cuộc đời Cố Âm Thành, phá vỡ màn đêm vô tận.
Ánh sáng của cậu, thắp sáng thế giới của cậu.
***
Nhà họ Cố biết rất rõ, độ tuổi này của Cố Âm Thành, muốn đi họ cũng không ngăn được, không bằng vắt kiệt giá trị lợi dụng cuối cùng của cậu.
Suốt đêm cô lái xe đến thị trấn gần cạnh để rút tiền, cậu trầm mặc ngồi ở ghế phụ, nhìn bàn tay cầm vô lăng của cô đều run rẩy, do tức giận đến phát run.
Hạ Nghiên chú ý tới tầm mắt cậu vẫn dừng lại trên người cô, không khỏi nghiêng đầu qua an ủi cậu.
“Đừng lo lắng, rất nhanh sẽ xử lý xong thôi.”
Khóe miệng cô khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, “Tối nay, chúng ta có thể về nhà rồi.”
“Ừm.”
Cậu cúi đầu đáp một tiếng, dựa đầu vào cửa sổ xe, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen.
Ngoài cửa sổ đã thu hoạch được một nửa ruộng lúa chợt vụt qua, Cố Âm Thành biết, những ngày đó đã kết thúc.
Lúc họ đi, chỉ dùng một cái túi hành lý nhỏ, Cố Âm Thành liền đóng gói hết đồ đạc mà cậu có ở nhà họ Cố, bởi vì Hạ Nghiên nói, sẽ mua cho cậu sách và quần áo mới.
Dưới đáy túi vải thô là một tấm ảnh thai long phượng, ba Cố mẹ Cố tuy rằng đối với cậu không tốt, nhưng em trai và em gái dù sao cũng vô tội.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu sẽ không bao giờ gặp lại chúng nữa, nhưng đôi khi cậu sẽ nhớ chúng.
Lúc họ rời đi, ngay khi chiếc xe màu đỏ khởi động, Hạ Nghiên ở trong gương chiếu hậu nhìn thấy thiếu nữ tên Diệp Dung Tú kia.
Cô yên lặng đứng ở cạnh hàng rào nhà ở sân sau nhà họ Cố, đáy mắt có ánh nước mơ hồ.
Hạ Nghiên nâng cằm xuống, ra hiệu Cố Âm Thành chào hỏi cô, nhưng Cố Âm Thành từ chối.
“Cứ đi như vậy, là rất tốt rồi.” cậu thì thầm.
Một khắc kia, Hạ Nghiên bỗng nhiên đã hiểu cậu, không cho bất kỳ suy nghĩ gì với người nào mà không có khả năng, bởi vì những thứ đó đều vô nghĩa.
Chỉ là Hạ Nghiên không nghĩ tới, sau này có một ngày, Cố Âm Thành cũng sẽ đối xử với cô như vậy.
Đêm đó, Hạ Nghiên đã lái xe dẫn Cố Âm Thành trở về Gia Nam, một khắc cũng không muốn dừng lại ở huyện Diệp.
Kỳ thật, Cố Âm Thành cũng không phải hoàn toàn không biết gì về thân thế của mình cả.
Hạ Nghiên không biết, cậu đã từng lén tới nhà họ Hạ một lần.
Khi lần đầu cậu bước vào nhà họ Hạ, đã có cảm giác hoa mắt thần bí, nhà họ Hạ tuy không phải nhà giàu, nhưng cũng đủ khiến cho Cố Âm Thành, người chưa từng nhìn thấy thế giới này chấn động.
Nhà họ Hạ là một căn hộ 2 tầng trên tầng cao nhất nằm ở trung tâm của tiểu khu, phong cách trang trí thanh lịch kiểu Mỹ, đồ nội thất đơn giản nhưng rất có kiểu cách.
Chu Lăng thích nguyệt quý hoa hồng nhạt, trên bàn trà và bình hoa trên bàn ăn, đều vây quanh Mona Lisa hồng trắng, tản ra hương thơm nồng nàn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phòng khách rất rộng rãi, trên tủ có treo ảnh gia đình, trên đó có tiểu Hạ Nghiên ngọc tuyết đáng yêu, như thiên thần trong truyện cổ tích.
Cố Âm Thành biết cô là con gái lớn của nhà họ Hạ, lớn hơn cậu bốn tuổi, chị gái của cậu.
Ngày đó, trong nhà chỉ có một mình Chu Lăng ở đây, bà rất lạnh lùng chiêu đãi cậu nhóc Cố Âm Thành, lúc ấy cậu mới mười bốn tuổi, tốn rất nhiều công sức đến Gia Nam.
Chu Lăng rót cho cậu một tách trà đen, cậu cảm ứng được sự lãnh đạm xa cách của Chu Lăng, vẫn cúi đầu yên lặng nhìn chiếc tách sứ trắng hoa mỹ kia.
Chu Lăng không ngừng quan sát cậu, một bên may mắn cậu sinh ra cực tốt, nhìn qua cũng rất lễ phép, một bên không cách nào cưỡng lại được sự chán ghét trời sinh từ trong xương tủy đối với cậu.
Bà nói với cậu một đống đạo lý, còn có sự xuất hiện tùy tiện của cậu, sẽ mang đến một loạt rắc rối cho họ.
Cố Âm Thành cuối cùng trầm mặc rời đi, không lấy tiền bà đưa cho cậu, ngay cả một câu tạm biệt cũng không nói.
Bởi vì, họ sẽ không gặp lại nhau nữa.
Nếu không phải Hạ Nghiên, cậu căn bản sẽ không trở lại nhà họ Hạ.
Đêm đó, Hạ Nghiên xuất hiện dưới gốc cây hoa mộc kia, xung quanh một mảnh đen kịt, chỉ có cô đắm chìm dưới ánh trăng bạc.
Hạ Nghiên là ánh sáng trong cuộc đời Cố Âm Thành, phá vỡ màn đêm vô tận.
Ánh sáng của cậu, thắp sáng thế giới của cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro