Hôn trộm
Nhiên Dư
2024-09-18 02:34:27
Editor: Gypsy
*
Cố Âm Thành giật mình một chút, vẫn nhận lấy: “Cám ơn.”
Hạ Nghiên nhìn thấy tình hình này, im lặng xoay người rời đi.
Ánh mắt của Cố Âm Thành đảo tới đảo lui xuyên qua dòng người, cũng không tìm được bóng dáng mà cậu muốn thấy.
Giọng nói của cô có phải là ảo giác của cậu không?
Khi rời khỏi trường cùng các thành viên trong nhóm, Chu Khải vẫn say sưa nhắc tới cú ném ba điểm hoàn mỹ vừa rồi.
Cố Âm Thành ngưng thần, nhướng mày như có điều suy nghĩ: “Mấy giây cuối cùng, các cậu có nghe thấy có người gọi tôi không?”
Chu Khải sửng sốt một chút, lại nở nụ cười: “Có hả? Là Bạch Vi à?”
Những người còn lại đều cười rộ lên, Cố Âm Thành cởi băng bảo vệ cổ tay ra, cau mày: “Tôi và Bạch Vi chỉ là bạn học bình thường, các cậu đừng có nói lung tung.”
“Bạch Vi người xinh đẹp, thành tích lại tốt, Cố Âm Thành cậu có chỗ nào không hài lòng?”
Trong đầu Cố Âm Thành giờ phút này hiện lên một bóng dáng khác, cậu cúi đầu, nhếch khóe môi: “Sau mười tám tuổi tôi mới có thể suy nghĩ tới chuyện này.”
Cố Âm Thành lấy điện thoại di động ra, đang muốn gửi tin nhắn chiến thắng trận đấu cho Hạ Nghiên, lại thấy được tin nhắn cô gửi trước.
“Buổi tối trong trường có tọa đàm học tập, có thể sẽ rất muộn, chị ở ký túc xá, không trở về.”
Ngón tay Cố Âm Thành ở trên màn hình, dừng lại hồi lâu, vẫn không gõ chữ, lại xoay người đi về phía cổng trường.
“Cố Âm Thành có chuyện gì vậy?” Chu Khải ở phía sau cậu réo lên.
“Có thứ gì đó quên lấy.” cậu vẫy vẫy tay, tiếp tục bước đi.
Hạ Nghiên có một ký túc xá có phòng vệ sinh trong trường, rất nhỏ, dạng dài hẹp, chỉ có thể chứa một giường đơn, một tủ quần áo hai cửa, một bàn làm việc.
Hầu hết các giáo viên sử dụng nó như một giờ nghỉ trưa, thỉnh thoảng còn ngủ lại qua đêm.
Cố Âm Thành gõ cửa hội nghị, thấy không có ai trả lời, chuyển động tay nắm cửa.
Cậu nhíu mày, lại quay về phía cùng.
Cô không khóa cửa.
Cậu chậm rãi đi vào, Hạ Nghiên đang nằm trên chiếc giường đơn nhỏ, trên người đắp một tấm chăn điều hòa mỏng manh.
Cố Âm Thành cúi đầu gọi cô một tiếng: “Hạ Nghiên.”
Cô quay lưng về phía cậu, không trả lời. Mái tóc dài xõa sang một bên, lộ ra chiếc cổ trắng nõn, trắng như tuyết.
Cậu kéo một cái ghế ngồi đối diện cô, bình tĩnh nhìn nửa ngày, bỗng nhiên cổ họng có chút khô khốc, cậu không khỏi ho nhẹ một tiếng.
Hạ Nghiên vẫn không có động tĩnh gì, Cố Âm Thành đứng lên, đặt băng bảo vệ cổ tay trên tay lên bàn làm việc của cô.
Đầu gối của một chân cậu đặt lên giường, từ từ khom lưng vào trong.
Cô dường như ngủ rất say, ngay cả cậu vén mái tóc rải rác trên mặt cô lên cũng không tỉnh lại.
Cố Âm Thành nhìn gương mặt đang ngủ tươi đẹp hồi lâu, hô hấp cũng dần dồn dập.
Cậu bỗng nhiên cong khóe môi, một tay chống lên tường, lại cúi người xuống, nụ hôn của cậu đáp xuống môi cô.
Ngoài cửa sổ hoàng hôn đang buông xuống, ánh sáng đỏ rực chiếu vào, mang theo hơi ấm đầu hạ, phản chiếu cả gian phòng rực rỡ như lửa.
Hoàng hôn phác họa ra hình bóng của hai người, chiếu lên vách tường tuyết trắng, đẹp như tranh vẽ.
Môi cậu dán lên, nhưng lại không có động tác nào, say mê cảm thụ cảm giác mềm mại của đôi môi cô.
Khi cậu rời khỏi môi cô, cậu thì thầm: “Chị.”
Giọng cậu trầm khàn, ánh mắt như si như say, gắt gao nhìn cô chằm chằm, trong đôi mắt đen trong suốt mang theo vẻ yếu ớt lại ôn nhu.
Cậu dùng vẻ mặt như vậy nhìn cô, như thể đang nhìn một bảo vật đã mất mà lấy lại được.
*
Cố Âm Thành giật mình một chút, vẫn nhận lấy: “Cám ơn.”
Hạ Nghiên nhìn thấy tình hình này, im lặng xoay người rời đi.
Ánh mắt của Cố Âm Thành đảo tới đảo lui xuyên qua dòng người, cũng không tìm được bóng dáng mà cậu muốn thấy.
Giọng nói của cô có phải là ảo giác của cậu không?
Khi rời khỏi trường cùng các thành viên trong nhóm, Chu Khải vẫn say sưa nhắc tới cú ném ba điểm hoàn mỹ vừa rồi.
Cố Âm Thành ngưng thần, nhướng mày như có điều suy nghĩ: “Mấy giây cuối cùng, các cậu có nghe thấy có người gọi tôi không?”
Chu Khải sửng sốt một chút, lại nở nụ cười: “Có hả? Là Bạch Vi à?”
Những người còn lại đều cười rộ lên, Cố Âm Thành cởi băng bảo vệ cổ tay ra, cau mày: “Tôi và Bạch Vi chỉ là bạn học bình thường, các cậu đừng có nói lung tung.”
“Bạch Vi người xinh đẹp, thành tích lại tốt, Cố Âm Thành cậu có chỗ nào không hài lòng?”
Trong đầu Cố Âm Thành giờ phút này hiện lên một bóng dáng khác, cậu cúi đầu, nhếch khóe môi: “Sau mười tám tuổi tôi mới có thể suy nghĩ tới chuyện này.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Âm Thành lấy điện thoại di động ra, đang muốn gửi tin nhắn chiến thắng trận đấu cho Hạ Nghiên, lại thấy được tin nhắn cô gửi trước.
“Buổi tối trong trường có tọa đàm học tập, có thể sẽ rất muộn, chị ở ký túc xá, không trở về.”
Ngón tay Cố Âm Thành ở trên màn hình, dừng lại hồi lâu, vẫn không gõ chữ, lại xoay người đi về phía cổng trường.
“Cố Âm Thành có chuyện gì vậy?” Chu Khải ở phía sau cậu réo lên.
“Có thứ gì đó quên lấy.” cậu vẫy vẫy tay, tiếp tục bước đi.
Hạ Nghiên có một ký túc xá có phòng vệ sinh trong trường, rất nhỏ, dạng dài hẹp, chỉ có thể chứa một giường đơn, một tủ quần áo hai cửa, một bàn làm việc.
Hầu hết các giáo viên sử dụng nó như một giờ nghỉ trưa, thỉnh thoảng còn ngủ lại qua đêm.
Cố Âm Thành gõ cửa hội nghị, thấy không có ai trả lời, chuyển động tay nắm cửa.
Cậu nhíu mày, lại quay về phía cùng.
Cô không khóa cửa.
Cậu chậm rãi đi vào, Hạ Nghiên đang nằm trên chiếc giường đơn nhỏ, trên người đắp một tấm chăn điều hòa mỏng manh.
Cố Âm Thành cúi đầu gọi cô một tiếng: “Hạ Nghiên.”
Cô quay lưng về phía cậu, không trả lời. Mái tóc dài xõa sang một bên, lộ ra chiếc cổ trắng nõn, trắng như tuyết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu kéo một cái ghế ngồi đối diện cô, bình tĩnh nhìn nửa ngày, bỗng nhiên cổ họng có chút khô khốc, cậu không khỏi ho nhẹ một tiếng.
Hạ Nghiên vẫn không có động tĩnh gì, Cố Âm Thành đứng lên, đặt băng bảo vệ cổ tay trên tay lên bàn làm việc của cô.
Đầu gối của một chân cậu đặt lên giường, từ từ khom lưng vào trong.
Cô dường như ngủ rất say, ngay cả cậu vén mái tóc rải rác trên mặt cô lên cũng không tỉnh lại.
Cố Âm Thành nhìn gương mặt đang ngủ tươi đẹp hồi lâu, hô hấp cũng dần dồn dập.
Cậu bỗng nhiên cong khóe môi, một tay chống lên tường, lại cúi người xuống, nụ hôn của cậu đáp xuống môi cô.
Ngoài cửa sổ hoàng hôn đang buông xuống, ánh sáng đỏ rực chiếu vào, mang theo hơi ấm đầu hạ, phản chiếu cả gian phòng rực rỡ như lửa.
Hoàng hôn phác họa ra hình bóng của hai người, chiếu lên vách tường tuyết trắng, đẹp như tranh vẽ.
Môi cậu dán lên, nhưng lại không có động tác nào, say mê cảm thụ cảm giác mềm mại của đôi môi cô.
Khi cậu rời khỏi môi cô, cậu thì thầm: “Chị.”
Giọng cậu trầm khàn, ánh mắt như si như say, gắt gao nhìn cô chằm chằm, trong đôi mắt đen trong suốt mang theo vẻ yếu ớt lại ôn nhu.
Cậu dùng vẻ mặt như vậy nhìn cô, như thể đang nhìn một bảo vật đã mất mà lấy lại được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro