Chị đang để ý đ...
Nhiên Dư
2024-09-18 02:34:27
Editor: Gypsy
*
Cô ăn uống vô cùng vui vẻ, chóp mũi bắt đầu đổ mồ hôi, lúc giơ tay rút khăn giấy, lại nhìn thấy Cố Âm Thành đối diện không nhúc nhích, đang lẳng lặng nhìn cô.
“Sao không ăn?” Cô nhẹ nhàng nhìn qua cậu.
Cố Âm Thành duỗi tay đè lại bàn tay cô đang định rút lại, hỏi: “Chị sao vậy? Em đã làm sai gì à?”
Hạ Nghiên nhíu mày, muốn rút tay về, lại bị cậu ấn chặt hơn: “Em đang nói cái gì vậy?”
“Chị đang giận.” Cố Âm Thành trực tiếp tìm ra điểm mấu chốt của vấn đề: “Hơn nữa là giận em.”
Hạ Nghiên không cam lòng yếu thế quay đầu trừng mắt nhìn cậu: “Bỏ ra.”
Cậu dừng một chút, do dự một lúc, mới nhẹ giọng nói: “Tối qua chị không về, lúc thi đấu bóng rổ chị cũng có mặt, đúng không?”
“Rốt cuộc em đang muốn nói gì đây?”
Cố Âm Thành im lặng một lát, mím môi khô khốc, nghiêm túc nhìn cô, giọng nói mang theo hơi khàn khàn.
“Hạ Nghiên, chị đang để ý đến ai sao?”
Hạ Nghiên nghe thấy những lời này, nhíu mày.
“Lời này của em có ý gì?”
Cố Âm Thành nhìn chằm chằm thẳng vào cô, thấy trong mắt cô trong suốt, trong lòng có một cảm xúc buồn bã nói không nên lời.
Cậu yên lặng thu tay về, bắt đầu gắp thức ăn, đôi đũa vươn về phía nồi nước thịt đầy màu sắc kia.
“Có lẽ em đã nghĩ sai rồi.”
Hạ Nghiên bị cậu làm cho ngơ ngác, tức giận đến bật cười: “Nghĩ sai cái gì? Em nói cho rõ ràng đi chứ.”
Cố Âm Thành không nói gì, gắp một con bạch tuộc nhỏ, vượt qua bàn ăn, nhét thẳng vào miệng cô, cô sửng sốt một cái.
Đuôi bạch tuộc, như một bông hoa nở ra giữa đôi môi hồng hào của cô.
Cố Trượng Thành khẽ cười, nhanh chóng giơ điện thoại lên chụp ảnh.
Hạ Nghiên lúc này mới phản ứng lại, nhai bạch tuộc xuống, thẹn quá hóa giận nhào tới: “Xóa ảnh nhanh.”
Cậu giơ tay lên cao, cô nhào vào đùi cậu, bị cậu đè lại bả vai lại.
Cô giơ tay lên lấy, chỉ là cậu giơ quá cao, mặc cho cô với tay ra thế nào cũng không lấy được.
Bỗng nhiên, Cố Âm Thành hừ nhẹ một tiếng.
Là tay kia của cô gắt gao đè chặt đùi cậu, cậu hơi nhíu mày.
“Đau?”
Hạ Nghiên thấy thế buông tay ra, lại không ngờ mất đi trọng tâm, cả người đều dán lên người cậu.
Cô thiếu chút nữa ngã khỏi ghế, cánh tay cong lên, trực tiếp ôm lấy cổ Cố Âm Thành.
Cố Âm Thành chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng, dán sát vào lồng ngực rắn chắc của cậu, ngực Hạ Nghiên cũng dựa vào đó một nửa.
Cả người hai người đều run lên, vành tai Cố Âm Thành đều đỏ bừng.
Hạ Nghiên đỏ mặt, thân hình lùi về phía sau một chút, vừa định đứng dậy, Cố Âm Thành lại lên tiếng.
“Chị không cần lo lắng, em đã hứa với chị sẽ không yêu đương trước mười tám tuổi, nhất định sẽ làm được.”
Hai người gần trong gang tấc, cánh tay Hạ Nghiên còn ôm trên cổ cậu, da thịt kề sát vào nhau, khuôn mặt gần như cọ cọ yết hầu của cậu, cảm thụ được khi cậu nói chuyện, nó rung rung.
Hô hấp của cô thoáng cái dồn dập, một luồng hơi nóng tràn ngập toàn thân.
Giọng nói của cậu trong sáng mà dịu dàng, nhẹ nhàng lướt vào tai cô, mang đến hơi ấm khiến người ta tê dại.
Nhưng những lời này giống như giẫm lên đuôi Hạ Nghiên, cô mạnh mẽ đứng lên, một tay đè lên bàn ăn, ngồi dậy.
Tất cả những lời mà ban ngày nghe được đều hiện lên trong đầu.
Không phải cậu ấy từ chối cậu, Chu Khải nói rằng Cố Âm Thành phải đợi đến mười tám tuổi.
Bạch Vi cậu cứ yên tâm đi, chắc là Cố Âm Thành muốn có cảm giác nghi thức thôi, đợi đến khi mười tám tuổi mới thổ lộ với cậu.
Dưới ánh đèn mờ ảo, hàm dưới của cô khẽ nhếch lên, thần sắc lạnh nhạt.
*
Cô ăn uống vô cùng vui vẻ, chóp mũi bắt đầu đổ mồ hôi, lúc giơ tay rút khăn giấy, lại nhìn thấy Cố Âm Thành đối diện không nhúc nhích, đang lẳng lặng nhìn cô.
“Sao không ăn?” Cô nhẹ nhàng nhìn qua cậu.
Cố Âm Thành duỗi tay đè lại bàn tay cô đang định rút lại, hỏi: “Chị sao vậy? Em đã làm sai gì à?”
Hạ Nghiên nhíu mày, muốn rút tay về, lại bị cậu ấn chặt hơn: “Em đang nói cái gì vậy?”
“Chị đang giận.” Cố Âm Thành trực tiếp tìm ra điểm mấu chốt của vấn đề: “Hơn nữa là giận em.”
Hạ Nghiên không cam lòng yếu thế quay đầu trừng mắt nhìn cậu: “Bỏ ra.”
Cậu dừng một chút, do dự một lúc, mới nhẹ giọng nói: “Tối qua chị không về, lúc thi đấu bóng rổ chị cũng có mặt, đúng không?”
“Rốt cuộc em đang muốn nói gì đây?”
Cố Âm Thành im lặng một lát, mím môi khô khốc, nghiêm túc nhìn cô, giọng nói mang theo hơi khàn khàn.
“Hạ Nghiên, chị đang để ý đến ai sao?”
Hạ Nghiên nghe thấy những lời này, nhíu mày.
“Lời này của em có ý gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Âm Thành nhìn chằm chằm thẳng vào cô, thấy trong mắt cô trong suốt, trong lòng có một cảm xúc buồn bã nói không nên lời.
Cậu yên lặng thu tay về, bắt đầu gắp thức ăn, đôi đũa vươn về phía nồi nước thịt đầy màu sắc kia.
“Có lẽ em đã nghĩ sai rồi.”
Hạ Nghiên bị cậu làm cho ngơ ngác, tức giận đến bật cười: “Nghĩ sai cái gì? Em nói cho rõ ràng đi chứ.”
Cố Âm Thành không nói gì, gắp một con bạch tuộc nhỏ, vượt qua bàn ăn, nhét thẳng vào miệng cô, cô sửng sốt một cái.
Đuôi bạch tuộc, như một bông hoa nở ra giữa đôi môi hồng hào của cô.
Cố Trượng Thành khẽ cười, nhanh chóng giơ điện thoại lên chụp ảnh.
Hạ Nghiên lúc này mới phản ứng lại, nhai bạch tuộc xuống, thẹn quá hóa giận nhào tới: “Xóa ảnh nhanh.”
Cậu giơ tay lên cao, cô nhào vào đùi cậu, bị cậu đè lại bả vai lại.
Cô giơ tay lên lấy, chỉ là cậu giơ quá cao, mặc cho cô với tay ra thế nào cũng không lấy được.
Bỗng nhiên, Cố Âm Thành hừ nhẹ một tiếng.
Là tay kia của cô gắt gao đè chặt đùi cậu, cậu hơi nhíu mày.
“Đau?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Nghiên thấy thế buông tay ra, lại không ngờ mất đi trọng tâm, cả người đều dán lên người cậu.
Cô thiếu chút nữa ngã khỏi ghế, cánh tay cong lên, trực tiếp ôm lấy cổ Cố Âm Thành.
Cố Âm Thành chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng, dán sát vào lồng ngực rắn chắc của cậu, ngực Hạ Nghiên cũng dựa vào đó một nửa.
Cả người hai người đều run lên, vành tai Cố Âm Thành đều đỏ bừng.
Hạ Nghiên đỏ mặt, thân hình lùi về phía sau một chút, vừa định đứng dậy, Cố Âm Thành lại lên tiếng.
“Chị không cần lo lắng, em đã hứa với chị sẽ không yêu đương trước mười tám tuổi, nhất định sẽ làm được.”
Hai người gần trong gang tấc, cánh tay Hạ Nghiên còn ôm trên cổ cậu, da thịt kề sát vào nhau, khuôn mặt gần như cọ cọ yết hầu của cậu, cảm thụ được khi cậu nói chuyện, nó rung rung.
Hô hấp của cô thoáng cái dồn dập, một luồng hơi nóng tràn ngập toàn thân.
Giọng nói của cậu trong sáng mà dịu dàng, nhẹ nhàng lướt vào tai cô, mang đến hơi ấm khiến người ta tê dại.
Nhưng những lời này giống như giẫm lên đuôi Hạ Nghiên, cô mạnh mẽ đứng lên, một tay đè lên bàn ăn, ngồi dậy.
Tất cả những lời mà ban ngày nghe được đều hiện lên trong đầu.
Không phải cậu ấy từ chối cậu, Chu Khải nói rằng Cố Âm Thành phải đợi đến mười tám tuổi.
Bạch Vi cậu cứ yên tâm đi, chắc là Cố Âm Thành muốn có cảm giác nghi thức thôi, đợi đến khi mười tám tuổi mới thổ lộ với cậu.
Dưới ánh đèn mờ ảo, hàm dưới của cô khẽ nhếch lên, thần sắc lạnh nhạt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro