Chương 4
Độ Dục
2024-08-27 21:29:32
“Bốp”, một cái tát giáng xuống đầu vai của Giang Dã, khiến anh không kịp phòng bị mà lảo đảo suýt ngã về phía trước.
Anh nhíu mày nhìn sang một bên, chỉ thấy chàng trai đeo hai chiếc cặp sách hai bên vai, một tay đút túi, cười như không cười nhìn Giang Dã.
Sau khi nhìn thấy rõ người đến, lông mày của Giang Dã giãn ra: “Sao cậu lại thích đột kích bất ngờ giống Nhạc Nịnh vậy?”
Cận Duật Minh cao xấp xỉ Giang Dã, cả hai đều tầm hơn 1m80, anh ấy nhướng mày, khóe môi nở nụ cười không đứng đắn, hếch cằm chỉ người đằng trước: “Vẫn chưa dỗ xong à?”
Giang Dã nhìn đám người xung quanh, lắc đầu,
“Chậc, ngay cả hồ ly tinh cũng có lúc thất thủ.” Cận Duật Minh có phần hả hê khi người khác gặp họa.
Tống Chi phớt lời Giang Dã cả buổi chiều, lần này cô quyết tâm phải cho Giang Dã một chút sắc mặt.
Sau khi tan học, bọn họ ở thư viện đến 8 giờ tối mới về nhà, Nhạc Nịnh và Tống Chi đi trước thì thầm nói chuyện với nhau.
“Cậu còn viết cái đó nữa không?”
Vì Tống Chi không tìm được truyện sắc mình thích nên bắt đầu tự viết, ban đầu cô chỉ viết vu vơ mà thôi, ai ngờ thu hút được một lượng nhỏ người đọc, trong đó có cả Nhạc Nịnh.
Nghĩ tới đây, tâm trạng của Tống Chi lập tức tụt xuống đáy: “Không, hiện tại tối nào mẹ tớ cũng bắt tớ làm 800 bộ đề, tớ không có thời gian.”
Nhạc Nịnh bĩu môi, cảm thấy hơi tiếc.
Nhạc Nịnh và Cận Duật Minh đến nơi thì tách khỏi hai người, chỉ còn lại Tống Chi và Giang Dã.
Tống Chi đang giận, cô đi trước, đèn đường hai bên nhấp nháy, lúc này cô mới nhớ ra sáng nay Hứa Bình đã nhắc đến việc tối nay sửa đèn đường.
Ánh sáng mờ ảo kéo dài cái bóng của hai người, hai bóng đen chồng lên nhau kéo dài ra xa, Tống Chi nhìn bóng đen trên mặt đất, cô bước sang mấy bước, tách ra.
Chưa đi được mấy bước, toàn bộ đèn đường đồng loạt tắt, Tống Chi lập tức đứng im tại chỗ, bóng tối lướt qua, Tống Chi giống như rơi vào trong một cái lồng giam không bao giờ nhìn thấy ánh sáng.
Trong bụi cỏ, dế kêu theo nhịp điệu, ánh trắng phía trên biến mất trong đám mây, chỉ còn lại cô và Giang Dã trên thế gian này.
Tim đập thình thịch, cơ thể khẽ run, cô nhìn con đường tối tăm trước mặt, Tống Chi vô thức nuốt nước miếng, cố gắng đè nén nỗi sợ hãi trong lòng.
Vô số hình ảnh trong phim kinh dị ùa vào tâm trí cô, toàn thân cô nổi da gà, cô giơ tay khua bên cạnh nhưng không bắt được gì cả.
Bình thường Giang Dã sẽ đứng bên cạnh nắm tay cô.
Đôi môi của Tống Chi run run, cô thầm mắng Giang Dã trong lòng một trăm lần, cuối cùng cô hít một hơi thật sâu, muốn đi về phía trước thì một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mắt cô.
“Đây, cầm lấy.” Giang Dã giơ tay.
Giang Dã đứng ở đằng sau nhìn cô một lúc lâu chỉ để xem liệu Tống Chi có chạy tới chỗ mình hay không nhưng anh không ngờ Tống Chi thật sự không tới.
Lòng anh chợt chùng xuống, vội vàng bước tới chỗ Tống Chi.
Sau khi thích ứng với bóng tối, trước mắt có một chút ánh sáng, Tống Chi cảm thấy hơi tủi thân khi nhìn bàn tay mà mình quen thuộc.
Cô hít một hơi, mắng: “Giang Dã, đồ khốn nạn.”
Khóe môi của Giang Dã nhếch lên, nói theo Tống Chi: “Ừ, anh khốn nạn.”
Tống Chi nắm lấy quai cặp của Giang Dã, không khỏi tủi thân: “Em không muốn nắm tay anh.”
Anh nhíu mày nhìn sang một bên, chỉ thấy chàng trai đeo hai chiếc cặp sách hai bên vai, một tay đút túi, cười như không cười nhìn Giang Dã.
Sau khi nhìn thấy rõ người đến, lông mày của Giang Dã giãn ra: “Sao cậu lại thích đột kích bất ngờ giống Nhạc Nịnh vậy?”
Cận Duật Minh cao xấp xỉ Giang Dã, cả hai đều tầm hơn 1m80, anh ấy nhướng mày, khóe môi nở nụ cười không đứng đắn, hếch cằm chỉ người đằng trước: “Vẫn chưa dỗ xong à?”
Giang Dã nhìn đám người xung quanh, lắc đầu,
“Chậc, ngay cả hồ ly tinh cũng có lúc thất thủ.” Cận Duật Minh có phần hả hê khi người khác gặp họa.
Tống Chi phớt lời Giang Dã cả buổi chiều, lần này cô quyết tâm phải cho Giang Dã một chút sắc mặt.
Sau khi tan học, bọn họ ở thư viện đến 8 giờ tối mới về nhà, Nhạc Nịnh và Tống Chi đi trước thì thầm nói chuyện với nhau.
“Cậu còn viết cái đó nữa không?”
Vì Tống Chi không tìm được truyện sắc mình thích nên bắt đầu tự viết, ban đầu cô chỉ viết vu vơ mà thôi, ai ngờ thu hút được một lượng nhỏ người đọc, trong đó có cả Nhạc Nịnh.
Nghĩ tới đây, tâm trạng của Tống Chi lập tức tụt xuống đáy: “Không, hiện tại tối nào mẹ tớ cũng bắt tớ làm 800 bộ đề, tớ không có thời gian.”
Nhạc Nịnh bĩu môi, cảm thấy hơi tiếc.
Nhạc Nịnh và Cận Duật Minh đến nơi thì tách khỏi hai người, chỉ còn lại Tống Chi và Giang Dã.
Tống Chi đang giận, cô đi trước, đèn đường hai bên nhấp nháy, lúc này cô mới nhớ ra sáng nay Hứa Bình đã nhắc đến việc tối nay sửa đèn đường.
Ánh sáng mờ ảo kéo dài cái bóng của hai người, hai bóng đen chồng lên nhau kéo dài ra xa, Tống Chi nhìn bóng đen trên mặt đất, cô bước sang mấy bước, tách ra.
Chưa đi được mấy bước, toàn bộ đèn đường đồng loạt tắt, Tống Chi lập tức đứng im tại chỗ, bóng tối lướt qua, Tống Chi giống như rơi vào trong một cái lồng giam không bao giờ nhìn thấy ánh sáng.
Trong bụi cỏ, dế kêu theo nhịp điệu, ánh trắng phía trên biến mất trong đám mây, chỉ còn lại cô và Giang Dã trên thế gian này.
Tim đập thình thịch, cơ thể khẽ run, cô nhìn con đường tối tăm trước mặt, Tống Chi vô thức nuốt nước miếng, cố gắng đè nén nỗi sợ hãi trong lòng.
Vô số hình ảnh trong phim kinh dị ùa vào tâm trí cô, toàn thân cô nổi da gà, cô giơ tay khua bên cạnh nhưng không bắt được gì cả.
Bình thường Giang Dã sẽ đứng bên cạnh nắm tay cô.
Đôi môi của Tống Chi run run, cô thầm mắng Giang Dã trong lòng một trăm lần, cuối cùng cô hít một hơi thật sâu, muốn đi về phía trước thì một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mắt cô.
“Đây, cầm lấy.” Giang Dã giơ tay.
Giang Dã đứng ở đằng sau nhìn cô một lúc lâu chỉ để xem liệu Tống Chi có chạy tới chỗ mình hay không nhưng anh không ngờ Tống Chi thật sự không tới.
Lòng anh chợt chùng xuống, vội vàng bước tới chỗ Tống Chi.
Sau khi thích ứng với bóng tối, trước mắt có một chút ánh sáng, Tống Chi cảm thấy hơi tủi thân khi nhìn bàn tay mà mình quen thuộc.
Cô hít một hơi, mắng: “Giang Dã, đồ khốn nạn.”
Khóe môi của Giang Dã nhếch lên, nói theo Tống Chi: “Ừ, anh khốn nạn.”
Tống Chi nắm lấy quai cặp của Giang Dã, không khỏi tủi thân: “Em không muốn nắm tay anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro