Nửa Chỉ Cam

Chương 12

Nhiên Dư

2024-09-18 02:34:27

Editor: Gypsy

*

Cậu ngược ánh sáng, không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng da thịt hơi sẫm, đường cong cánh tay rắn chắc mạnh mẽ, đây là một cơ thể trẻ đẹp.

Cậu cúi đầu, hô hấp nóng rực phả vào miệng huyệt của cô.

Ngón trỏ mảnh khảnh lần nữa dùng sức đi vào trong, đường hoa mị thịt chật hẹp tầng tầng lớp lớp liên tục co rút, vững vàng kẹp chặt ngón tay cậu.

Cậu thở hổn hển một tiếng, âm cuối là hừ nhẹ.

Giọng nói đáng ra phải trong trẻo lại bị đè xuống, mang theo khàn khàn trầm đặc, giống như tiếng cello trầm thấp, lơ đãng mà gợi cảm.

Cậu rút ngón tay ướt đẫm ra, đặt chân cô lên bàn học, cặp đùi tuyết trắng ra sức căng ra hai bên, toàn bộ huyệt hoa mở ra về phía cậu.

“Đừng làm vậy…”

Hạ Nghiên thẹn thùng nói, nhưng sau đó rốt cuộc không nói nên lời.

Bởi vì cả khuôn mặt cậu đều hướng về phía trước, vùi vào giữa hai chân cô, đầu lưỡi mềm mại trực tiếp từ dưới lên trên, liếm láp một chút.

Hạ Nghiên không khỏi ngẩng đầu lên, thở hổn hển một tiếng.

Lưỡi dài của cậu tiếp tục, từng chút từng chút liếm tiểu huyệt của cô, vừa mềm vừa tê, ngón chân nhỏ nhắn của cô đều cuộn tròn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hạt lưỡi thô ráp, trực tiếp liếm lên, trên hai mảnh môi hoa là âm vật nho nhỏ kia.

Khoái cảm như bị điện giật trào lên cột sống, cô không khỏi rên rỉ nhỏ vụn, hàng mi cong dài nhộm đầy nước mắt.

Khoái cảm mãnh liệt như thế, trong hành lang của cô, mật dịch trong suốt tuôn ra từng dòng, cô nghe được tiếng hớp uống trong hô hấp của cậu.

Điều này khiến cô hưng phấn không hiểu được, vòng eo khẽ lắc lư, hai tay đè đầu cậu lại, mái tóc đen bóng bị cô xoa xoa giữa các ngón tay tận tình chà sát.

Cậu vừa liếm vừa mút, thỉnh thoảng còn duỗi ngón tay ra xoa nắn âm vật hồng nộn của cô.

Hạ Nghiên ở giữa môi lưỡi của cậu lên tới cao trào, run rẩy quấn chân ra sau vai cậu, nước chảy xuống mông làm ướt bàn học hoàn toàn.

Khi cô mở mắt ra trong dư vị cao trào, người đàn ông đã đứng dậy và cắn vào dái tai của cô.

Cậu ấn tay cô về phía giữa háng cậu, dài như một con thú đang ngủ đông, đã thức tỉnh, vừa cứng vừa nóng.

Đầu lớn tròn trịa, chống trong lòng bàn tay cô nhẹ nhàng run run.

Cảnh tượng này, không hiểu sao có chút quen thuộc.

Hạ Nghiên chớp chớp mắt, trên hàng mi dài rơi nước mắt xuống, nhỏ giọt trên xương quai xanh của cô.

“Chị thỏa mãn rồi, vậy thì đến lượt chị thỏa mãn em.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Giọng cậu quen thuộc đến nỗi khiến tim cô loạn nhịp.

“Chị ơi.”

Hạ Nghiên mở to hai mắt, nhìn người đàn ông bên cạnh, khuôn mặt của Cố Âm Thành hiện ra mơ hồ trong nửa sáng nửa tối.

Hạ Nghiên chợt mở mắt ra, cả người còn đắm chìm trong chấn động trời đất quay cuồng.

Trước mắt tối đen một mảnh, cô đợi một lúc, thích ứng với bóng tối, mới nhận ra là đang ở trong phòng của mình.

Hóa ra là một giấc mơ.

Cô che gương mặt đỏ bừng của mình lại, không nhịn được nhớ lại tình cảnh trong mơ.

Làm sao mà có được mộng xuân như vậy chứ? Người trong mộng lại là em trai ruột của cô.

Tim đập như sấm, giữa môi răng khô cạn, cô như trở lại ngày đó trong bóng tối vô biên.

Cậu ôm một bó lúa chín vàng từ trên bờ ruộng đi lên, áo ba lỗ mỏng bị mồ hôi thấm ướt, không che được cơ ngực nhỏ phồng lên của cậu.

Xa xa là hoàng hôn đỏ rực, nhuộm những đám mây trên bầu trời lộng lẫy vô biên, kéo dài đến tận đường chân trời.

Tiếng máy tuốt lúa vang lên, bông lúa trên tay cậu phiêu động, cậu trầm mặc nghiêng đầu nhìn cô, là Cố Âm Thành trong làn sóng lúa vàng năm ấy.

Hạ Nghiên cảm thấy mặt mình nóng bừng cuồn cuộn, nóng như bị thiêu đốt.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nửa Chỉ Cam

Số ký tự: 0