Nửa Chỉ Cam

Hoa Ngữ Của Hoa...

Nhiên Dư

2024-09-18 02:34:27

Editor: Gypsy

*

Cho tới bây giờ, cô vẫn không biết mình thực sự muốn gì, cô chỉ thuận theo bước chân của cậu đi xuống, cứ như vậy bước tiếp mà thôi.

Hạ Nghiên đi về thành giường, cầm lấy điện thoại di động, ngón tay trượt lên màn hình.

「Được.」

Đây là câu trả lời của cô dành cho cậu.

Vào buổi tối, ban công phía Tây Nam sẽ đón lấy chói sáng, chiếu vào phòng khách sáng sủa và ấm áp.

Cố Âm Thành ngồi trên một chiếc ghế tròn trong phòng khách, trên bếp phía trước cậu đang nấu một nồi canh thịt bò hầm cà chua, lửa đã để nhỏ, canh vẫn đang vang ùng ục, tản ra mùi thơm dụ người.

Đậu nành trong nồi đất màu cam là cậu đã ngâm từ sáng sớm, trước khi hầm đã được xào qua tương cay đậu bản Tứ Xuyên.

Cậu nhớ rõ từng món ăn mà Hạ Nghiên thích, bất kể là hiện tại hay là vài năm sau.

Cậu im lặng chờ nồi thịt bò hầm cà chua mà cô yêu thích này hầm mềm hoàn toàn, đay là hương vị chua cay cô luôn yêu thích nhất.

Ngoài cửa lớn truyền đến tiếng mở khóa mật mã, cuối cùng cậu cũng quay đầu lại, cần cổ cứng ngắc chuyển hướng về phía cửa.

Theo cánh cửa mở ra, cơn nóng ập vào, Hạ Nghiên ôm túi lớn túi nhỏ ở cửa oán giận.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Đồ vật nặng quá đi, Cố Âm Thành em còn không nhanh tới giúp chị?”

Thiếu niên cuối cùng cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười, nghênh đón, ngoại trừ cây hoa cát cánh* mà cô ôm vào trong ngực, những thứ khác cậu đều giúp cô mang vào.

*hay còn gọi là hoa kết cánh.

Hạ Nghiên nghiêng đầu nhìn thấy món ăn phụ bày trên quầy, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chị còn cố tình mua đồ ăn về, còn em thì đã chuẩn bị xong hết luôn rồi?”

Cố Âm Thành lần lượt lấy đồ ăn ra, lần lượt bỏ vào tủ lạnh, cậu nhẹ nhàng gật đầu: “Nấu món thịt bò hầm cà chua yêu thích của chị đó.”

“Sao em lại biết chị sẽ thích món này?”

Cô không để ý quá nhiều, cười lấy bình hoa thủy tinh ra, đổ đầy nước xong rồi cắm hoa vào.

Tay Cố Âm Thành đóng cửa tủ lạnh hơi khựng lại, nhưng lặng lẽ đi tới phía sau cô.

Hai tay cậu chậm rãi vòng quanh eo cô, cằm nghiêng xẹt qua mái tóc dài rải rác bên má cô, nghiêng đầu khẽ hôn vành tai trắng nõn của cô.

“Chị, chị đã về rồi.”

Hạ Nghiên không trả lời, chỉ nhìn đóa hoa màu tím trước mặt, ngón tay nhẹ nhàng lưu luyến trên đó, nhếch khóe môi lên.

“Em có biết hoa ngữ của hoa cát cánh không?” Cô nhỏ giọng hỏi cậu.

Hô hấp của cậu cứng lại, nhanh chóng lắc đầu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Là yêu không hối hận…”

Lời cô còn chưa dứt, cậu đã hôn lên môi cô, môi lưỡi nóng bỏng chặn lời nói còn dang dở của cô.

Bởi vì cậu biết, hoa cát cánh còn có một ý nghĩa khác nữa, là tình yêu vô vọng.

Đó là những lời mà Hạ Nghiên từng viết trên blog của cô, dưới đó là bức ảnh cậu đang cầm một bó hoa cát cánh màu trắng, vẻ mặt có chút không vui.

Trên đó chỉ có bốn chữ, tình yêu vô vọng.

Năm đó cậu đang học đại học năm hai, Hạ Nghiên đến thành phố nơi cậu ở thăm cậu.

Cô ở trước cổng trường chờ cậu, và khi cậu nhận được tin nhắn, vội vã chạy ra ngoài.

Cô mặc áo thun trắng, quần màu nóng đỏ thẫm, giày vải màu trắng, không son phấn, buộc đuôi ngựa cao, trông có vẻ trẻ trung và tràn đầy năng lượng.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy cô, cậu giật mình một lúc, ngực dường như có cảm xúc gì đó tràn qua, trong nháy mắt lại không thấy nữa.

“Hạ Nghiên.” Cậu gọi cô từ phía sau.

Cô dường như đang xuất thần, một lát sau mới quay đầu lại, đôi mắt sáng ngời.

“Oa, Cố Âm Thành mấy tháng không gặp, có phải em lại cao lên không? Người trong độ tuổi hai mươi còn có thể phát triển tiếp sao?”

“Chị tới đây có việc gì sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nửa Chỉ Cam

Số ký tự: 0