Nửa Chỉ Cam

Không thể từ ch...

Nhiên Dư

2024-09-18 02:34:27

Editor: Gypsy

*

Vừa rồi khi cậu liếm cô cũng đã nổi lên phản ứng, đã nhẫn nhịn cho đến bây giờ.

Hạ Nghiên nghĩ đến chuyện giúp cậu thủ dâm lần trước, có chút ngượng ngùng, nước mắt vừa mới trào ra lại rơi xuống.

Một tay cậu nâng mặt cô đến gần mình, tay còn lại cầm thân gậy đang sưng tấy, ngón cái ra sức xoa xoa quy đầu, rỉ ra càng nhiều tinh dịch, chảy vào trong lòng bàn tay cậu.

Hốc mắt cậu ửng đỏ, thấp giọng thở dốc, trong ánh mắt lộ ra tình dục nồng đậm, gắt gao nhìn chằm chằm vào cô.

Lòng bàn tay trơn trượt, cậu bắt đầu loát động dương vật cứng rắn của mình, không chút che dấu nào, làm ngay trước mặt cô.

“Cố Âm Thành.”

Đôi mắt cô đẫm lệ gọi cậu, giọng nói khẽ run rẩy.

Cô không sợ cậu, mà là sợ cảm giác này.

Cảm giác không thể từ chối cậu.

“Dạ, thưa chị.”

Cậu nhẹ giọng đáp lại cô, cúi đầu hôn lên.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dưới tay cậu chưa dừng lại, bàn tay nắm chặt lấy, dùng sức loát động côn thịt lên xuống, động tác mạnh mẽ.

Lưỡi dài linh hoạt thăm dò đôi môi cô, liếm răng cô từng cái từng cái một, tìm được đầu lưỡi của cô mà quấn lấy nhau.

Hai người hôn nhau dưới khăn tắm trắng rộng rãi.

Đêm hôm đó, Hạ Nghiên không đi, bởi vì đã quá muộn, Cố Âm Thành không yên tâm để cô quay lại trường học một mình.

Cả đêm cô lăn qua lộn lại, không ngủ được, nhắm mắt lại là hình ảnh họ trong phòng tắm.

Vào thời khắc cuối cùng, Cố Âm Thành vùi đầu vào cổ cô, cắn mạnh một cái.

Tinh dịch trắng đậm phun lên vách ngăn thủy tinh, hòa vào giọt nước chậm rãi trượt xuống.

Thân hình hai người trong không gian nhỏ hẹp, nhìn qua tấm kính hiện lên một trận dâm mỹ, hoàn toàn mơ hồ một chỗ, chỉ nghe thấy từng tiếng thở dốc nặng nhọc của cậu.

“Nghiên Nghiên… Nghiên Nghiên…”

Cậu áp trán mình vào trán cô, liên tục gọi tên cô, đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt đỏ bừng của cô.

Cô nhìn cậu đỏ mặt, cắn môi xuất tinh, yết hầu lăn lộn lên xuống, từng tiếng thở dốc liên tiếp, thế nhưng lại cảm thấy đặc biệt gợi cảm.

Cô nhắm mắt lại, cả trái tim đập dữ dội, thân thể vừa đạt cao trào lại trào ra từng dòng mật dịch.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong lòng dâng lên một cảm giác xấu hổ mãnh liệt, cảnh trước đó trùng lặp với cảnh trong giấc mơ.

Thì ra, cô cũng có khát vọng mãnh liệt với em trai mình như vậy.

Thì ra, cô tuyệt đối không chán ghét cậu đối với cô như vậy, mà mà còn rất mong chờ điều đó.

Sáng sớm hôm sau, cô vẫn rời khỏi nhà như chạy trốn, trở lại ký túc xá mới gửi wechat cho cậu.

Cô đặt đồ ăn cho Cố Âm Thành mấy ngày, ít nhất là giải quyết vấn đề ăn uống của cậu.

Nhà trường bắt đầu sắp xếp ba ngày học tập, từ các hội thảo soạn bài đến các bài giảng giáo án, mô phỏng tình huống.

Tối hôm sau, cuối cùng cũng kết thúc khóa học, đây mới là ngày chính thức bắt đầu kỳ nghỉ hè của cô.

Khi cô trở về, vừa mở cửa ra, đã thấy Cố Âm Thành đang nghiêm trang ngồi trong ký túc xá của mình, lật xem một quyển sách tiếng Anh.

Rèm cửa màu lam sáng thỉnh thoảng bị chiếc quạt xoay phồng lên, bay phấp phới sau lưng cậu, giống như một bối cảnh sáng ngời, làm nổi bật gương mặt thâm thúy của cậu, lúc này yên tĩnh đến lạ thường.

Trong lòng cô nhảy dựng lên, trải qua mấy ngày tiếp xúc thân mật, khi cô gặp lại cậu, sẽ không tránh khỏi khó xử.

“Em đến làm gì vậy?” Cô thay một đôi dép lê, từ từ đi vào.

Cô có chìa khóa dự phòng ký túc xá ở nhà, nên không ngạc nhiên trước sự xuất hiện của cậu.

Cố Âm Thành ngẩng đầu lên, chỉ vào hộp cơm trên bàn: “Nấu chút đồ ăn cho chị này, bằng không nhất định chị sẽ đặt đồ ăn tiếp.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nửa Chỉ Cam

Số ký tự: 0