Bên nhau muôn đ...
Nhiên Dư
2024-09-18 02:34:27
Editor: Gypsy
*
“Em thật cứng.” Cô cắn môi nói, giọng nói mang theo một tia quyến rũ.
Khoảnh khắc cô chạm vào, thân thể Cố Âm Thành run lên, lại thầm cắn chặt răng, để tránh còn chưa bắt đầu đã trút ra vào tay cô.
Cô còn nhớ hai lần trước đó nhìn thấy dương vật của cậu ở nơi có ánh sáng rực rỡ, vừa dài vừa cứng.
Bây giờ sờ lại, cũng có cảm giác y như vậy.
Cô vẫn luôn nắm chặt nó vài cái, nghe thấy từ miệng cậu phát ra tiếng hừ nhẹ sảng khoái.
Nhớ rõ trước đây đã thấy qua cậu, màu sắc rất hồng, chỉ có quy đầu trên đỉnh là màu đỏ thẫm.
Lần trước cậu dạy cô, cô tiếp tục làm theo, ngón tay chậm rãi xẹt qua rãnh mũ, xoa xoa quy đầu mềm dẻo.
Đầu ngón tay có chút cảm giác tơ lụa, trong đêm tối Hạ Nghiên chớp chớp mắt, hàng mi dài nhướng lên, biết cậu cũng chảy rất nhiều nước.
Cô xấu xa gõ mắt nhỏ trên đó: “Nơi này cũng ướt.”
Cô khoe ngón tay dính đầy chất lỏng trong suốt cho cậu xem, nhưng lại bị cậu bắt lấy đưa ngược lại vào miệng cô.
Đầu tiên là Hạ Nghiên ngẩn ra, sau khi phản ứng lại hư ưm hai tiếng, lại liếm láp nó đến chậc chậc rung động.
Có hơi tanh ngọt, nhưng không khó ăn.
“Em trai… Ăn ngon không?”
Con ngươi u ám của cậu khóa chặt cô lại, giọng nói khàn khàn kèm theo hơi thở nặng nề.
“Ừm… Rất ngon, còn muốn ăn nhiều hơn nữa.”
Hạ Nghiên mị nhãn như tơ, trong đêm tối sinh ra một ánh nhìn quyến rũ.
Cố Âm Thành rốt cuộc cũng không kiềm chế được nữa, nắm mắt cá chân của cô dùng sức tách đùi cô sang hai bên.
Cô lại đột nhiên lùi lại phía sau, lại bị cậu giữ chặt đùi.
“Chị sợ sao? Muốn trốn?” Cậu nhìn chằm chằm vào cô trong bóng tối, hai mắt sáng ngời.
Cô bình phục hô hấp hơi loạn, im lặng nhìn cậu một lát, giơ tay lên ôm lấy cổ cậu, đưa đôi môi của mình lên.
“Không, Cố Âm Thành, chị muốn em.”
Không muốn chống cự vô nghĩa nữa, cô không thể từ chối cậu.
Như cậu đã nói, hãy lắng nghe trái tim mình.
Nếu như ở bên cậu là xuống địa ngục, vậy thì hãy bên nhau muôn đời muôn kiếp.
“Cố Âm Thành, chị muốn em.”
Đối với Cố Âm Thành mà nói, đây có lẽ đây là lời âu yếm êm tai nhất trên đời này.
Trong dòng thời gian hư vô dài đằng đẵng đó, cậu lần lượt mở blog kia ra, nhìn Hạ Nghiên kể lại từng chút một về cậu, bày ra tình yêu thầm lặng khắc chế của cô vô cùng sâu sắc tỉ mỉ trong đó.
Mà ngày thường, cô chính là người chị hoàn mỹ, làm cho cậu không nhìn ra một chút manh mối nào.
Giờ đây, dưới sự theo đuổi nhiều lần của cậu, cô cuối cùng đã xé bỏ tầng ngụy trang kia.
Cô cũng muốn cậu.
Cố Âm Thành nghĩ đến đây, bắt đầu vội vàng hôn cô, môi lưỡi nóng rực cạy mở hàm răng của cô, toàn bộ hơi thở nặng nề tràn vào miệng cô.
Hạ Nghiên ưm một tiếng, dịu dàng há miệng cho cậu đi vào, chiếc lưỡi nóng bỏng của cậu khuấy động lưỡi cô, trao đổi nước bọt cho nhau.
Cậu quỳ gối giữa hai chân cô, nằm xuống, dương vật thô dài ở bên ngoài cánh hoa của cô ma sát từ trên xuống, từ từ chậm rãi, mật dịch trong suốt nhuốm đầy thân gậy.
Có khi, cũng sẽ cọ xát đến hạt hoa vừa rồi bị cậu làm cho sưng tấy lên, sau đó dẫn tới một tiếng thở hắt của cô.
“Chị, có được không?”
Cố Âm Thành đỡ quy đầu tròn trịa, đâm vào khe giữa hai chân cô, nhẹ giọng hỏi cô.
Hạ Nghiên bị cậu hôn đến đôi môi sưng lên không chịu nổi, mở to con ngươi trong suốt nhìn cậu.
Cậu thấy cô không trả lời, mím môi nói: “Nếu chị không nói lời nào, em coi như chị đã đồng ý.”
Hàng mi dài của Hạ Nghiên rung rung, nước mắt trong suốt trong suốt đang run rẩy, vẫn không nói gì.
*
“Em thật cứng.” Cô cắn môi nói, giọng nói mang theo một tia quyến rũ.
Khoảnh khắc cô chạm vào, thân thể Cố Âm Thành run lên, lại thầm cắn chặt răng, để tránh còn chưa bắt đầu đã trút ra vào tay cô.
Cô còn nhớ hai lần trước đó nhìn thấy dương vật của cậu ở nơi có ánh sáng rực rỡ, vừa dài vừa cứng.
Bây giờ sờ lại, cũng có cảm giác y như vậy.
Cô vẫn luôn nắm chặt nó vài cái, nghe thấy từ miệng cậu phát ra tiếng hừ nhẹ sảng khoái.
Nhớ rõ trước đây đã thấy qua cậu, màu sắc rất hồng, chỉ có quy đầu trên đỉnh là màu đỏ thẫm.
Lần trước cậu dạy cô, cô tiếp tục làm theo, ngón tay chậm rãi xẹt qua rãnh mũ, xoa xoa quy đầu mềm dẻo.
Đầu ngón tay có chút cảm giác tơ lụa, trong đêm tối Hạ Nghiên chớp chớp mắt, hàng mi dài nhướng lên, biết cậu cũng chảy rất nhiều nước.
Cô xấu xa gõ mắt nhỏ trên đó: “Nơi này cũng ướt.”
Cô khoe ngón tay dính đầy chất lỏng trong suốt cho cậu xem, nhưng lại bị cậu bắt lấy đưa ngược lại vào miệng cô.
Đầu tiên là Hạ Nghiên ngẩn ra, sau khi phản ứng lại hư ưm hai tiếng, lại liếm láp nó đến chậc chậc rung động.
Có hơi tanh ngọt, nhưng không khó ăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em trai… Ăn ngon không?”
Con ngươi u ám của cậu khóa chặt cô lại, giọng nói khàn khàn kèm theo hơi thở nặng nề.
“Ừm… Rất ngon, còn muốn ăn nhiều hơn nữa.”
Hạ Nghiên mị nhãn như tơ, trong đêm tối sinh ra một ánh nhìn quyến rũ.
Cố Âm Thành rốt cuộc cũng không kiềm chế được nữa, nắm mắt cá chân của cô dùng sức tách đùi cô sang hai bên.
Cô lại đột nhiên lùi lại phía sau, lại bị cậu giữ chặt đùi.
“Chị sợ sao? Muốn trốn?” Cậu nhìn chằm chằm vào cô trong bóng tối, hai mắt sáng ngời.
Cô bình phục hô hấp hơi loạn, im lặng nhìn cậu một lát, giơ tay lên ôm lấy cổ cậu, đưa đôi môi của mình lên.
“Không, Cố Âm Thành, chị muốn em.”
Không muốn chống cự vô nghĩa nữa, cô không thể từ chối cậu.
Như cậu đã nói, hãy lắng nghe trái tim mình.
Nếu như ở bên cậu là xuống địa ngục, vậy thì hãy bên nhau muôn đời muôn kiếp.
“Cố Âm Thành, chị muốn em.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đối với Cố Âm Thành mà nói, đây có lẽ đây là lời âu yếm êm tai nhất trên đời này.
Trong dòng thời gian hư vô dài đằng đẵng đó, cậu lần lượt mở blog kia ra, nhìn Hạ Nghiên kể lại từng chút một về cậu, bày ra tình yêu thầm lặng khắc chế của cô vô cùng sâu sắc tỉ mỉ trong đó.
Mà ngày thường, cô chính là người chị hoàn mỹ, làm cho cậu không nhìn ra một chút manh mối nào.
Giờ đây, dưới sự theo đuổi nhiều lần của cậu, cô cuối cùng đã xé bỏ tầng ngụy trang kia.
Cô cũng muốn cậu.
Cố Âm Thành nghĩ đến đây, bắt đầu vội vàng hôn cô, môi lưỡi nóng rực cạy mở hàm răng của cô, toàn bộ hơi thở nặng nề tràn vào miệng cô.
Hạ Nghiên ưm một tiếng, dịu dàng há miệng cho cậu đi vào, chiếc lưỡi nóng bỏng của cậu khuấy động lưỡi cô, trao đổi nước bọt cho nhau.
Cậu quỳ gối giữa hai chân cô, nằm xuống, dương vật thô dài ở bên ngoài cánh hoa của cô ma sát từ trên xuống, từ từ chậm rãi, mật dịch trong suốt nhuốm đầy thân gậy.
Có khi, cũng sẽ cọ xát đến hạt hoa vừa rồi bị cậu làm cho sưng tấy lên, sau đó dẫn tới một tiếng thở hắt của cô.
“Chị, có được không?”
Cố Âm Thành đỡ quy đầu tròn trịa, đâm vào khe giữa hai chân cô, nhẹ giọng hỏi cô.
Hạ Nghiên bị cậu hôn đến đôi môi sưng lên không chịu nổi, mở to con ngươi trong suốt nhìn cậu.
Cậu thấy cô không trả lời, mím môi nói: “Nếu chị không nói lời nào, em coi như chị đã đồng ý.”
Hàng mi dài của Hạ Nghiên rung rung, nước mắt trong suốt trong suốt đang run rẩy, vẫn không nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro