Nửa Chỉ Cam

Em nhẹ lại đi (...

Nhiên Dư

2024-09-18 02:34:27

Editor: Gypsy

*

“Cố Âm Thành, em nhẹ lại đi.”

Cô nghe thấy tiếng giường nhỏ rung rinh, cọt kẹt cót két, may mà là ngày nghỉ, toàn bộ ký túc xá hầu như không có ai.

Nhưng tiếng động giường này vẫn khiến cô thẹn thùng, cô vừa khẩn trương thì bụng bắt đầu hóp chặt, quấn lấy côn thịt của cậu co rút lại chặt chẽ.

Cố Âm Thành thở hổn hển, bị cô kẹp đến mất hồn, run rẩy vài cái rồi bắn ra.

Hạ Nghiên cảm giác được động tác của cậu dừng lại, không khỏi giật mình, lúc này mới cảm giác được thân thể cọ xát với nhau dính dính, đẩy đẩy cậu.

Cậu lại không nhúc nhích nằm sấp trên người cô, nhỏ giọng lầm rầm: “Quá nhanh.”

Tay Hạ Nghiên lại đẩy cậu dừng ở trên không trung, cô khẽ cười: “Lần đầu tiên không phải đều vậy sao?”

Cố Âm Thành nghiêng đầu đi qua nhìn cô, mái tóc đen bị mồ hôi làm ướt sũng thuận theo nằm trên trán cậu, đôi mắt đen như ngọc chớp động.

“Còn có ai khác lần đầu tiên của chị ở chỗ này sao?”

Hạ Nghiên giật mình một chút, mới nhỏ giọng nói: “Chị cũng là lần đầu tiên mà.”

Cậu hơi nâng người lên, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống vầng trán ướt đẫm mồ hôi của cô: “Em biết.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thân thể cậu lui ra sau, côn thịt trượt ra khỏi cơ thể cô, một luồng chất lỏng hơi dính nhớp trào ra từ huyệt nhỏ của cô.

Cô khẩn trương a một tiếng.

Còn cậu thì luống cuống tay chân đi đến bàn lấy khăn giấy, hai người trong chìm trong bối rối, cuối cùng cũng dọn dẹp xong, lại ôm nhau.

“Chị có biết không? Chị à, em đã chờ ngày này đã rất lâu rồi…”

Cố Âm Thành nghịch mái tóc dài xoăn màu hạt dẻ của cô, quấn quanh đầu ngón tay.

“Bao lâu rồi?” Hạ Nghiên nằm sấp trên ngực cậu, lười biếng hỏi cậu.

Bao lâu rồi?

Cố Âm Thành nhắm mắt lại, thân thể trẻ tuổi hiện tại của cậu chỉ mới mười bảy tuổi, mà tất cả trí nhớ của cậu lại là Cố Âm Thành hai mươi mốt tuổi.

Năm đó, Hạ Nghiên hai mươi lăm tuổi.

Họ sống với nhau được năm năm, cậu đối với cô vẫn mang một cảm giác khó nói thành lời, khi đó cậu rất mê mang, cuối cùng cũng không biết là cảm giác gì.

Cậu cảm thấy giống như sự ỷ lại, lại giống như khát vọng, cũng giống như tình yêu.

Cậu đã thử tìm một người bạn gái, cậu muốn chứng minh rằng cảm giác của cậu dành cho chị gái, không phải là tình yêu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bởi vì điều đó là không thể.

Kết quả ngày đó, nụ hôn đầu tiên của họ bị Hạ Nghiên nhìn thấy.

Cậu đã mất cô hoàn toàn.



Ký túc xá không có điều hòa, trên người hai người đều đầm đìa mồ hôi, Cố Âm Thành trực tiếp bế cô vào phòng tắm.

Khe hở của cửa sổ phản chiếu từng tia ánh trăng, rắc lên những tấm gạch trắng nhỏ trên bệ cửa sổ.

Phòng tắm rất nhỏ, không có ngăn cách khô ướt, nhưng rất sạch sẽ, bình hương liệu tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.

Cậu ôm cô lên bồn rửa tay nhỏ, mở vòi sen để rửa sạch đơn giản cho mình, lại cẩn thận giúp cô rửa sạch.

Dòng nước trong suốt chảy từ bầu ngực trắng nõn của cô xuống, trên quầng ѵú màu đỏ cậu đào còn lưu lại dấu răng của cậu.

Cậu lại không nhịn được, bắt đầu vùi đầu vào trước ngực cô hôn đầu ѵú của cô, cô cũng dùng sức ưỡn ngực phối hợp với động tác của cậu.

Đầu ѵú hồng hào lại một lần nữa dựng đứng lên ở trong miệng cậu, còn có nước nóng kết hợp với động tác môi của cậu, lướt qua phía trên.

Cảm giác vừa ấm áp vừa thoải mái này, cô không nhịn được nhẹ nhàng rên rỉ.

Cậu vừa hôn ngực cô, vừa mở đùi cô ra, cầm vòi sen rửa sạch nơi đó, dòng nước ấm áp dội vào, rửa sạch hoa môi bị cậu làm đỏ lên, vừa ngứa ngáy vừa tê dại.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nửa Chỉ Cam

Số ký tự: 0