Nuôi Sủng Tiểu Thanh Mai Để Làm Hoàng Hậu
Chương 16
2024-09-24 20:27:23
Tiểu cô nương vâng lệnh sư phụ đến khuyên Bùi Phượng Khanh ngủ. Bùi Phượng Khanh đương nhiên theo ý nàng mà lên giường đi ngủ. Kết quả là Bùi Phượng Khanh thì không ngủ nhưng bé lại ngủ ngon lành, cả người cuộn thành một cục, miệng khẽ nhếch, lúc lên lúc xuống, khuôn mặt ngủ đến đỏ bừng. Bùi Phượng Khanh nửa nằm ở trên giường, đôi mắt chua xót nhưng vẫn không thể đi vào giấc ngủ.
Vừa suy nghĩ việc kia vừa thỉnh thoảng nhìn về phía tiểu nha đầu đang nằm bên cạnh.
Thời gian khổ sở đã qua, cái nên nghĩ hiện tại là làm thế nào để hồi kinh, lại dùng thân phận gì hồi kinh, hơn nữa là dùng thân phận gì hồi kinh để ông ta quên đi thân phận phụ tử, lại tin tưởng hắn lần nữa.
Hiện tại Thượng thư bộ Hộ là nhạc phụ của đại ca, bộ Hộ đã sớm thành túi tiền của hắn ta. Lúc hắn rời đi, dường như nhị ca đã có liên hệ với người của bộ Binh, nữ nhi của Thống lĩnh Phi Vũ quân đã vào Vương phủ của hắn ta làm Trắc phi, mà tuy rằng tam ca không có thế lực hùng hậu như hai vị trước nhưng hồi đầu năm đã vào nhận chức ở bộ Công.
Mà bộ Hình và bộ Lại còn lại thì đều nằm trong tay tên súc sinh kia, còn lại duy nhất chính là bộ Lễ không chút xuất sắc. Bộ Lễ chủ quản điển nghi hiến tế, làm tốt là lẽ tất nhiên, làm không tốt thì toàn bộ đều gặp phải tai ương, có thể dùng làm gì? Thượng thư đương nhiệm của bộ Lễ - Tổ Thanh Vân là kẻ xếp cuối trong số Thượng thư của lục bộ, thường ngày ở trên triều đình không có bao nhiêu cảm giác tồn tại.
Bộ Lễ, nên lấy như thế nào, lại nên dùng như thế nào?
Trong lúc trầm tư hắn đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt. Bùi Phượng Khanh ngẩng đầu lên lập tức thấy Tạ Quân Trạch đang khoanh tay đứng dựa vào cửa nhìn hắn, thấy hắn ngẩng đầu, cười sang sảng: "Quấy rầy đến điện hạ?"
Năm nay Tạ Quân Trạch đã tròn mười một tuổi, thân hình đã có dáng vẻ của thiếu niên, quần áo ngắn màu xanh lá mộc mạc mặc trên người cũng khiến người ta cảm nhận được khí chất bất phàm, trong đôi mắt sáng ngời là vẻ tự tin vô cùng và sự tự nhiên. Tư thế nửa dựa vào đầu giường của Bùi Phượng Khanh không đổi, cũng gật đầu nhẹ cười: "Không quấy rầy."
Trước ánh mắt của hắn Tạ Quân Trạch vững vàng bước qua, cuối cùng Bùi Phương Khanh cũng biết cảm giác kì quái vẫn luôn tồn tại từ lúc gặp mặt hôm qua đến bây giờ là gì.
Ý tốt và nhiệt tình hắn ta bày ra đều không giả, chỉ là thật sâu bên dưới cất giấu sự dò xét.
Dò xét mỗi tiếng nói hành động của người, dò xét giá trị của ngươi, dò xét tất cả của ngươi.
Tạ Quân Trạch chậm rãi đi đến mép giường, nhìn thấy một cục tròn tròn bên trong kia, thần sắc hơi biến đổi nhưng rất nhanh đã thu liễm lại, như không để ý nói: "Hóa ra điện hạ và muội muội và người quen cũ?"
Theo lời Tạ Quân Trạch Bùi Phương Khanh cũng quay đầu nhìn về phía đứa nhỏ cuộn thành một cục ở bên trong, tiểu nha đầu vẫn ngủ ngon lành như cũ, khóa bình an đeo trên cổ bị rơi ra bên ngoài. Bùi Phượng Khanh kéo chăn ra, nâng khóa bình an ở trên cổ nàng lật một cái, để lộ ra một chữ "Khanh" ở mặt bên kia.
Chữ "Khanh" này khắc cực nhỏ nhưng cũng không qua được đôi mắt của Tạ Quân Trạch.
Từ khi tiểu nha đầu vào thôn vẫn luôn đeo chiếc khóa bình an này trên cổ, thường ngày cũng giấu bên trong quần áo thật kĩ, rất yêu quý nó, vẫn luôn cho là được trưởng bối ban tặng, hóa ra là do người này cho à! Tạ Quân Trạch bình tĩnh nhìn chữ "Khanh" kia, bỗng nhiên lên tiếng: "Điện hạ biết ta ghét nhất cái gì không?"
"Không biết."
Bùi Phương Khanh lắc đầu.
Tạ Quân Trạch ngẩng đầu, nhìn vào mắt Bùi Phượng Khanh, mỉm cười.
"Tuy là do trưởng bối ban nên không thể nói bừa, nhưng ta ghét nhất là tên của ta."
Hắn ta nhẹ nghiêng đầu tựa như nghi hoặc lại tựa như lẩm bẩm.
"Quân Trạch." Dừng một chút, ý cười càng sâu, giọng nói cũng nhẹ, gắt gao nhìn vào mắt Bùi Phương Khanh.
"Quân Trạch [1]?"
[1] Tên của Tạ Quân Trạch là chữ 泽 (trạch) này, có nghĩa ơn huệ, mưa móc, đồng âm khác nghĩa với từ 择 (trạch) này, có nghĩa là lựa chọn.
Cũng không đợi Bùi Phương Khanh đáp lời, hắn ta thu lại ý cười như có như không, như đang tán gẫu thông thường mà nhẹ nhàng nói: "Cuộc đời của ta, đường đi của ta đương nhiên sẽ do bản thân ta chọn, đổi ngược hai chữ này sẽ chính là từ ta thích nhất, điện hạ thấy thế nào?"
Quân trạch, trạch (chọn) quân.
Bùi Phương Khanh cũng nhìn vào mắt hắn ta, trong mắt chỉ có cười nhạt thanh đạm, giống như thị uy vừa rồi là do hắn nghĩ sai rồi. Bùi Phương Khanh gật đầu tán đồng: "Chim khôn chọn cành mà đậu, đương nhiên tốt rồi."
"Hai người các ngươi đang nói gì đấy?"
Tô Tam nương và Tạ lão gia tử đứng ở cửa, nhìn một ngồi một đứng kia, rõ ràng cả hai đều đang cười nhưng tại sao lại có cảm giác như trông gà hóa quốc vậy nhỉ? Tô Tam nương và Tạ lão gia tử liếc nhau, đều thấy được vẻ nghi hoặc trong mắt đối phương.
Bùi Phượng Khanh đứng dậy.
"Cô cô, Thái phó."
Tạ lão gia tử xua tay: "Ta đã từ quan nhiều năm, nhiều nhất thì điện hạ gọi ta một tiếng lão gia tử là được. Vốn dĩ hôm qua nên đến bái phỏng, hôm nay mới đến, còn xin điện hạ thứ tội." Nói xong thì khom người, đương nhiên Bùi Phượng Khanh không thể nhận lễ này, hắn lui về phía sau một bước, tránh đi, cũng khom người: "Ngài là người lúc sinh thời Hoàng gia gia kính trọng nhất, về sau chớ nên như vậy, vãn bối không nhận nổi."
Tạ lão gia tử đã sắp tám mươi tuổi rồi.
Năm đó ông lấy vị Cử nhân khi mới mười tám tuổi làm thiên hạ khiếp sợ, sau đó vẫn là thầy dạy vỡ lòng cho tiên đế khi còn là Hoàng tử, luôn nhận được muôn vàn kính yêu.
"Được rồi, chia ra nói đi."
Tô Tam nương lên tiếng cắt đứt mấy lời khiêm tốn giữa bọn họ, nhìn tiểu nha đầu ngủ say bên trong, nàng ấy nhỏ giọng lại. Đã đưa ra quyết định, lại chủ yếu vì Bùi Phượng Khanh, hơn nữa Tạ Quân Trạch lại là cháu trai mà Tạ lão gia tử yêu thích nhất trong tộc, đương nhiên hắn ta cũng có thể được biết.
Tạ lão gia tử dẫn Tạ Quân Trạch đến bên hồ.
Ông nghiêng đầu ngưng mi: "Vừa rồi con và điện hạ nói gì ở trong đó?"
Thời tiết đầu thu mát mẻ, bên hồ mang theo gió nhẹ phất qua mặt, hai tay Tạ Quân Trạch chống lên hành lang trúc, một vẻ nhẹ nhàng: "Con nói không thích tên của mình, con không thích Quân Trạch, con thích Trạch Quân." Tạ lão gia tử cơ trí cỡ nào, đương nhiên lập tức nghe hiểu ý nghĩa trong lời nói của cháu ông.
"Con cũng dám nói như vậy?"
"Sao lại không dám?"
Tạ Quân Trạch đứng thẳng người, đối diện trực tiếp với cơn giận của Tạ lão gia tử.
"Gia gia người đọc sách là vì dạy người, là vì dạy dỗ tiên đế, mà con không phải, con đọc sách là vì muốn trở nên nổi bật."
"Con!"
Tạ lão gia tử trừng mắt tức giận, mà Tạ Quân Trạch lại không cho ông cơ hội, nói tiếp: "Năm đó gia gia mới mười lăm tuổi đã trở thành Cử nhân, rồi sau đó là Tiến sĩ nhất giáp, Trạng nguyên khâm điểm kim điện, con vẫn luôn lấy ngài làm mục tiêu, đã sùng bái lại càng muốn vượt trội."
"Con, sáu tuổi Đồng sinh, chín tuổi Tú tài."
"Là ngài không cho con tiếp tục theo khoa khảo, là ngài nói con nhuệ khí quá nặng, là ngài nói đọc sách lấy chết chi bằng không đọc, là ngài nói mang con ra ngoài vân du thể nghiệm phong thổ, là ngài sợ con cánh quá cứng dễ gãy."
Giọng nói của Tạ Quân Trạch thật bình tĩnh, nhưng hai tròng mắt phiếm hồng đã tiết lộ sự không cam lòng của hắn. Sao Tạ lão gia tử có thể không rõ? Đứa cháu này của ông thông minh thì đúng là thông minh thật, nhưng vì quá thông minh cho nên có chỗ tự phụ quá đáng, bởi vậy mới dẫn hắn ra ngoài theo, đến thôn Lưu Vân vốn là để xem Lục điện hạ là rồng hay sâu, cũng là để Quân Trạch có thể bình tâm lại.
Hiện tại đã xác định điện hạ không cam lòng làm sâu, tương lai có thể bay lên hay không còn chưa biết, nhưng ít nhất công đi theo rồng cũng có một nửa hi vọng, thế mà hắn lại không hiểu!
Những lời này không hợp để xuất hiện trước mặt người khác, tuy lão gia tử không nói nhưng trong ánh mắt đã thể hiện rõ ràng, Tạ Quân Trạch vừa nhìn đã hiểu lão gia tử đang thất vọng, nhưng không ngờ là hắn lại nhẹ nhàng cười, nói giống như đang làm nũng: "Gia gia, con là cháu trai của ngài, ở trong mắt ngài, ngoại trừ con đường này, những con đường khác con sẽ không thể đi thông ra đường lớn sao?"
"Tương lai của hắn con không biết, con chỉ biết tương lai của con nhất định do chính con đi ra."
"Gia gia, con phải phụ lại kỳ vọng của ngài rồi."
"Con đường này là ngài chọn cho con, nhưng con lại không thích, con không muốn dùng cả đời người khác để đánh cuộc cuộc đời mình, cuộc đời của con, chỉ do bàn tay con nắm giữ."
Tạ Quân Trạch lại cúi người nắm lấy lan can trúc lần nữa, lực không lớn, chỉ là nhẹ nhàng nắm lấy.
"Con sẽ đứng ở trung tâm quyền lực đợi hắn, nếu hắn có thể khiến con cam tâm tình nguyện thần phục, con đương nhiên sẽ dùng hết những gì con có đưa hắn lên mây. Nếu hắn không thể..."
Chưa nói hết câu, tất cả lạnh nhạt trong mắt đã thể hiện rõ hết cả.
Cùng lúc đó Tô Tam nương cũng nói rõ tất cả mọi tính toán của nàng ấy và lão gia tử, đương nhiên Bùi Phượng Khanh sẽ không cự tuyệt chuyện này, còn góp ý vài chuyện khác. Tô Tam nương gật đầu, sau đó vẫn không quên một màn vừa rồi: "Con và tiểu tử Tạ gia là chuyện thế nào, đều đang cười nhưng nhìn lại cảm thấy thật quỷ dị."
Dù Tô Tam nương không hỏi, Bùi Phượng Khanh đương nhiên cũng không quên hai chữ "trạch quân" kia, nhưng cũng không cảm thấy bị mạo phạm.
"Con là rồng bị vây chỗ nước cạn, mà hắn lại đang là mãnh hổ rời núi."
"Hiện tại con không có bản lĩnh khiến hắn thần phục, lòng hắn đương nhiên sẽ sinh ra không muốn, mà hắn vốn cũng có tư cách kiêu ngạo."
Tô Tam nương nhíu mày: "Hai người các con không hợp?"
Con cháu Tạ gia đông đảo, Tạ lão gia tử lại chỉ mang theo một đứa này bên cạnh, hiện tại lại để hắn tham dự chuyện này, tính toán đã rất rõ ràng rồi. Tạ Quân Trạch đúng là thông minh, Tô Tam nương cũng thích hắn ta, vốn tưởng rằng hai kẻ thông minh sẽ nói chuyện hợp nhau. Nhưng hiện tại thế mà lại biến thành hai đứa nhìn nhau mà ghét?
Tạ Quân Trạch có ngạo khí của hắn, Bùi Phương Khanh đương nhiên cũng có.
Hắn mỉm cười nhìn Tô Tam nương.
"Tạ gia thân là trọng thần của tiên đế, hiện tại lại đã bị tân đế từ từ trục xuất. Con cũng rất muốn biết, đến một ngày con trở về kinh thành, hắn sẽ lấy tư thái thế nào để đứng trước mặt con. Có thể để cho con mượn sức làm vốn không."
Ai trong hai người cũng không vừa mắt đối phương. Vậy thì dùng bản lĩnh của bản thân nói chuyện đi.
Vừa suy nghĩ việc kia vừa thỉnh thoảng nhìn về phía tiểu nha đầu đang nằm bên cạnh.
Thời gian khổ sở đã qua, cái nên nghĩ hiện tại là làm thế nào để hồi kinh, lại dùng thân phận gì hồi kinh, hơn nữa là dùng thân phận gì hồi kinh để ông ta quên đi thân phận phụ tử, lại tin tưởng hắn lần nữa.
Hiện tại Thượng thư bộ Hộ là nhạc phụ của đại ca, bộ Hộ đã sớm thành túi tiền của hắn ta. Lúc hắn rời đi, dường như nhị ca đã có liên hệ với người của bộ Binh, nữ nhi của Thống lĩnh Phi Vũ quân đã vào Vương phủ của hắn ta làm Trắc phi, mà tuy rằng tam ca không có thế lực hùng hậu như hai vị trước nhưng hồi đầu năm đã vào nhận chức ở bộ Công.
Mà bộ Hình và bộ Lại còn lại thì đều nằm trong tay tên súc sinh kia, còn lại duy nhất chính là bộ Lễ không chút xuất sắc. Bộ Lễ chủ quản điển nghi hiến tế, làm tốt là lẽ tất nhiên, làm không tốt thì toàn bộ đều gặp phải tai ương, có thể dùng làm gì? Thượng thư đương nhiệm của bộ Lễ - Tổ Thanh Vân là kẻ xếp cuối trong số Thượng thư của lục bộ, thường ngày ở trên triều đình không có bao nhiêu cảm giác tồn tại.
Bộ Lễ, nên lấy như thế nào, lại nên dùng như thế nào?
Trong lúc trầm tư hắn đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt. Bùi Phượng Khanh ngẩng đầu lên lập tức thấy Tạ Quân Trạch đang khoanh tay đứng dựa vào cửa nhìn hắn, thấy hắn ngẩng đầu, cười sang sảng: "Quấy rầy đến điện hạ?"
Năm nay Tạ Quân Trạch đã tròn mười một tuổi, thân hình đã có dáng vẻ của thiếu niên, quần áo ngắn màu xanh lá mộc mạc mặc trên người cũng khiến người ta cảm nhận được khí chất bất phàm, trong đôi mắt sáng ngời là vẻ tự tin vô cùng và sự tự nhiên. Tư thế nửa dựa vào đầu giường của Bùi Phượng Khanh không đổi, cũng gật đầu nhẹ cười: "Không quấy rầy."
Trước ánh mắt của hắn Tạ Quân Trạch vững vàng bước qua, cuối cùng Bùi Phương Khanh cũng biết cảm giác kì quái vẫn luôn tồn tại từ lúc gặp mặt hôm qua đến bây giờ là gì.
Ý tốt và nhiệt tình hắn ta bày ra đều không giả, chỉ là thật sâu bên dưới cất giấu sự dò xét.
Dò xét mỗi tiếng nói hành động của người, dò xét giá trị của ngươi, dò xét tất cả của ngươi.
Tạ Quân Trạch chậm rãi đi đến mép giường, nhìn thấy một cục tròn tròn bên trong kia, thần sắc hơi biến đổi nhưng rất nhanh đã thu liễm lại, như không để ý nói: "Hóa ra điện hạ và muội muội và người quen cũ?"
Theo lời Tạ Quân Trạch Bùi Phương Khanh cũng quay đầu nhìn về phía đứa nhỏ cuộn thành một cục ở bên trong, tiểu nha đầu vẫn ngủ ngon lành như cũ, khóa bình an đeo trên cổ bị rơi ra bên ngoài. Bùi Phượng Khanh kéo chăn ra, nâng khóa bình an ở trên cổ nàng lật một cái, để lộ ra một chữ "Khanh" ở mặt bên kia.
Chữ "Khanh" này khắc cực nhỏ nhưng cũng không qua được đôi mắt của Tạ Quân Trạch.
Từ khi tiểu nha đầu vào thôn vẫn luôn đeo chiếc khóa bình an này trên cổ, thường ngày cũng giấu bên trong quần áo thật kĩ, rất yêu quý nó, vẫn luôn cho là được trưởng bối ban tặng, hóa ra là do người này cho à! Tạ Quân Trạch bình tĩnh nhìn chữ "Khanh" kia, bỗng nhiên lên tiếng: "Điện hạ biết ta ghét nhất cái gì không?"
"Không biết."
Bùi Phương Khanh lắc đầu.
Tạ Quân Trạch ngẩng đầu, nhìn vào mắt Bùi Phượng Khanh, mỉm cười.
"Tuy là do trưởng bối ban nên không thể nói bừa, nhưng ta ghét nhất là tên của ta."
Hắn ta nhẹ nghiêng đầu tựa như nghi hoặc lại tựa như lẩm bẩm.
"Quân Trạch." Dừng một chút, ý cười càng sâu, giọng nói cũng nhẹ, gắt gao nhìn vào mắt Bùi Phương Khanh.
"Quân Trạch [1]?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[1] Tên của Tạ Quân Trạch là chữ 泽 (trạch) này, có nghĩa ơn huệ, mưa móc, đồng âm khác nghĩa với từ 择 (trạch) này, có nghĩa là lựa chọn.
Cũng không đợi Bùi Phương Khanh đáp lời, hắn ta thu lại ý cười như có như không, như đang tán gẫu thông thường mà nhẹ nhàng nói: "Cuộc đời của ta, đường đi của ta đương nhiên sẽ do bản thân ta chọn, đổi ngược hai chữ này sẽ chính là từ ta thích nhất, điện hạ thấy thế nào?"
Quân trạch, trạch (chọn) quân.
Bùi Phương Khanh cũng nhìn vào mắt hắn ta, trong mắt chỉ có cười nhạt thanh đạm, giống như thị uy vừa rồi là do hắn nghĩ sai rồi. Bùi Phương Khanh gật đầu tán đồng: "Chim khôn chọn cành mà đậu, đương nhiên tốt rồi."
"Hai người các ngươi đang nói gì đấy?"
Tô Tam nương và Tạ lão gia tử đứng ở cửa, nhìn một ngồi một đứng kia, rõ ràng cả hai đều đang cười nhưng tại sao lại có cảm giác như trông gà hóa quốc vậy nhỉ? Tô Tam nương và Tạ lão gia tử liếc nhau, đều thấy được vẻ nghi hoặc trong mắt đối phương.
Bùi Phượng Khanh đứng dậy.
"Cô cô, Thái phó."
Tạ lão gia tử xua tay: "Ta đã từ quan nhiều năm, nhiều nhất thì điện hạ gọi ta một tiếng lão gia tử là được. Vốn dĩ hôm qua nên đến bái phỏng, hôm nay mới đến, còn xin điện hạ thứ tội." Nói xong thì khom người, đương nhiên Bùi Phượng Khanh không thể nhận lễ này, hắn lui về phía sau một bước, tránh đi, cũng khom người: "Ngài là người lúc sinh thời Hoàng gia gia kính trọng nhất, về sau chớ nên như vậy, vãn bối không nhận nổi."
Tạ lão gia tử đã sắp tám mươi tuổi rồi.
Năm đó ông lấy vị Cử nhân khi mới mười tám tuổi làm thiên hạ khiếp sợ, sau đó vẫn là thầy dạy vỡ lòng cho tiên đế khi còn là Hoàng tử, luôn nhận được muôn vàn kính yêu.
"Được rồi, chia ra nói đi."
Tô Tam nương lên tiếng cắt đứt mấy lời khiêm tốn giữa bọn họ, nhìn tiểu nha đầu ngủ say bên trong, nàng ấy nhỏ giọng lại. Đã đưa ra quyết định, lại chủ yếu vì Bùi Phượng Khanh, hơn nữa Tạ Quân Trạch lại là cháu trai mà Tạ lão gia tử yêu thích nhất trong tộc, đương nhiên hắn ta cũng có thể được biết.
Tạ lão gia tử dẫn Tạ Quân Trạch đến bên hồ.
Ông nghiêng đầu ngưng mi: "Vừa rồi con và điện hạ nói gì ở trong đó?"
Thời tiết đầu thu mát mẻ, bên hồ mang theo gió nhẹ phất qua mặt, hai tay Tạ Quân Trạch chống lên hành lang trúc, một vẻ nhẹ nhàng: "Con nói không thích tên của mình, con không thích Quân Trạch, con thích Trạch Quân." Tạ lão gia tử cơ trí cỡ nào, đương nhiên lập tức nghe hiểu ý nghĩa trong lời nói của cháu ông.
"Con cũng dám nói như vậy?"
"Sao lại không dám?"
Tạ Quân Trạch đứng thẳng người, đối diện trực tiếp với cơn giận của Tạ lão gia tử.
"Gia gia người đọc sách là vì dạy người, là vì dạy dỗ tiên đế, mà con không phải, con đọc sách là vì muốn trở nên nổi bật."
"Con!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tạ lão gia tử trừng mắt tức giận, mà Tạ Quân Trạch lại không cho ông cơ hội, nói tiếp: "Năm đó gia gia mới mười lăm tuổi đã trở thành Cử nhân, rồi sau đó là Tiến sĩ nhất giáp, Trạng nguyên khâm điểm kim điện, con vẫn luôn lấy ngài làm mục tiêu, đã sùng bái lại càng muốn vượt trội."
"Con, sáu tuổi Đồng sinh, chín tuổi Tú tài."
"Là ngài không cho con tiếp tục theo khoa khảo, là ngài nói con nhuệ khí quá nặng, là ngài nói đọc sách lấy chết chi bằng không đọc, là ngài nói mang con ra ngoài vân du thể nghiệm phong thổ, là ngài sợ con cánh quá cứng dễ gãy."
Giọng nói của Tạ Quân Trạch thật bình tĩnh, nhưng hai tròng mắt phiếm hồng đã tiết lộ sự không cam lòng của hắn. Sao Tạ lão gia tử có thể không rõ? Đứa cháu này của ông thông minh thì đúng là thông minh thật, nhưng vì quá thông minh cho nên có chỗ tự phụ quá đáng, bởi vậy mới dẫn hắn ra ngoài theo, đến thôn Lưu Vân vốn là để xem Lục điện hạ là rồng hay sâu, cũng là để Quân Trạch có thể bình tâm lại.
Hiện tại đã xác định điện hạ không cam lòng làm sâu, tương lai có thể bay lên hay không còn chưa biết, nhưng ít nhất công đi theo rồng cũng có một nửa hi vọng, thế mà hắn lại không hiểu!
Những lời này không hợp để xuất hiện trước mặt người khác, tuy lão gia tử không nói nhưng trong ánh mắt đã thể hiện rõ ràng, Tạ Quân Trạch vừa nhìn đã hiểu lão gia tử đang thất vọng, nhưng không ngờ là hắn lại nhẹ nhàng cười, nói giống như đang làm nũng: "Gia gia, con là cháu trai của ngài, ở trong mắt ngài, ngoại trừ con đường này, những con đường khác con sẽ không thể đi thông ra đường lớn sao?"
"Tương lai của hắn con không biết, con chỉ biết tương lai của con nhất định do chính con đi ra."
"Gia gia, con phải phụ lại kỳ vọng của ngài rồi."
"Con đường này là ngài chọn cho con, nhưng con lại không thích, con không muốn dùng cả đời người khác để đánh cuộc cuộc đời mình, cuộc đời của con, chỉ do bàn tay con nắm giữ."
Tạ Quân Trạch lại cúi người nắm lấy lan can trúc lần nữa, lực không lớn, chỉ là nhẹ nhàng nắm lấy.
"Con sẽ đứng ở trung tâm quyền lực đợi hắn, nếu hắn có thể khiến con cam tâm tình nguyện thần phục, con đương nhiên sẽ dùng hết những gì con có đưa hắn lên mây. Nếu hắn không thể..."
Chưa nói hết câu, tất cả lạnh nhạt trong mắt đã thể hiện rõ hết cả.
Cùng lúc đó Tô Tam nương cũng nói rõ tất cả mọi tính toán của nàng ấy và lão gia tử, đương nhiên Bùi Phượng Khanh sẽ không cự tuyệt chuyện này, còn góp ý vài chuyện khác. Tô Tam nương gật đầu, sau đó vẫn không quên một màn vừa rồi: "Con và tiểu tử Tạ gia là chuyện thế nào, đều đang cười nhưng nhìn lại cảm thấy thật quỷ dị."
Dù Tô Tam nương không hỏi, Bùi Phượng Khanh đương nhiên cũng không quên hai chữ "trạch quân" kia, nhưng cũng không cảm thấy bị mạo phạm.
"Con là rồng bị vây chỗ nước cạn, mà hắn lại đang là mãnh hổ rời núi."
"Hiện tại con không có bản lĩnh khiến hắn thần phục, lòng hắn đương nhiên sẽ sinh ra không muốn, mà hắn vốn cũng có tư cách kiêu ngạo."
Tô Tam nương nhíu mày: "Hai người các con không hợp?"
Con cháu Tạ gia đông đảo, Tạ lão gia tử lại chỉ mang theo một đứa này bên cạnh, hiện tại lại để hắn tham dự chuyện này, tính toán đã rất rõ ràng rồi. Tạ Quân Trạch đúng là thông minh, Tô Tam nương cũng thích hắn ta, vốn tưởng rằng hai kẻ thông minh sẽ nói chuyện hợp nhau. Nhưng hiện tại thế mà lại biến thành hai đứa nhìn nhau mà ghét?
Tạ Quân Trạch có ngạo khí của hắn, Bùi Phương Khanh đương nhiên cũng có.
Hắn mỉm cười nhìn Tô Tam nương.
"Tạ gia thân là trọng thần của tiên đế, hiện tại lại đã bị tân đế từ từ trục xuất. Con cũng rất muốn biết, đến một ngày con trở về kinh thành, hắn sẽ lấy tư thái thế nào để đứng trước mặt con. Có thể để cho con mượn sức làm vốn không."
Ai trong hai người cũng không vừa mắt đối phương. Vậy thì dùng bản lĩnh của bản thân nói chuyện đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro