Chương 39
Nhiên Dư
2024-09-18 02:34:27
Editor: Gypsy
*
Cố Âm Thành cúi đầu, cong môi, nắm lấy côn thịt nóng rực vuốt ve cánh hoa ẩm ướt vài cái, cũng không tìm được lối vào.
Cậu lại ngước mắt lên nhìn cô, khuôn mặt phiếm hồng, chảy ra một vẻ ngây thơ vô tội.
“Giúp em được không?”
Trái tim Hạ Nghiên khẽ động, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu, ngón tay mảnh khảnh tách hai cánh môi hoa ra.
“Ưm… Xuống dưới một chút… Xuống thêm nữa… A… Hư… Đi vào…”
Nước mắt trong suốt từ chảy ra khỏi mắt cô, cảm giác dị vật tiến vào rõ ràng như thế, xé rách đau đớn một trận trong cơ thể cô.
Cậu dựa theo sự chỉ dẫn của cô, đút cây côn thịt dài thẳng tắp đi vào.
“Đau không?”
Cố Âm Thành thương tiếc nâng mặt cô lên, thở dốc hỏi cô, huyệt nhỏ của cô vừa ướt vừa chặt, hút đến thắt lưng cậu căng thẳng, hô hấp từng ngụm.
“Nghiên Nghiên, chị chặt quá.”
Cậu cúi đầu cắn cắn môi cô, rút ra một chút, lại chậm rãi cắm vào, nghe được tiếng chất lỏng bị khuấy động, lại rút ra một chút, lại chậm rãi cắm vào lần nữa.
Hạ Nghiên cảm thấy khoái cảm và cảm giác đau đớn trong cơ thể đan xen vào nhau, ngược lại hình thành một cảm giác khó nhịn, làm cả người cô đều run rẩy.
Vách thịt chặt chẽ đè ép dương vật của cậu, cảm giác bị bốn phương tám hướng bao vây này, gần như làm cho cậu nhấn chìm toàn bộ, cậu khắc chế biên độ nhỏ chen vào vài cái, rốt cuộc cũng không kiềm chế được.
“Chị à, chị nói xem đây có phải là định mệnh không, khi đó ở trên đồng ruộng em còn nghĩ, cô gái này thật đúng là rất xinh đẹp, trong mắt chị cũng có cảm giác giống vậy đúng không?”
Hạ Nghiên biết cậu đang nói về buổi tối đầu thu lúc ấy, cảnh họ gặp nhau trong làn sóng lúa vàng.
“Chị vẫn luôn nhìn trộm dáng người của em mà, khi đó chị đã tưởng tượng đến một ngày như vậy có phải không? Muốn bị em đè dưới thân đâm như vậy có phải vậy không?”
Lời nói lộ liễu của Cố Âm Thành cùng với động tác liên tục thọc vào rút ra của cậu, khiến nước mắt Hạ Nghiên lại trào ra.
“Không có, chị không có nghĩ vậy.”
Cố Âm Thành rút ra, lại dùng sức đẩy vào, lúc này lực đạo so với mấy lần trước còn mạnh bạo hơn.
Cậu vừa cắm vừa thở hổn hển hỏi cô: “Không có ư?”
Giọng nói nặng nhọc gợi cảm lạ thường, nghe thấy trong lòng cô run lên, lại trào ra rất nhiều hoa dịch.
“A…”
Hạ Nghiên không khỏi rên lên một tiếng, côn thịt cứng rắn như chẻ tre cắm thẳng vào chỗ sâu mà trước đây cậu chưa bao giờ đạt tới, mang đến khoái cảm chưa từng có.
Cố Âm Thành bị cô hút đến da đầu tê dại, thiếu chút nữa bắn ra lập tức, thật vất vả mới trì hoãn lại.
Cậu cắn chặt răng, lại lần nữa gắng sức thọc thọc, tiếp tục hỏi: “Vậy chị gái có từng nghĩ tới sẽ bị em chơi thế này không?”
Hạ Nghiên nhắm mắt lại, không biết từ khi nào, cảm giác đau đớn này đã biến mất, thay vào đó là khoái cảm tê dại.
Cô ôm lấy vai cậu, bắt đầu nhỏ giọng nức nở: “Có nghĩ tới.”
“Nghĩ tới cái gì?”
Cố Âm Thành không hiểu kỹ xảo, chỉ biết sâu cạn thọc vào rút ra, cắn vành tai cô hỏi cô.
“Nghĩ tới…”
Nói đến một nửa, Hạ Nghiên lại bị động tác của cậu cắt ngang, lúc này cậu nhanh chóng lao thẳng vào tận cùng, khoái cảm vào cả cây làm cho sống lưng cậu đều run rẩy.
“Nghĩ tới… Bị em trai chơi…” Hạ Nghiên nức nở nói ra những gì cậu muốn.
Cố Âm Thành cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, ngăn chặn cô mà lao nhanh chơi vài cái, huyệt nhỏ của cô bắt đầu co rút lại, cứ như có vô số cái miệng nhỏ đang mút mắt ngựa của cậu vậy, cổ họng cậu phát ra tiếng gầm nhẹ khó nhịn.
Hạ Nghiên cảm giác được cậu một cái đến tận cùng, bắt đầu tăng thêm sức lực, thân thể cô bị cậu đẩy đến lắc lư, cảm giác tê dại từ giữa hai chân lan tràn ra, cô chịu nổi khóc thút thít.
*
Cố Âm Thành cúi đầu, cong môi, nắm lấy côn thịt nóng rực vuốt ve cánh hoa ẩm ướt vài cái, cũng không tìm được lối vào.
Cậu lại ngước mắt lên nhìn cô, khuôn mặt phiếm hồng, chảy ra một vẻ ngây thơ vô tội.
“Giúp em được không?”
Trái tim Hạ Nghiên khẽ động, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu, ngón tay mảnh khảnh tách hai cánh môi hoa ra.
“Ưm… Xuống dưới một chút… Xuống thêm nữa… A… Hư… Đi vào…”
Nước mắt trong suốt từ chảy ra khỏi mắt cô, cảm giác dị vật tiến vào rõ ràng như thế, xé rách đau đớn một trận trong cơ thể cô.
Cậu dựa theo sự chỉ dẫn của cô, đút cây côn thịt dài thẳng tắp đi vào.
“Đau không?”
Cố Âm Thành thương tiếc nâng mặt cô lên, thở dốc hỏi cô, huyệt nhỏ của cô vừa ướt vừa chặt, hút đến thắt lưng cậu căng thẳng, hô hấp từng ngụm.
“Nghiên Nghiên, chị chặt quá.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu cúi đầu cắn cắn môi cô, rút ra một chút, lại chậm rãi cắm vào, nghe được tiếng chất lỏng bị khuấy động, lại rút ra một chút, lại chậm rãi cắm vào lần nữa.
Hạ Nghiên cảm thấy khoái cảm và cảm giác đau đớn trong cơ thể đan xen vào nhau, ngược lại hình thành một cảm giác khó nhịn, làm cả người cô đều run rẩy.
Vách thịt chặt chẽ đè ép dương vật của cậu, cảm giác bị bốn phương tám hướng bao vây này, gần như làm cho cậu nhấn chìm toàn bộ, cậu khắc chế biên độ nhỏ chen vào vài cái, rốt cuộc cũng không kiềm chế được.
“Chị à, chị nói xem đây có phải là định mệnh không, khi đó ở trên đồng ruộng em còn nghĩ, cô gái này thật đúng là rất xinh đẹp, trong mắt chị cũng có cảm giác giống vậy đúng không?”
Hạ Nghiên biết cậu đang nói về buổi tối đầu thu lúc ấy, cảnh họ gặp nhau trong làn sóng lúa vàng.
“Chị vẫn luôn nhìn trộm dáng người của em mà, khi đó chị đã tưởng tượng đến một ngày như vậy có phải không? Muốn bị em đè dưới thân đâm như vậy có phải vậy không?”
Lời nói lộ liễu của Cố Âm Thành cùng với động tác liên tục thọc vào rút ra của cậu, khiến nước mắt Hạ Nghiên lại trào ra.
“Không có, chị không có nghĩ vậy.”
Cố Âm Thành rút ra, lại dùng sức đẩy vào, lúc này lực đạo so với mấy lần trước còn mạnh bạo hơn.
Cậu vừa cắm vừa thở hổn hển hỏi cô: “Không có ư?”
Giọng nói nặng nhọc gợi cảm lạ thường, nghe thấy trong lòng cô run lên, lại trào ra rất nhiều hoa dịch.
“A…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Nghiên không khỏi rên lên một tiếng, côn thịt cứng rắn như chẻ tre cắm thẳng vào chỗ sâu mà trước đây cậu chưa bao giờ đạt tới, mang đến khoái cảm chưa từng có.
Cố Âm Thành bị cô hút đến da đầu tê dại, thiếu chút nữa bắn ra lập tức, thật vất vả mới trì hoãn lại.
Cậu cắn chặt răng, lại lần nữa gắng sức thọc thọc, tiếp tục hỏi: “Vậy chị gái có từng nghĩ tới sẽ bị em chơi thế này không?”
Hạ Nghiên nhắm mắt lại, không biết từ khi nào, cảm giác đau đớn này đã biến mất, thay vào đó là khoái cảm tê dại.
Cô ôm lấy vai cậu, bắt đầu nhỏ giọng nức nở: “Có nghĩ tới.”
“Nghĩ tới cái gì?”
Cố Âm Thành không hiểu kỹ xảo, chỉ biết sâu cạn thọc vào rút ra, cắn vành tai cô hỏi cô.
“Nghĩ tới…”
Nói đến một nửa, Hạ Nghiên lại bị động tác của cậu cắt ngang, lúc này cậu nhanh chóng lao thẳng vào tận cùng, khoái cảm vào cả cây làm cho sống lưng cậu đều run rẩy.
“Nghĩ tới… Bị em trai chơi…” Hạ Nghiên nức nở nói ra những gì cậu muốn.
Cố Âm Thành cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, ngăn chặn cô mà lao nhanh chơi vài cái, huyệt nhỏ của cô bắt đầu co rút lại, cứ như có vô số cái miệng nhỏ đang mút mắt ngựa của cậu vậy, cổ họng cậu phát ra tiếng gầm nhẹ khó nhịn.
Hạ Nghiên cảm giác được cậu một cái đến tận cùng, bắt đầu tăng thêm sức lực, thân thể cô bị cậu đẩy đến lắc lư, cảm giác tê dại từ giữa hai chân lan tràn ra, cô chịu nổi khóc thút thít.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro