Chương 33
Nhiên Dư
2024-09-18 02:34:27
Editor: Gypsy
*
Đầu cậu vùi vào trong váy ngắn của cô, kiên nhẫn thổi về phía huyệt hoa của cô, hơi thở của cậu vừa ướt át vừa nóng rực, căn bản không có khả năng thổi khô nơi đó, chỉ càng làm cô ướt thêm mà thôi.
“Cố Âm Thành, đừng…”
Hạ Ngưng dựa lưng vào tường, muốn kẹp chặt hai chân lại, cảm giác khó xử khiến dịch hoa chảy ra nhiều hơn, làm cho quần lót càng thêm ướt đẫm.
Giọng cô cũng không ngăn cậu lại được, ngược lại càng làm cho cậu thêm lớn mật, cậu trực tiếp vươn đầu lưỡi ra, bắt đầu cách lớp quần lót liếm liếm tiểu huyệt cô.
“Đừng… Ưm…”
Nước mắt Hạ Nghiên đều tuôn ra trong hốc mắt đỏ hồng.
Cách lớp quần lót mỏng, cảm giác này không đủ trực tiếp nhưng lại kích thích hơn.
Cậu đưa đầu lưỡi liếm từng chút một từ sau ra trước, quần lót bị cậu liếm ướt, môi hoa ướt át cách một tầng vải mỏng cảm nhận được sự sần sùi trên mặt lưỡi của cậu.
Khoái cảm khó tả rửa sạch toàn thân, cô cố gắng làm mình tỉnh táo hơn một chút, vươn một bàn tay ra nắm lấy bả vai cậu, muốn đẩy cậu ra, toàn bộ thân thể lại mềm nhũn, không còn sức lực.
Bởi vì cậu đã bắt đầu cuốn đầu lưỡi lên đâm vào lỗ nhỏ của cô, bắt chước động tác va chạm, đầu lưỡi thoáng cái đẩy vào.
Lớp vải ướt đẫm kia ngăn cản cậu tiến vào, nhưng càng khiến cho cô càng thêm khó nhịn, ôm lấy bả vai cậu không ngừng run rẩy.
Một luồng điện tê dại từ đỉnh đốt sống đuôi chạy dọc sống lưng dồn thẳng lên đỉnh đầu.
Nếu như không phải đang dựa vào tường, còn bị tay cậu đè eo lại, cô đã sớm xụi lơ trên đất từ lâu.
Cô cắn môi bật ra tiếng rên rỉ mỏng manh, cậu chỉ cần qua một miếng vải mỏng, chỉ dùng mỗi đầu lưỡi là đã đẩy cô lên cao trào rồi.
Tay cô nắm chặt bả vai cậu, ngón tay ghim sâu vào làn da rắn chắc của cậu.
Cậu cảm thấy một dòng ẩm ướt tràn ngập trên môi cậu, cô run rẩy, cô rên rỉ, tất cả đều nói cho cậu biết, cô đã đạt được khoái cảm tột đỉnh.
Hạ Nghiên nhẹ nhàng thở dốc nhìn cậu, môi cậu trong suốt ướt đẫm, cô biết đó là gì, cả khuôn mặt nhất thời đỏ bừng.
Cố Âm Thành thấy cô chậm lại, từ từ buông cô ra, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chị ơi, giúp em lấy quần áo được không?”
Lúc nãy khi hai người bước vào, cả hai đều quên lấy quần áo cho cậu.
Lúc này Hạ Nghiên mới phục hồi tinh thần lại, đi ra khỏi cửa phòng tắm, ngực cô vẫn còn đang phập phồng, hít sâu vài cái mới có thể bình tĩnh lại.
Cô cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, lấy quần áo cho cậu thay, cách cửa kính phòng tắm ngăn cách, nghiêng đầu đưa cho cậu.
Trên đầu Cố Âm Thành được trùm một chiếc khăn tắm màu trắng thật lớn, hồi lâu không lấy xuống.
Cô đặt quần áo vào giỏ thay đồ sạch, định đi ra ngoài, nhưng ở ngoài vách ngăn nhìn thấy cậu ở khu vực khô ráo trong phòng tắm, trên bắp chân có vài giọt nước.
“A, coi chừng nước chảy xuống.”
Cô lấy một chiếc khăn khô, ngồi xổm giúp cậu lau nó.
Cố Âm Thành ngồi trên ghế, lại nghiêng người đưa tay ra, đè gáy cô lại.
“Nghiên nghiên.”
Cậu thân mật gọi tên cô, giọng nói hơi khàn khàn.
Cậu bưng mặt cô dưới chiếc khăn tắm thật lớn, trong đôi mắt đen u ám phản chiếu gương mặt cô.
Hạ Nghiên lúc này mới nhìn thấy, lúc nãy khi cô đi lấy quần áo, cậu đã cởi sạch quần áo dưới thân.
Cố Âm Thành cảm nhận được ánh mắt của cô, lông mày dài nhướng lên, mím môi: “Đã lau khô rồi.”
Tầm mắt Hạ Nghiên di chuyển xuống, giữa hai chân cậu, côn thịt đỏ thẫm đã giơ lên cao, gần như dán vào cơ bụng săn chắc của cậu. Quy đầu đỏ đến phát tím, phía trước đã lóe ra ánh nước trong suốt.
*
Đầu cậu vùi vào trong váy ngắn của cô, kiên nhẫn thổi về phía huyệt hoa của cô, hơi thở của cậu vừa ướt át vừa nóng rực, căn bản không có khả năng thổi khô nơi đó, chỉ càng làm cô ướt thêm mà thôi.
“Cố Âm Thành, đừng…”
Hạ Ngưng dựa lưng vào tường, muốn kẹp chặt hai chân lại, cảm giác khó xử khiến dịch hoa chảy ra nhiều hơn, làm cho quần lót càng thêm ướt đẫm.
Giọng cô cũng không ngăn cậu lại được, ngược lại càng làm cho cậu thêm lớn mật, cậu trực tiếp vươn đầu lưỡi ra, bắt đầu cách lớp quần lót liếm liếm tiểu huyệt cô.
“Đừng… Ưm…”
Nước mắt Hạ Nghiên đều tuôn ra trong hốc mắt đỏ hồng.
Cách lớp quần lót mỏng, cảm giác này không đủ trực tiếp nhưng lại kích thích hơn.
Cậu đưa đầu lưỡi liếm từng chút một từ sau ra trước, quần lót bị cậu liếm ướt, môi hoa ướt át cách một tầng vải mỏng cảm nhận được sự sần sùi trên mặt lưỡi của cậu.
Khoái cảm khó tả rửa sạch toàn thân, cô cố gắng làm mình tỉnh táo hơn một chút, vươn một bàn tay ra nắm lấy bả vai cậu, muốn đẩy cậu ra, toàn bộ thân thể lại mềm nhũn, không còn sức lực.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bởi vì cậu đã bắt đầu cuốn đầu lưỡi lên đâm vào lỗ nhỏ của cô, bắt chước động tác va chạm, đầu lưỡi thoáng cái đẩy vào.
Lớp vải ướt đẫm kia ngăn cản cậu tiến vào, nhưng càng khiến cho cô càng thêm khó nhịn, ôm lấy bả vai cậu không ngừng run rẩy.
Một luồng điện tê dại từ đỉnh đốt sống đuôi chạy dọc sống lưng dồn thẳng lên đỉnh đầu.
Nếu như không phải đang dựa vào tường, còn bị tay cậu đè eo lại, cô đã sớm xụi lơ trên đất từ lâu.
Cô cắn môi bật ra tiếng rên rỉ mỏng manh, cậu chỉ cần qua một miếng vải mỏng, chỉ dùng mỗi đầu lưỡi là đã đẩy cô lên cao trào rồi.
Tay cô nắm chặt bả vai cậu, ngón tay ghim sâu vào làn da rắn chắc của cậu.
Cậu cảm thấy một dòng ẩm ướt tràn ngập trên môi cậu, cô run rẩy, cô rên rỉ, tất cả đều nói cho cậu biết, cô đã đạt được khoái cảm tột đỉnh.
Hạ Nghiên nhẹ nhàng thở dốc nhìn cậu, môi cậu trong suốt ướt đẫm, cô biết đó là gì, cả khuôn mặt nhất thời đỏ bừng.
Cố Âm Thành thấy cô chậm lại, từ từ buông cô ra, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chị ơi, giúp em lấy quần áo được không?”
Lúc nãy khi hai người bước vào, cả hai đều quên lấy quần áo cho cậu.
Lúc này Hạ Nghiên mới phục hồi tinh thần lại, đi ra khỏi cửa phòng tắm, ngực cô vẫn còn đang phập phồng, hít sâu vài cái mới có thể bình tĩnh lại.
Cô cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, lấy quần áo cho cậu thay, cách cửa kính phòng tắm ngăn cách, nghiêng đầu đưa cho cậu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên đầu Cố Âm Thành được trùm một chiếc khăn tắm màu trắng thật lớn, hồi lâu không lấy xuống.
Cô đặt quần áo vào giỏ thay đồ sạch, định đi ra ngoài, nhưng ở ngoài vách ngăn nhìn thấy cậu ở khu vực khô ráo trong phòng tắm, trên bắp chân có vài giọt nước.
“A, coi chừng nước chảy xuống.”
Cô lấy một chiếc khăn khô, ngồi xổm giúp cậu lau nó.
Cố Âm Thành ngồi trên ghế, lại nghiêng người đưa tay ra, đè gáy cô lại.
“Nghiên nghiên.”
Cậu thân mật gọi tên cô, giọng nói hơi khàn khàn.
Cậu bưng mặt cô dưới chiếc khăn tắm thật lớn, trong đôi mắt đen u ám phản chiếu gương mặt cô.
Hạ Nghiên lúc này mới nhìn thấy, lúc nãy khi cô đi lấy quần áo, cậu đã cởi sạch quần áo dưới thân.
Cố Âm Thành cảm nhận được ánh mắt của cô, lông mày dài nhướng lên, mím môi: “Đã lau khô rồi.”
Tầm mắt Hạ Nghiên di chuyển xuống, giữa hai chân cậu, côn thịt đỏ thẫm đã giơ lên cao, gần như dán vào cơ bụng săn chắc của cậu. Quy đầu đỏ đến phát tím, phía trước đã lóe ra ánh nước trong suốt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro