Chương 16
Nhiên Dư
2024-09-18 02:34:27
Editor: Gypsy
*
Chuông báo thức vang lên đúng bảy giờ tối, khi Hạ Nghiên tỉnh dậy, Cố Âm Thành đã rời đi.
Trên bàn chỉ còn lại băng bảo vệ cổ tay mà cậu đã đặt lên, sọc trắng xanh.
Thật ra buổi trưa hôm nay cô không ngủ, nên sau khi xem xong trận đấu có chút buồn ngủ, nên dứt khoát trở lại ký túc xá ngủ trưa một lúc.
Khi Hạ Nghiên nắm băng bảo vệ cổ tay trong tay, cảm giác mồ hôi ẩm ướt, hiển nhiên cậu đã không rời đi quá lâu.
Cô mở điện thoại ra, bấm vào giao diện WeChat của hai người, trong đó còn dừng lại ngay lời nhắn trước đó mà cô gửi cho cậu, cậu không có bất kỳ hồi âm nào.
Vậy thì, cậu chạy đến ký túc xá của cô làm gì?
Đầu ngón tay bị mồ hôi của cậu thấm ướt, cô không khỏi cúi đầu nhìn băng bảo vệ cổ tay kia, giặt rất sạch sẽ, nhưng đã không còn mùi chanh của nước giặt, mà là một mùi hơi thở hormone nồng đậm.
Đó là hơi thở thuộc về Cố Âm Thành.
Cô cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, hơi ấm kia trực tiếp lan tràn đến chiếc cổ trắng nõn của cô, lộ ra một màu hồng nhạt.
Cô giật mình một lúc lâu, rồi ném nó trở lại bàn làm việc.
Sáng hôm sau, Hạ Nghiên đến tòa nhà giảng dạy lớp 2, chuông chuẩn bị vang lên, học sinh rải rác ở hành lang cầu thang đều đã lục tục trở về lớp học.
Đầu hạ, cầu thang hướng bắc từ lầu một đến lan can lầu ba đều bò đầy hoa đăng tiêu.
Đang vào mùa hoa, hoa nở rất mạnh, cành lá xanh biếc và hoa màu cam đan xen vào nhau, màu sắc rực rỡ, nhìn từ xa, giống như một bức tranh sơn dầu phong phú.
Cầu thang này nằm ở phía sau, bình thường rất ít người đi lại, nếu không phải vì thưởng thức đống hoa đăng tiêu này, Hạ Nghiên cũng sẽ không đi bằng lối này.
Khi sắp lên đến tầng ba, cô mơ hồ nhìn thấy hai nữ sinh đang nói chuyện với nhau ở cầu thang, tai cô nhạy bén bắt được ba chữ Cố Âm Thành, không khỏi dừng bước.
“Cố Âm Thành nói thế nào?”
“Không phải là cậu ấy từ chối cậu, Chu Khải nói rằng Cố Âm Thành phải đợi đến mười tám tuổi.”
“Mười tám tuổi?”
“Bạch Vi cậu cứ yên tâm đi, chắc là Cố Âm Thành muốn có cảm giác nghi thức thôi, đợi đến khi mười tám tuổi mới thổ lộ với cậu.”
“Nhưng bộ phim lần trước cậu ấy cũng không đi…”
“Không phải cậu ta đã nói, trong nhà tạm thời có việc, cậu đừng có nhỏ nhen như thế, càng khiến mình ấm ức thêm mà thôi.”
Hai người càng nói càng thấp, xoay người sang chỗ khác, dần dần đi về phía hành lang.
Hạ Nghiên đang ôm quyển sách, nhẹ nhàng dựa vào tường, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài.
Ánh sáng vàng nhạt chiếu xuyên qua tán lá xanh rậm rạp, chiếu xuống đất một tia sáng, lúc tràn đến bên chân cô, giống như nơi rộng nhất của mặt quạt gấp, từ từ mở ra.
Trái tim cô, tựa như bị một vết nứt bị mở lớn.
Lần trước cậu đã nói gì với cô nhỉ?
Em và cậu ấy không có gì cả, hiện tại em không có ý định yêu đương.
Bất quá, chờ sau khi em học đại học, thật sự có thể yêu đương sao?
Thật ra em rất vui vì chị nói như vậy, ít nhất sẽ không có ai đến chia sẻ em với chị trước mười tám tuổi cả.
Thì ra, Cố Âm Thành định kéo dài tới mười tám tuổi, là để ở bên Bạch Vi sao?
Cô chỉ hy vọng lúc còn học trung học cậu có thể chuyên chú học tập thật tốt mà thôi, cho nên mới yêu cầu cậu có thể tuân thủ lời hứa này.
Lại không nghĩ tới, Cố Âm Thành một mực chờ đợi ngày giải thoát gông xiềng kia.
Một khi ngày đó đến, cậu quyết định chạy đến một nơi khác trong cuộc đời mình mà không chút do dự.
Tuy nhiên, nơi đó không có cô.
Cô chỉ là chị gái của cậu.
*
Chuông báo thức vang lên đúng bảy giờ tối, khi Hạ Nghiên tỉnh dậy, Cố Âm Thành đã rời đi.
Trên bàn chỉ còn lại băng bảo vệ cổ tay mà cậu đã đặt lên, sọc trắng xanh.
Thật ra buổi trưa hôm nay cô không ngủ, nên sau khi xem xong trận đấu có chút buồn ngủ, nên dứt khoát trở lại ký túc xá ngủ trưa một lúc.
Khi Hạ Nghiên nắm băng bảo vệ cổ tay trong tay, cảm giác mồ hôi ẩm ướt, hiển nhiên cậu đã không rời đi quá lâu.
Cô mở điện thoại ra, bấm vào giao diện WeChat của hai người, trong đó còn dừng lại ngay lời nhắn trước đó mà cô gửi cho cậu, cậu không có bất kỳ hồi âm nào.
Vậy thì, cậu chạy đến ký túc xá của cô làm gì?
Đầu ngón tay bị mồ hôi của cậu thấm ướt, cô không khỏi cúi đầu nhìn băng bảo vệ cổ tay kia, giặt rất sạch sẽ, nhưng đã không còn mùi chanh của nước giặt, mà là một mùi hơi thở hormone nồng đậm.
Đó là hơi thở thuộc về Cố Âm Thành.
Cô cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, hơi ấm kia trực tiếp lan tràn đến chiếc cổ trắng nõn của cô, lộ ra một màu hồng nhạt.
Cô giật mình một lúc lâu, rồi ném nó trở lại bàn làm việc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sáng hôm sau, Hạ Nghiên đến tòa nhà giảng dạy lớp 2, chuông chuẩn bị vang lên, học sinh rải rác ở hành lang cầu thang đều đã lục tục trở về lớp học.
Đầu hạ, cầu thang hướng bắc từ lầu một đến lan can lầu ba đều bò đầy hoa đăng tiêu.
Đang vào mùa hoa, hoa nở rất mạnh, cành lá xanh biếc và hoa màu cam đan xen vào nhau, màu sắc rực rỡ, nhìn từ xa, giống như một bức tranh sơn dầu phong phú.
Cầu thang này nằm ở phía sau, bình thường rất ít người đi lại, nếu không phải vì thưởng thức đống hoa đăng tiêu này, Hạ Nghiên cũng sẽ không đi bằng lối này.
Khi sắp lên đến tầng ba, cô mơ hồ nhìn thấy hai nữ sinh đang nói chuyện với nhau ở cầu thang, tai cô nhạy bén bắt được ba chữ Cố Âm Thành, không khỏi dừng bước.
“Cố Âm Thành nói thế nào?”
“Không phải là cậu ấy từ chối cậu, Chu Khải nói rằng Cố Âm Thành phải đợi đến mười tám tuổi.”
“Mười tám tuổi?”
“Bạch Vi cậu cứ yên tâm đi, chắc là Cố Âm Thành muốn có cảm giác nghi thức thôi, đợi đến khi mười tám tuổi mới thổ lộ với cậu.”
“Nhưng bộ phim lần trước cậu ấy cũng không đi…”
“Không phải cậu ta đã nói, trong nhà tạm thời có việc, cậu đừng có nhỏ nhen như thế, càng khiến mình ấm ức thêm mà thôi.”
Hai người càng nói càng thấp, xoay người sang chỗ khác, dần dần đi về phía hành lang.
Hạ Nghiên đang ôm quyển sách, nhẹ nhàng dựa vào tường, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh sáng vàng nhạt chiếu xuyên qua tán lá xanh rậm rạp, chiếu xuống đất một tia sáng, lúc tràn đến bên chân cô, giống như nơi rộng nhất của mặt quạt gấp, từ từ mở ra.
Trái tim cô, tựa như bị một vết nứt bị mở lớn.
Lần trước cậu đã nói gì với cô nhỉ?
Em và cậu ấy không có gì cả, hiện tại em không có ý định yêu đương.
Bất quá, chờ sau khi em học đại học, thật sự có thể yêu đương sao?
Thật ra em rất vui vì chị nói như vậy, ít nhất sẽ không có ai đến chia sẻ em với chị trước mười tám tuổi cả.
Thì ra, Cố Âm Thành định kéo dài tới mười tám tuổi, là để ở bên Bạch Vi sao?
Cô chỉ hy vọng lúc còn học trung học cậu có thể chuyên chú học tập thật tốt mà thôi, cho nên mới yêu cầu cậu có thể tuân thủ lời hứa này.
Lại không nghĩ tới, Cố Âm Thành một mực chờ đợi ngày giải thoát gông xiềng kia.
Một khi ngày đó đến, cậu quyết định chạy đến một nơi khác trong cuộc đời mình mà không chút do dự.
Tuy nhiên, nơi đó không có cô.
Cô chỉ là chị gái của cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro