Gặp lại người q...
Gấu Trúc Nhỏ Thích Yên Tĩnh
2024-09-11 16:35:05
Sau khi tất cả mọi người đã ngồi vào đúng chỗ của mình theo sắp xếp. Thì những nha hoàn và gã sai vặt bắt đầu bưng đồ ăn khai vị vị lên. Mỗi người có một người phục vụ riêng. Gã sai vặt thì phục vụ cho các vị a ca, còn nha hoàn thì phục vụ cho các vị tiểu thư. Phù Hoa thấy vui mừng vì cuối cùng cũng nhìn thấy Bích Nguyệt, tỷ muội của nàng khi còn ở trong cung. Hiện tại cô ấy đang phục vụ ở trước bàn của vị tiểu thư Phú Sát thị kia.
Phù Hoa hơi lo lắng cho nàng ấy lên ánh mắt luôn chăm chú dõi theo cô nàng. Bích Nguyệt hình như cũng cảm nhận được có ai đó nhìn mình lên ngước mặt lên. Thuận theo ánh nhìn cũng thấy Phù Hoa đang ngồi ở hàng ghế đầu. Ánh mắt cô nàng lóe lên sự ngạc nhiên và bất ngờ trước sự hiện diện của nàng trong cương vị khách quý của phủ. Nhìn bộ y phục nàng trên người là chất liệu tốt, trang sức đẹp mắt. Chắc chắn cuộc sống của nàng rất tốt.
Trong lúc Bích Nguyệt nhìn nàng thì Phù Hoa cũng nhìn lại cô ấy. Cô ấy vẫn vậy, nhưng có vẻ như đỡ vất vả hơn hồi ở trong cung nhiều lắm. Tí nữa nàng phải tìm cách nói chuyện với cô ấy mới được .
Trong khi hai người dùng ánh mắt trao đổi suy nghĩ của mình thì cũng có một vài con người cũng đã để ý đến bất thường nhỏ đó. Điều đó cũng gây rắc rối cho hai người về sau này. (7)
Phù Hoa thu hồi tầm mắt, tập trung vào bữa tiệc trước mắt. Nãy giờ mải nhìn Bích Nguyệt lên nàng không để ý câu chuyện của mấy vị a ca đã liên quan tới nàng rồi.
" Phù Hoa cô nương không biết nhìn gì mà không để ý đến bữa tiệc như thế ?"
Người vừa lên tiếng là Bát gia đang ngồi ở phía đối diện kia. Nếu chiếu theo tầm mắt thì quả thật như kiểu nàng đang nhìn ngài ấy đến thất thần chứ không phải là nhìn Bích Nguyệt.Bát gia quá lời rồi. Nô tì chỉ là hình như bắt gặp người quen cũ ở trong phủ của ngài thôi. "
" Ồ thì ra là người quen của cô nương. Không biết là ai, tí nữa cô cứ tự nhiên đi gặp người quen cũ nói chuyện. "
" Cảm ơn ý tốt của Bát gia. "
Sau lời nói của cả hai thì cuộc trò chuyện của bữa tiệc cũng trở lại mạch nói ban đầu. Phù Hoa ngồi yên lặng lắng nghe câu chuyện mà mọi người đang nói. Trong lúc đó không quên thưởng thức món khai vị trên bàn.
Món khai vị này là món Lạc khai hoa, nói văn vẻ theo tên là thế. Thực chất là hao sen hấp cách thủy cùng nấm tuyết tạo ra bông hoa trắng đẹp mắt. Nàng lấy đũa gắp một miếng lên ăn thử. Vị mềm mại của nấm kết hợp cùng vị ngọt nhẹ bùi bùi của hạt sen rất thích hợp để trở thành món khai vị.
Và rồi trong lúc đó câu chuyện lại rơi đến trên người nàng.
" Phù Hoa cô thấy món khai vị này thế nào ? Đây là món mới Cửu ca mới tìm được đầu bếp ở phía nam làm ra đó."
Thập Tam gia vừa thưởng thức đồ ăn vừa trò chuyện với nàng.
' Món này rất ngon. Bùi bùi nhẹ nhàng thích hợp ăn để khai vị. Cộng thêm trang trí đẹp mắt kích thích tò mò món sau là gì hơn.
" Cô nói đúng lắm. Không biết bữa tiệc này với bữa tiệc lần trước của cô cái nào tốt hơn nhỉ?"
" Cái này thì tôi không biết được. Hơn nữa mỗi cái có một điểm đặc biệt riêng, thưởng thức xong mới so sánh được ."" Phù Hoa cô nương nói đúng lắm. Vậy lên mong cô hãy thưởng thức bữa tiệc thật kĩ để cho ta ý kiến. "
Người lên tiếng là Bát gia đang cười cười nhìn nàng nói.
Được thôi, nô tì tuân lệnh. "
Phù Hoa giả bộ nghiêm túc nói.
Nghe câu nói của nàng thì Bát gia bỗng nhiên phì cười một tiếng. Sau đó ra lệnh lên món ăn tiếp theo. Trong lúc nàng đang thưởng thức những món ăn mới được mang lên với một cách thỏa mãn thì biến cố đặc biệt xảy ra.
Vị tiểu thư nhà Phú Sát thị tưởng chừng mất mặt đã về từ lâu vẫn đang tiếp tục dự tiệc kia. Tiến lên hành lễ nói gì đó. Hình như cô ta định biểu diễn góp vui cho bữa tiệc thì phải.
Nàng mới đầu cũng không quan tâm lắm. Chuyên tâm vào ăn uống. Nhưng vấn đề là nàng không tìm rắc rối nhưng rắc rối tìm đến nàng à nha. Cô ả biểu diễn múa xong thì tiến đến xin được thi đấu với nàng. (T
" Các vị a ca, xin phép cho ta được mời Phù Hoa cô nương đây lên biểu diễn. Nghe nói nàng ta cầm kì thi họa tinh thông được các vị a ca khen hết lời. Không biết cô có dám lên thi đấu cùng ta không ?"
Ủa nàng có làm gì đâu. Đang ăn uống ngon lành tự nhiên bị gọi lên thi đấu. Đúng là nàng biết múa nhưng nhạc đâu mà múa. Hơn nữa nàng cũng không thích. Nhưng vẫn nuốt hết miếng thịt trong miệng rồi trả lời cô nàng. Vì bao nhiêu ánh mắt đang đổ dồn vào nàng cơ mà. Phải giữ hình tượng không được để Tứ gia mất mặt.
" Cô nói quá lời rồi. Mỗi thứ ta chỉ biết sơ qua thôi. Nếu cô đã muốn thi đấu thì ta xin phụng bồi. Không biết thắng thua tính thế nào ? "
Phù Hoa hơi lo lắng cho nàng ấy lên ánh mắt luôn chăm chú dõi theo cô nàng. Bích Nguyệt hình như cũng cảm nhận được có ai đó nhìn mình lên ngước mặt lên. Thuận theo ánh nhìn cũng thấy Phù Hoa đang ngồi ở hàng ghế đầu. Ánh mắt cô nàng lóe lên sự ngạc nhiên và bất ngờ trước sự hiện diện của nàng trong cương vị khách quý của phủ. Nhìn bộ y phục nàng trên người là chất liệu tốt, trang sức đẹp mắt. Chắc chắn cuộc sống của nàng rất tốt.
Trong lúc Bích Nguyệt nhìn nàng thì Phù Hoa cũng nhìn lại cô ấy. Cô ấy vẫn vậy, nhưng có vẻ như đỡ vất vả hơn hồi ở trong cung nhiều lắm. Tí nữa nàng phải tìm cách nói chuyện với cô ấy mới được .
Trong khi hai người dùng ánh mắt trao đổi suy nghĩ của mình thì cũng có một vài con người cũng đã để ý đến bất thường nhỏ đó. Điều đó cũng gây rắc rối cho hai người về sau này. (7)
Phù Hoa thu hồi tầm mắt, tập trung vào bữa tiệc trước mắt. Nãy giờ mải nhìn Bích Nguyệt lên nàng không để ý câu chuyện của mấy vị a ca đã liên quan tới nàng rồi.
" Phù Hoa cô nương không biết nhìn gì mà không để ý đến bữa tiệc như thế ?"
Người vừa lên tiếng là Bát gia đang ngồi ở phía đối diện kia. Nếu chiếu theo tầm mắt thì quả thật như kiểu nàng đang nhìn ngài ấy đến thất thần chứ không phải là nhìn Bích Nguyệt.Bát gia quá lời rồi. Nô tì chỉ là hình như bắt gặp người quen cũ ở trong phủ của ngài thôi. "
" Ồ thì ra là người quen của cô nương. Không biết là ai, tí nữa cô cứ tự nhiên đi gặp người quen cũ nói chuyện. "
" Cảm ơn ý tốt của Bát gia. "
Sau lời nói của cả hai thì cuộc trò chuyện của bữa tiệc cũng trở lại mạch nói ban đầu. Phù Hoa ngồi yên lặng lắng nghe câu chuyện mà mọi người đang nói. Trong lúc đó không quên thưởng thức món khai vị trên bàn.
Món khai vị này là món Lạc khai hoa, nói văn vẻ theo tên là thế. Thực chất là hao sen hấp cách thủy cùng nấm tuyết tạo ra bông hoa trắng đẹp mắt. Nàng lấy đũa gắp một miếng lên ăn thử. Vị mềm mại của nấm kết hợp cùng vị ngọt nhẹ bùi bùi của hạt sen rất thích hợp để trở thành món khai vị.
Và rồi trong lúc đó câu chuyện lại rơi đến trên người nàng.
" Phù Hoa cô thấy món khai vị này thế nào ? Đây là món mới Cửu ca mới tìm được đầu bếp ở phía nam làm ra đó."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thập Tam gia vừa thưởng thức đồ ăn vừa trò chuyện với nàng.
' Món này rất ngon. Bùi bùi nhẹ nhàng thích hợp ăn để khai vị. Cộng thêm trang trí đẹp mắt kích thích tò mò món sau là gì hơn.
" Cô nói đúng lắm. Không biết bữa tiệc này với bữa tiệc lần trước của cô cái nào tốt hơn nhỉ?"
" Cái này thì tôi không biết được. Hơn nữa mỗi cái có một điểm đặc biệt riêng, thưởng thức xong mới so sánh được ."" Phù Hoa cô nương nói đúng lắm. Vậy lên mong cô hãy thưởng thức bữa tiệc thật kĩ để cho ta ý kiến. "
Người lên tiếng là Bát gia đang cười cười nhìn nàng nói.
Được thôi, nô tì tuân lệnh. "
Phù Hoa giả bộ nghiêm túc nói.
Nghe câu nói của nàng thì Bát gia bỗng nhiên phì cười một tiếng. Sau đó ra lệnh lên món ăn tiếp theo. Trong lúc nàng đang thưởng thức những món ăn mới được mang lên với một cách thỏa mãn thì biến cố đặc biệt xảy ra.
Vị tiểu thư nhà Phú Sát thị tưởng chừng mất mặt đã về từ lâu vẫn đang tiếp tục dự tiệc kia. Tiến lên hành lễ nói gì đó. Hình như cô ta định biểu diễn góp vui cho bữa tiệc thì phải.
Nàng mới đầu cũng không quan tâm lắm. Chuyên tâm vào ăn uống. Nhưng vấn đề là nàng không tìm rắc rối nhưng rắc rối tìm đến nàng à nha. Cô ả biểu diễn múa xong thì tiến đến xin được thi đấu với nàng. (T
" Các vị a ca, xin phép cho ta được mời Phù Hoa cô nương đây lên biểu diễn. Nghe nói nàng ta cầm kì thi họa tinh thông được các vị a ca khen hết lời. Không biết cô có dám lên thi đấu cùng ta không ?"
Ủa nàng có làm gì đâu. Đang ăn uống ngon lành tự nhiên bị gọi lên thi đấu. Đúng là nàng biết múa nhưng nhạc đâu mà múa. Hơn nữa nàng cũng không thích. Nhưng vẫn nuốt hết miếng thịt trong miệng rồi trả lời cô nàng. Vì bao nhiêu ánh mắt đang đổ dồn vào nàng cơ mà. Phải giữ hình tượng không được để Tứ gia mất mặt.
" Cô nói quá lời rồi. Mỗi thứ ta chỉ biết sơ qua thôi. Nếu cô đã muốn thi đấu thì ta xin phụng bồi. Không biết thắng thua tính thế nào ? "
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro