Nửa Chỉ Cam

Số phận của họ

Nhiên Dư

2024-09-18 02:34:27

Editor: Gypsy

*

Lần đầu tiên cô và Cố Âm Thành gặp mặt, hoặc là nói cô bắt gặp ánh mắt của Cố Âm Thành lần đầu tiên, cảm giác kỳ lạ này lại dâng lên trong lòng.

Phía bắc thành phố Gia Nam chỉ có một phòng chiếu phim imax, Cố Âm Thành cố ý tránh dòng người đông đúc, chọn vào giờ ăn tối, xem phim vào lúc bảy giờ.

Thời điểm đó sẽ không gặp được Chu Khải và Triệu Oanh Ca, phim của họ bắt đầu lúc 3 giờ chiều, đã sớm kết thúc.

Hai người đang cầm vé của rạp chiếu phim, đồ uống bỏng ngô, cậu biết Hạ Nghiên thích uống trà sữa ở trung tâm thương mại, đặc biệt lại xếp hàng đi mua.

“Trà đen nguyên bản mà chị thích đây.”

Cậu một đường chạy tới, tóc đen mềm mại ướt đẫm mồ hôi, thuận theo buông xuống trán, một thân trang phục thể thao, có vẻ càng thêm trẻ trung tràn đầy sức sống.

Cậu đưa trà sữa lên tay cô, lại bổ sung một câu: “Đáng tiếc không có hạt hồ đào pêcan.”

Hạ Nghiên nhận lấy uống một ngụm, nghi hoặc hỏi: “Từ khi nào nhà đó đã cho ra hạt hồ đào pêcan vậy?”

Cố Âm Thành dừng lại: “Không có sao? Chắc là em nhớ nhầm thôi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cậu rũ xuống hàng mi dài, đáy mắt lóe lên một tia sáng yếu ớt.

Hôm nay Hạ Nghiên ăn mặc như một sinh viên đại học, quần denim màu xanh lam, áo hoodie màu be, còn có một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng, mái tóc xoăn thật dài hợp lại ra sau, lấp lánh ánh sáng.

Hai người cao lớn và ngoại hình tương xứng, chẳng khác gì một đôi tình nhân trẻ.

“Sao trong nhà rồi mà vẫn đội mũ?”

Cố Âm Thành giơ tay lên muốn kéo mũ cô lên, lại bị cô giơ tay ngăn lại.

“Đừng.”

Cô chỉ nói một chữ, Cố Âm Thành nhất thời hiểu ra, cô sợ bị phát hiện. Dù sao thân phận cấm kỵ giữa họ không chỉ là chị em, mà còn là thầy trò nữa.

Cố Âm Thành nhướng mày, đôi mắt đen trong suốt càng thêm u ám.

“Hình như bộ phim của chúng ta sắp bắt đầu rồi đó.”

Hạ Nghiên nghiêng tai nghe loa phát thanh của rạp chiếu phim, vừa nãy khi chờ Cố Âm Thành, loa phát thanh cũng đã thông báo soát vé một lần.

Cố Âm Thành ừ một tiếng, một tay buông xuống giữ chặt tay cô, trực tiếp sải bước về phía cửa soát vé.

Hạ Nghiên hoảng sợ, muốn tránh thoát, lại bị cậu chớp lấy cơ hội mười ngón tay siết chặt lại.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong lòng cô nghĩ như vậy có phải không đúng hay không, nhưng lại bị cậu dắt lấy đi thẳng vào trong.

Lối đi giữa phòng chiếu phim, vừa dài vừa sâu, nhìn thoáng qua không đến điểm cuối, cậu gắt gao lôi kéo cô, cũng không quay đầu lại mà bước xuống dưới.

Giống như số phận của họ vậy.

Khi Hạ Nghiên còn nhỏ, cô vẫn bị người mẹ Chu Lăng nghiêm khắc dạy dỗ, Chu Lăng hy vọng cô sẽ trở thành một thục nữ chân chính.

Ăn mặc trang điểm tỉ mỉ, lúc ăn cơm nhai kỹ nuốt chậm, đi bộ phải ngẩng đầu ưỡn ngực. Học vẽ học đàn, chưa bao giờ dám từ bỏ dễ dàng, cho đến khi học trung học bận rộn mới không thể không bỏ dở.

Sau giờ học phải về nhà học ngay lập tức, không thể tham gia vào các hoạt động sau giờ học, cũng không thể giao lưu với các bạn cùng lớp quá nhiều, dẫn đến cô từ tiểu học đến trung học không có bạn rất thân.

Bởi vì Chu Lăng cho rằng, những thứ đó thuộc về xã giao không có hiệu quả.

Chu Lăng hy vọng cô sẽ bọc vào khuôn mẫu mà mình đã tạo ra cho cô, cái khuôn mang tên hoàn mỹ kia, không cho phép cô vượt qua bất kỳ ranh giới nào.

Sau khi cô học đại học, rời khỏi thành phố Gia Nam, mới có cơ hội được làm chính mình.

Nhưng mà tai nạn xe cộ hơn một năm trước, lại kéo cô về Gia Nam, lần này cô đã tự mình tạo ra một khuôn mẫu, trói buộc vào.

Chị gái hoàn mỹ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nửa Chỉ Cam

Số ký tự: 0