Không phải vậy
Nhiên Dư
2024-09-18 02:34:27
Editor: Gypsy
*
Lúc ấy cô đi cùng bạn cùng phòng Nhan Thanh, nhà Nhan Thanh tình cờ ở gần biển.
Cô ở nhà Nhan Thanh suốt nửa tháng, buổi sáng dậy sớm theo cô ấy đến chợ bến tàu, mua đủ loại hải sản tươi sống, sau đó Nhan Thanh xuống bếp, cô giúp đỡ, mỗi ngày đều hưởng thụ một bữa hải sản ngon lành.
Tình bạn giữa cô và Nhan Thanh, cho đến năm cuối đại học Nhan Thanh ra nước ngoài, bởi vì chênh lệch thời gian, dần dần phai nhạt.
Hạ Nghiên xóa sạch toàn bộ bài viết trước kia trong blog, ngơ ngác nhìn giao diện trống rỗng hồi lâu, rồi đăng lên một tấm ảnh.
Là Cố Âm Thành buổi tối đã gửi cho cô, lúc ấy cô đang một mình trong phòng.
Cậu đi mua một loại trà sữa Ô Long mới ra từ cửa hàng trà sữa yêu thích của cô, dưới đáy trà thoang thoảng mùi thơm của hoa mộc, lớp kem sữa bên trên phủ caramel mỏng, cùng với vụn sô cô la.
Cậu cắm ông hút vào trà sữa, đặt lên bàn trà chụp ảnh, gửi cho cô.
「Uống sớm một chút, nếu không kem sẽ tan đó.」
Cách nửa phút sau, lại gửi tới bốn chữ.
「Em về phòng đây.」
Cô biết, cậu sợ cô không chịu đi ra, mới gửi thêm bốn chữ sau đó.
Nhìn xem, có đôi khi rõ ràng cô rất hiểu cậu, có đôi khi lại hoàn toàn không hiểu chút nào cả.
Khi cô cầm lấy ly trà sữa còn hơi ấm kia, nghĩ rằng nhất định cậu đã lái xe hơi nhỏ màu vàng, đến quán trà sữa bên ngoài cách ba con phố.
Vào đầu mùa hè, có thể cậu đã đổ mồ hôi khắp người, phần lưng cũng ướt đẫm.
Mái tóc đen lấm tấm mồ hôi dính trên trán cậu, cậu hơi thở dốc buông ly trà sữa xuống, bên thái dương ướt đầy mồ hôi mỏng.
Cậu lẳng lặng chụp nó lại, nhìn cái lớp kem sữa xinh đẹp nhưng không thể bền kia, trong mắt hiện ra thần sắc có chút vô tội.
Nghĩ đến cảnh tượng này, bỗng nhiên cô tha thứ cho cậu.
Ngón tay cô nhẹ nhàng xẹt qua ống hút thon dài kia, mặc cho mùi caramel hơi đắng lan tràn trong miệng.
Hoàn toàn khác với nụ hôn của cậu.
Hạ Nghiên vùi đầu thật sâu vào gối, nhắm chặt hai mắt lại.
Chính xác thì cậu muốn gì?
Từ khi nào Cố Âm Thành lại biến thành con người kia, khiến cô thỉnh thoảng liếc mắt nhìn cậu một cái sẽ không thấy đáy?
Sáng hôm sau, Cố Âm Thành đặc biệt không đến trường rèn luyện, muốn đợi Hạ Nghiên.
Nhưng Hạ Nghiên lại rời khỏi nhà trước một bước, cậu biết, cô đang trốn cậu.
Hôm đó không có lớp học tiếng cậu, cậu không gặp được Hạ Nghiên, nhưng sau khi tan học lại nhận được tin nhắn của Hạ Nghiên.
“Gần đây chị ở ký túc xá.”
Cậu im lặng tắt điện thoại di động, vẻ mặt lại thay đổi liên tục, cúi đầu bắt đầu thu dọn cặp sách.
Chu Khải ngồi trước mặt cậu vừa lúc quay đầu lại, nhìn thấy một màn này, cho rằng cậu bởi vì vấn đề tình cảm mà phiền não, nghĩ đến cậu và Bạch Vi gần đây vẫn trì trệ không tiến, mà mình và Triệu Oanh Ca đã dần tiến vào cảnh đẹp.
Chu Khải cười một tiếng, khoác bả vai cậu, dựa vào gần mặt bàn.
“Ai bảo cậu nhất định phải đợi đến mười tám tuổi? Bây giờ thì biết khó chịu rồi nha, tịch mịch khó nhịn chứ gì?”
“Không phải vậy.” cậu nhíu mày, cất cặp sách lại, đứng dậy bước ra khỏi lớp học.
“Vậy thì chuyện gì đây?” Chu Khải đuổi theo cậu đến hành lang.
Một bên hành lang tất cả đều là cây dã hương rậm rạp, tán cây cao lớn che khuất ánh mặt trời, làm cho khuôn mặt Cố Âm Thành lồng trong ánh sáng nửa sáng nửa tối, không nhìn ra một chút cảm xúc nào.
“Chỉ là tôi đã hứa với một người rồi.”
Cố Âm Thành bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, cúi đầu xuống, bước chân dần dần chậm lại.
Ngón tay của cậu lướt trên điện thoại di động của mình, mở một trang web ra một cách quen thuộc.
*
Lúc ấy cô đi cùng bạn cùng phòng Nhan Thanh, nhà Nhan Thanh tình cờ ở gần biển.
Cô ở nhà Nhan Thanh suốt nửa tháng, buổi sáng dậy sớm theo cô ấy đến chợ bến tàu, mua đủ loại hải sản tươi sống, sau đó Nhan Thanh xuống bếp, cô giúp đỡ, mỗi ngày đều hưởng thụ một bữa hải sản ngon lành.
Tình bạn giữa cô và Nhan Thanh, cho đến năm cuối đại học Nhan Thanh ra nước ngoài, bởi vì chênh lệch thời gian, dần dần phai nhạt.
Hạ Nghiên xóa sạch toàn bộ bài viết trước kia trong blog, ngơ ngác nhìn giao diện trống rỗng hồi lâu, rồi đăng lên một tấm ảnh.
Là Cố Âm Thành buổi tối đã gửi cho cô, lúc ấy cô đang một mình trong phòng.
Cậu đi mua một loại trà sữa Ô Long mới ra từ cửa hàng trà sữa yêu thích của cô, dưới đáy trà thoang thoảng mùi thơm của hoa mộc, lớp kem sữa bên trên phủ caramel mỏng, cùng với vụn sô cô la.
Cậu cắm ông hút vào trà sữa, đặt lên bàn trà chụp ảnh, gửi cho cô.
「Uống sớm một chút, nếu không kem sẽ tan đó.」
Cách nửa phút sau, lại gửi tới bốn chữ.
「Em về phòng đây.」
Cô biết, cậu sợ cô không chịu đi ra, mới gửi thêm bốn chữ sau đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn xem, có đôi khi rõ ràng cô rất hiểu cậu, có đôi khi lại hoàn toàn không hiểu chút nào cả.
Khi cô cầm lấy ly trà sữa còn hơi ấm kia, nghĩ rằng nhất định cậu đã lái xe hơi nhỏ màu vàng, đến quán trà sữa bên ngoài cách ba con phố.
Vào đầu mùa hè, có thể cậu đã đổ mồ hôi khắp người, phần lưng cũng ướt đẫm.
Mái tóc đen lấm tấm mồ hôi dính trên trán cậu, cậu hơi thở dốc buông ly trà sữa xuống, bên thái dương ướt đầy mồ hôi mỏng.
Cậu lẳng lặng chụp nó lại, nhìn cái lớp kem sữa xinh đẹp nhưng không thể bền kia, trong mắt hiện ra thần sắc có chút vô tội.
Nghĩ đến cảnh tượng này, bỗng nhiên cô tha thứ cho cậu.
Ngón tay cô nhẹ nhàng xẹt qua ống hút thon dài kia, mặc cho mùi caramel hơi đắng lan tràn trong miệng.
Hoàn toàn khác với nụ hôn của cậu.
Hạ Nghiên vùi đầu thật sâu vào gối, nhắm chặt hai mắt lại.
Chính xác thì cậu muốn gì?
Từ khi nào Cố Âm Thành lại biến thành con người kia, khiến cô thỉnh thoảng liếc mắt nhìn cậu một cái sẽ không thấy đáy?
Sáng hôm sau, Cố Âm Thành đặc biệt không đến trường rèn luyện, muốn đợi Hạ Nghiên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng Hạ Nghiên lại rời khỏi nhà trước một bước, cậu biết, cô đang trốn cậu.
Hôm đó không có lớp học tiếng cậu, cậu không gặp được Hạ Nghiên, nhưng sau khi tan học lại nhận được tin nhắn của Hạ Nghiên.
“Gần đây chị ở ký túc xá.”
Cậu im lặng tắt điện thoại di động, vẻ mặt lại thay đổi liên tục, cúi đầu bắt đầu thu dọn cặp sách.
Chu Khải ngồi trước mặt cậu vừa lúc quay đầu lại, nhìn thấy một màn này, cho rằng cậu bởi vì vấn đề tình cảm mà phiền não, nghĩ đến cậu và Bạch Vi gần đây vẫn trì trệ không tiến, mà mình và Triệu Oanh Ca đã dần tiến vào cảnh đẹp.
Chu Khải cười một tiếng, khoác bả vai cậu, dựa vào gần mặt bàn.
“Ai bảo cậu nhất định phải đợi đến mười tám tuổi? Bây giờ thì biết khó chịu rồi nha, tịch mịch khó nhịn chứ gì?”
“Không phải vậy.” cậu nhíu mày, cất cặp sách lại, đứng dậy bước ra khỏi lớp học.
“Vậy thì chuyện gì đây?” Chu Khải đuổi theo cậu đến hành lang.
Một bên hành lang tất cả đều là cây dã hương rậm rạp, tán cây cao lớn che khuất ánh mặt trời, làm cho khuôn mặt Cố Âm Thành lồng trong ánh sáng nửa sáng nửa tối, không nhìn ra một chút cảm xúc nào.
“Chỉ là tôi đã hứa với một người rồi.”
Cố Âm Thành bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, cúi đầu xuống, bước chân dần dần chậm lại.
Ngón tay của cậu lướt trên điện thoại di động của mình, mở một trang web ra một cách quen thuộc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro