Chương 17
Nhiên Dư
2024-09-18 02:34:27
Editor: Gypsy
*
Cô biết mình không nên nghĩ như vậy, nhưng lại không khống chế được mà nghĩ.
Hạ Nghiên đi vào phòng học, vừa lúc chuông vào lớp vang lên, lúc ở hành lang, cô còn nhìn thấy Bạch Vi lướt qua bên người Cố Âm Thành, cúi đầu nói một câu gì đó, mới ngồi xuống.
Cố Âm Thành nhếch môi cười cười, lại nghiêng mắt vừa lúc nhìn thấy cô, nụ cười của cậu thoáng cái cứng lại trên môi.
Tối qua, cô không trở về.
Cô nhìn thấy băng bảo vệ cổ tay kia, hẳn đã biết cậu có đến ký túc xá của cô.
Cái băng bảo vệ cổ tay đó, lần này là cậu tự mình đưa cho cô.
Cô không còn phải ở trong hộp giấy kia, lén lút giấu đồ đạc cá nhân của cậu nữa.
Bởi vì về sau, cậu đều sẽ tự tay đưa cho cô, trong những năm tháng sau này.
“Cố Âm Thành.”
Cố Âm Thành còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, lại bị bạn cùng bàn dùng khuỷu tay chọt chọt.
Cậu đứng dậy, đối diện với gương mặt lãnh đạm của Hạ Nghiên, hôm nay cô đeo một cặp kính gọng vàng, một thân trang phục chuyên nghiệp chính thức, cả người có vẻ thành thục giỏi giang.
“Lật sách giáo khoa đến 57 trang, đọc lại văn bản một lần nữa.”
Cậu nhìn lướt qua cô một cái, lại thấy cô căn bản không nhìn cậu, ánh mắt chỉ dừng lại ở trên quyển sách, ngón tay đè chặt giấy lại, đốt ngón tay hơi trắng bệch.
Cô sao vậy?
“Không đọc được à?” Cô lạnh lùng hỏi.
Lần này cuối cùng cô cũng ngước mắt lên nhìn cậu, ánh mắt lạnh lùng đầy dò xét, dường như muốn quét vào tâm trí cậu, diễn giải suy nghĩ của cậu.
Trái tim Cố Âm Thành trầm xuống, nhưng không chút do dự, vội vàng cầm sách đọc lên.
Chờ khi cậu đọc xong, cậu thấy Hạ Nghiên hơi nhíu mày, liên tiếp chỉ ra mấy vấn đề phát âm của cậu, từ ngữ nghiêm khắc.
Cậu mím môi, trầm mặc ngồi xuống, đánh dấu từng cái một trong sách giáo khoa.
Đợi đến khi tan học, ngay cả Chu Khải cũng nhìn không nổi nữa: “Cô Hạ bị làm sao vậy? Đến kỳ kinh nguyệt à?”
Cố Âm Thành nhíu mày: “Để Triệu Oanh Ca nghe thấy cậu nói như vậy, khẳng định sẽ bỏ rơi cậu.”
Chu Khải lè lưỡi, nhanh chóng dừng đề tài lại: “Buổi chiều là lễ trao giải bóng rổ, đừng quên thay đồng phục của đội đó.”
Cậu dừng lại, còn nói thêm: “Sau trận đấu ngày hôm qua, Tống Hằng đã lên tiếng phản đối bàn thắng cuối cùng của trận đấu, cậu ta khẳng định rằng trận đấu đã kết thúc trước khi ghi bàn.”
Cố Âm Thành không thèm để ý chút nào: “Cứ đem video ra ra xem không phải là được rồi sao?”
“Tối qua họ xem cả đêm, kết quả trọng tài và giáo viên thể dục vẫn giữ nguyên kết quả ban đầu, lúc cậu ta đi khỏi phòng đa năng, tức giận đá đổ thùng rác, bị cô Hạ nhìn thấy, phạt cậu ta quét dọn.”
Cố Âm Thành ngưng lại, kinh ngạc nói: “Hạ Nghiên sao?”
“Đúng vậy.” Chu Khải nói tiếp: “Tống Hằng người này trước giờ tự đại lại hay mang thù, lần thi đấu này nhất định cậu ta sẽ ghi hận cậu rất lâu.”
Cố Âm Thành từ chối cho ý kiến mà nhướng mày, không nói nữa.
Trong đầu cậu nghĩ, Hạ Nghiên đang tức giận trong giờ học, hơn nữa còn là vì cậu.
Rốt cuộc, cậu đã đắc tội cô ở điểm nào chứ?
Buổi tối, hai người xê dịch thời gian trở lại tiểu khu.
Chờ khi Hạ Nghiên trở về, cậu đã chuẩn bị xong bữa tối. Cô tắm rồi ngồi xuống, nhìn lướt qua thức ăn trên bàn.
Hôm nay cậu làm món lẩu nhúng hải sản mà cô rất thích, nhúng vào nước sốt ớt cựa gà, chanh và hành tím là các loại hải sản luộc, tôm cỡ lớn, bạch tuộc nhỏ, bào ngư, ngao dao cạo.
Các loại hải sản đầy màu sắc được ngâm trong nước sốt tươi sáng, đặc biệt bắt mắt.
Lần trước cậu đã làm một lần, cô rất thích, cũng rất thích hợp cho mùa này, đặc biệt ngon miệng.
*
Cô biết mình không nên nghĩ như vậy, nhưng lại không khống chế được mà nghĩ.
Hạ Nghiên đi vào phòng học, vừa lúc chuông vào lớp vang lên, lúc ở hành lang, cô còn nhìn thấy Bạch Vi lướt qua bên người Cố Âm Thành, cúi đầu nói một câu gì đó, mới ngồi xuống.
Cố Âm Thành nhếch môi cười cười, lại nghiêng mắt vừa lúc nhìn thấy cô, nụ cười của cậu thoáng cái cứng lại trên môi.
Tối qua, cô không trở về.
Cô nhìn thấy băng bảo vệ cổ tay kia, hẳn đã biết cậu có đến ký túc xá của cô.
Cái băng bảo vệ cổ tay đó, lần này là cậu tự mình đưa cho cô.
Cô không còn phải ở trong hộp giấy kia, lén lút giấu đồ đạc cá nhân của cậu nữa.
Bởi vì về sau, cậu đều sẽ tự tay đưa cho cô, trong những năm tháng sau này.
“Cố Âm Thành.”
Cố Âm Thành còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, lại bị bạn cùng bàn dùng khuỷu tay chọt chọt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu đứng dậy, đối diện với gương mặt lãnh đạm của Hạ Nghiên, hôm nay cô đeo một cặp kính gọng vàng, một thân trang phục chuyên nghiệp chính thức, cả người có vẻ thành thục giỏi giang.
“Lật sách giáo khoa đến 57 trang, đọc lại văn bản một lần nữa.”
Cậu nhìn lướt qua cô một cái, lại thấy cô căn bản không nhìn cậu, ánh mắt chỉ dừng lại ở trên quyển sách, ngón tay đè chặt giấy lại, đốt ngón tay hơi trắng bệch.
Cô sao vậy?
“Không đọc được à?” Cô lạnh lùng hỏi.
Lần này cuối cùng cô cũng ngước mắt lên nhìn cậu, ánh mắt lạnh lùng đầy dò xét, dường như muốn quét vào tâm trí cậu, diễn giải suy nghĩ của cậu.
Trái tim Cố Âm Thành trầm xuống, nhưng không chút do dự, vội vàng cầm sách đọc lên.
Chờ khi cậu đọc xong, cậu thấy Hạ Nghiên hơi nhíu mày, liên tiếp chỉ ra mấy vấn đề phát âm của cậu, từ ngữ nghiêm khắc.
Cậu mím môi, trầm mặc ngồi xuống, đánh dấu từng cái một trong sách giáo khoa.
Đợi đến khi tan học, ngay cả Chu Khải cũng nhìn không nổi nữa: “Cô Hạ bị làm sao vậy? Đến kỳ kinh nguyệt à?”
Cố Âm Thành nhíu mày: “Để Triệu Oanh Ca nghe thấy cậu nói như vậy, khẳng định sẽ bỏ rơi cậu.”
Chu Khải lè lưỡi, nhanh chóng dừng đề tài lại: “Buổi chiều là lễ trao giải bóng rổ, đừng quên thay đồng phục của đội đó.”
Cậu dừng lại, còn nói thêm: “Sau trận đấu ngày hôm qua, Tống Hằng đã lên tiếng phản đối bàn thắng cuối cùng của trận đấu, cậu ta khẳng định rằng trận đấu đã kết thúc trước khi ghi bàn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Âm Thành không thèm để ý chút nào: “Cứ đem video ra ra xem không phải là được rồi sao?”
“Tối qua họ xem cả đêm, kết quả trọng tài và giáo viên thể dục vẫn giữ nguyên kết quả ban đầu, lúc cậu ta đi khỏi phòng đa năng, tức giận đá đổ thùng rác, bị cô Hạ nhìn thấy, phạt cậu ta quét dọn.”
Cố Âm Thành ngưng lại, kinh ngạc nói: “Hạ Nghiên sao?”
“Đúng vậy.” Chu Khải nói tiếp: “Tống Hằng người này trước giờ tự đại lại hay mang thù, lần thi đấu này nhất định cậu ta sẽ ghi hận cậu rất lâu.”
Cố Âm Thành từ chối cho ý kiến mà nhướng mày, không nói nữa.
Trong đầu cậu nghĩ, Hạ Nghiên đang tức giận trong giờ học, hơn nữa còn là vì cậu.
Rốt cuộc, cậu đã đắc tội cô ở điểm nào chứ?
Buổi tối, hai người xê dịch thời gian trở lại tiểu khu.
Chờ khi Hạ Nghiên trở về, cậu đã chuẩn bị xong bữa tối. Cô tắm rồi ngồi xuống, nhìn lướt qua thức ăn trên bàn.
Hôm nay cậu làm món lẩu nhúng hải sản mà cô rất thích, nhúng vào nước sốt ớt cựa gà, chanh và hành tím là các loại hải sản luộc, tôm cỡ lớn, bạch tuộc nhỏ, bào ngư, ngao dao cạo.
Các loại hải sản đầy màu sắc được ngâm trong nước sốt tươi sáng, đặc biệt bắt mắt.
Lần trước cậu đã làm một lần, cô rất thích, cũng rất thích hợp cho mùa này, đặc biệt ngon miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro