Chương 3
Độ Dục
2024-08-27 21:29:32
Tống Chi vẻ mặt vô tội nhìn Giang Dã, rút tay từ lòng bàn tay thiếu niên ra, nắm chặt dây đeo cặp sách, ấp úng nói: "Không có gì, em phải đến trường, không nói nữa."
Giang Dã vừa thấy thái độ này của Tống Chi, lo sợ bất an trong lòng xem như tiêu tan hơn phân nửa, đáy mắt như trút được gánh nặng tràn ngập một tầng ý cười.
Trường học cách tiểu khu không xa chỉ cách khoảng hai con phố, hai người một trước một sau mới vừa đi đến cổng trường, Nhạc Ninh cách đó không xa chạy tới ôm chặt lấy Tống Chi: "Chi Chi!"
Tống Chi ngẩng đầu liền nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp đứng ở trước mắt mình, một đôi mắt hồ ly tràn đầy ý cười, đuôi ngựa rủ xuống sau đầu, mái tóc dài đen nhánh theo gió lay động.
Vừa gọi xong Nhạc Ninh liền nhìn thấy Giang Dã đứng phía sau, Nhạc Ninh có chút xấu hổ sờ chóp mũi cười với Giang Dã, ngay sau đó kéo Tống Chi qua một bên nhỏ giọng hỏi: "Hết giận rồi?"
Tống Chi bĩu môi, nhìn Giang Dã phía sau, xoay người nói: "Không có, lần nào cũng như vậy, rất phiền."
Nhạc Ninh cười khúc khích một tiếng, một tay khoác lên vai Tống Chi, kề sát bên tai: "Anh ta lại chủ động xin lỗi?"
Tống Chi nhắm mắt lại, bất đắc dĩ gật đầu.
Nhạc Ninh vui vẻ tựa vào vai Tống Chi, cố gắng nín cười: "Khuôn mặt Giang Dã chủ động xin lỗi ai mà không mềm lòng chứ, huống chi là loại nhan khống (1) như cậu."
(1)Nhan khống: người mê nhan sắc.
Tống Chi ghét bỏ đem Nhạc Ninh đẩy qua một bên, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Nhạc Ninh, cậu rốt cuộc theo phe ai?"
Cũng không trách Nhạc Ninh lại như vậy, mấy người bạn bên cạnh Tống Chi đều biết Tống Chi sợ Giang Dã, hai người mỗi lần cãi nhau Giang Dã đều đội khuôn mặt đẹp trai kia chủ động xin lỗi, mà Tống Chi mỗi lần đều dễ dàng tha thứ.
Dần dà, bạn bè đều sẽ nói Tống Chi tựa như Trụ Vương kia, bởi vì sắc đẹp dễ dàng tha thứ cho Giang Dã.
Nhạc Ninh vội vàng kéo cánh tay Tống Chi đi vào trong trường học, vừa đi vừa nói: "Đương nhiên là bên cậu, tại sao phải chơi với tên biến thái Giang Dã kia."
"Anh trai cậu kể cho cậu nghe à?"
Nhạc Ninh nghe Tống Chi nhắc tới Cận Duật Minh liền có chút không được tự nhiên, nhăn nhó nửa ngày mới nói câu: "...Cũng chính là nói vài câu, bảo tớ lần sau không nên trốn học..."
Giang Dã đứng giữa đám người híp mắt nhìn chằm chằm bóng hình xinh đẹp đi về phía trường học, đáy lòng không khỏi thở dài, khi nào thì tên ngốc này có thể làm cho người ta bớt lo đây?
Giang Dã vừa thấy thái độ này của Tống Chi, lo sợ bất an trong lòng xem như tiêu tan hơn phân nửa, đáy mắt như trút được gánh nặng tràn ngập một tầng ý cười.
Trường học cách tiểu khu không xa chỉ cách khoảng hai con phố, hai người một trước một sau mới vừa đi đến cổng trường, Nhạc Ninh cách đó không xa chạy tới ôm chặt lấy Tống Chi: "Chi Chi!"
Tống Chi ngẩng đầu liền nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp đứng ở trước mắt mình, một đôi mắt hồ ly tràn đầy ý cười, đuôi ngựa rủ xuống sau đầu, mái tóc dài đen nhánh theo gió lay động.
Vừa gọi xong Nhạc Ninh liền nhìn thấy Giang Dã đứng phía sau, Nhạc Ninh có chút xấu hổ sờ chóp mũi cười với Giang Dã, ngay sau đó kéo Tống Chi qua một bên nhỏ giọng hỏi: "Hết giận rồi?"
Tống Chi bĩu môi, nhìn Giang Dã phía sau, xoay người nói: "Không có, lần nào cũng như vậy, rất phiền."
Nhạc Ninh cười khúc khích một tiếng, một tay khoác lên vai Tống Chi, kề sát bên tai: "Anh ta lại chủ động xin lỗi?"
Tống Chi nhắm mắt lại, bất đắc dĩ gật đầu.
Nhạc Ninh vui vẻ tựa vào vai Tống Chi, cố gắng nín cười: "Khuôn mặt Giang Dã chủ động xin lỗi ai mà không mềm lòng chứ, huống chi là loại nhan khống (1) như cậu."
(1)Nhan khống: người mê nhan sắc.
Tống Chi ghét bỏ đem Nhạc Ninh đẩy qua một bên, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Nhạc Ninh, cậu rốt cuộc theo phe ai?"
Cũng không trách Nhạc Ninh lại như vậy, mấy người bạn bên cạnh Tống Chi đều biết Tống Chi sợ Giang Dã, hai người mỗi lần cãi nhau Giang Dã đều đội khuôn mặt đẹp trai kia chủ động xin lỗi, mà Tống Chi mỗi lần đều dễ dàng tha thứ.
Dần dà, bạn bè đều sẽ nói Tống Chi tựa như Trụ Vương kia, bởi vì sắc đẹp dễ dàng tha thứ cho Giang Dã.
Nhạc Ninh vội vàng kéo cánh tay Tống Chi đi vào trong trường học, vừa đi vừa nói: "Đương nhiên là bên cậu, tại sao phải chơi với tên biến thái Giang Dã kia."
"Anh trai cậu kể cho cậu nghe à?"
Nhạc Ninh nghe Tống Chi nhắc tới Cận Duật Minh liền có chút không được tự nhiên, nhăn nhó nửa ngày mới nói câu: "...Cũng chính là nói vài câu, bảo tớ lần sau không nên trốn học..."
Giang Dã đứng giữa đám người híp mắt nhìn chằm chằm bóng hình xinh đẹp đi về phía trường học, đáy lòng không khỏi thở dài, khi nào thì tên ngốc này có thể làm cho người ta bớt lo đây?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro