Nửa Chỉ Cam

Là chị bắt đầu...

Nhiên Dư

2024-09-18 02:34:27

Editor: Gypsy

*

Lồng ngực cậu đè ép cô, một tay đè lại vòng eo mảnh khảnh của cô, bụng hai người kề sát vào nhau, cô thậm chí còn cảm giác được hạ thân cậu từ từ nổi lên phản ứng.

Nhận thức này khiến Hạ Nghiên hoàn toàn tỉnh ngộ, cô giãy ra một tay, dùng sức tát vào gò má của Cố Âm Thành.

Tiếng vang giòn giã vang vọng trong phòng khách.

Cậu nghiêng đầu buông cô ra, trên mặt lộ rõ dấu vết năm ngón tay: “Thật xin lỗi.”

Giọng Hạ Nghiên không ngừng run rẩy: “Tôi là chị của cậu đấy, cậu có biết không?”

Cố Âm Thành lại đột nhiên nở nụ cười, thấp giọng nói: “Em biết.”

Cậu ngẩng đầu lên, trong đồng tử phản chiếu khuôn mặt vừa chấn động vừa tức giận của Hạ Nghiên.

Nụ cười kỳ quái như vậy tản ra trên mặt cậu, trong mắt cậu tràn đầy thần sắc mê ly.

“Nhưng chị à, chị biết không?”

Giọng cậu khàn khàn đến mức không phân biệt được âm sắc ban đầu: “Là chị bắt đầu trước.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cậu nhìn cô vô cùng chân thành, lại là ánh mắt dịu dàng cưng chìu như vậy.

Hạ Nghiên bị lời nói của cậu chấn động đến toàn thân run rẩy, cô phẫn nộ đẩy mạnh cậu ra, đứng dậy lui về sau hai bước, lung lay sắp ngã.

Cố Âm Thành giơ tay lên muốn giữ chặt cô, lại bị cô quyết liệt hất tay, cô nhìn cũng không chịu nhìn cậu một cái, xoay người về phòng.

Cố Âm Thành nhìn bóng lưng cô, trong mắt đau đớn như muốn phá hủy cả người cậu gần như không còn.

Cậu cúi đầu xuống, hàng mi dài hơi khép lại, lại một lần nữa mở miệng, trong giọng nói chứa đầy đau đớn sâu đậm.

“Rõ ràng là chị bắt đầu trước mà.”

Từ huyện Diệp trở về Gia Nam gần hai năm, Cố Âm Thành trong mắt Hạ Nghiên vẫn là một người em trai không tệ.

Lúc cậu mới bắt đầu trở về, còn có chút câu nệ, nhưng cũng nhanh chóng quen, từ sự trầm tĩnh thu mình trở nên sáng sủa sảng khoái.

Hạ Nghiên thầm nghĩ đây nhất định không phải là sức mạnh của thời gian, mà là Cố Âm Thành thật sự, mười sáu năm trước, trong hoàn cảnh quẫn bách của nhà họ Cố, cậu vẫn yên lặng kìm nén bản thân.

Khi cậu trở về Gia Nam, bản tính trong xương cốt được giải phóng, cậu đã thể hiện một diện mạo khác trước mặt cô.

Chỉ là Hạ Nghiên thỉnh thoảng cũng sẽ hoài niệm chàng thiếu niên dưới tàng cây hoa mộc kia, hai tròng mắt trong suốt như hắc ngọc của cậu, bên trong ẩn chứa loại cảm xúc này, liếc mắt một cái đến cùng cũng không quên được.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Một số phụ nữ, đối với người đàn ông mà họ không thể nhìn thấu sẽ sinh ra một cảm xúc khác nhau.

Hạ Nghiên cũng vậy.

Một năm nay cô cho rằng cô rất hiểu cậu, nhưng bỗng nhiên, Cố Âm Thành lại thay đổi, ánh mắt ẩn nhẫn của cậu khiến cô nhìn không hiểu, nhưng cũng càng muốn tìm hiểu đến tột cùng.

Họ đã thăm dò lẫn nhau tại ranh giới cấm kỵ, là Cố Âm Thành vượt qua ranh giới trước, lại còn nói là cô bắt đầu trước.

Hạ Nghiên một mặt cảm thấy buồn cười, một mặt lại cảm thấy bất lực.

Đêm đó, rõ ràng cô đã uống thuốc ngủ, nhưng cô vẫn mất ngủ.

Kể từ khi ba mẹ cô qua đời trong một tai nạn xe hơi, cô đã phải sử dụng thuốc ngủ để ngủ.

Trong đêm tối, cô lăn qua lộn lại trên giường, nhịn không được mở điện thoại di động ra, nhàm chán mở từng app ra xem.

Đột nhiên, ngón tay của cô dừng lại và nhấp vào blog đã không đăng nhập trong một thời gian dài.

Đây là blog mà cô đã đăng kí từ rất nhiều năm trước, ngay cả tên cũng lấy khi đó, Hạ Chi Hải.

Trong thời đại Weibo thịnh hành, rất ít người dùng blog, ngay cả bản thân cô cũng gần như quên đi nơi này.

Ảnh chủ đề trên cùng là hình ảnh cô đi chơi bên bờ biển hồi năm nhất, một cảnh biển khơi xanh thẳm.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nửa Chỉ Cam

Số ký tự: 0