Nuôi Sủng Tiểu Thanh Mai Để Làm Hoàng Hậu

Chương 17

2024-09-24 20:27:23

Tô Tam nương cố ý trầm mặt, mắt to trừng mắt nhỏ với nha đầu vừa mới tỉnh ngủ.

Tiểu cô nương ngủ đến mức tóc tai rối tinh rối mù, bay loạn lên, đôi mắt to màu xanh nhạt nhìn nhìn Tô Tam nương rồi lại nhìn nhìn căn phòng, gãi gãi đầu, nghi hoặc: "Sao con lại đến phòng của sư phụ rồi? Ca ca đâu?"

Tô Tam nương nhíu mày, giọng điệu không vui.

"Ta kêu con đi khuyên ca ca đi ngủ, ca ca không ngủ, chính con lại ngủ thành con heo nhỏ."

"Con nói xem, ta nên phạt con thế nào đây?"

Tiểu cô nương chớp chớp đôi mắt sau đó trợn lên, nghĩ đến, trước là đi tạ tội với sư phụ sau đó đến tìm ca ca kia, cuối cùng mình lại ngủ trước? Một cái xoay người thành thật ngồi xếp bằng xong, tay quy quy củ củ đặt ở sau lưng, ngửa đầu nhìn Tô Tam nương đang ôm ngực: "Sư phụ, con sai rồi."

Nha đầu này nhận sai so với bất kì ai đều nhanh hơn, nhưng sửa thì so với bất kì ai cũng đều chậm hơn!

Cuối cùng dáng vẻ mạnh mẽ giả bộ tức giận của Tô Tam nương không duy trì được nữa, "phụt" một cái cười ra tiếng, ngón tay ấn lên cái gáy trắng nõn trơn bóng của nàng: "Không chỉ là một nha đầu quật cường mà còn là một nha đầu mơ hồ!" Theo lực tay Tô Tam nương, tiểu cô nương đảo một cái nằm thành hình chữ X ra giường, tứ chi mập mạp thoải mái giơ lên cao, như một con rùa sống sờ sờ!

Tiểu cô nương nhấp nhấp môi hơi ấm ức, dáng vẻ giận mà không dám nói, sau khi bò dậy nhìn nàng ấy một cái thì xê dịch vào phía bên trong giường.

Dáng vẻ vô cùng đáng thương đã hoàn toàn lấy được lòng của Tô Tam nương, nàng ấy vừa tức lại vừa buồn cười: "Không biết còn tưởng rằng ta đã làm gì con ấy chứ."

"Kêu con làm việc con cũng không làm tốt, hiện tại theo ta đi học chạm ngọc, thế nào? Theo ta học chạm ngọc ta sẽ không tức giận với con."

Tô Tam nương vẫn không từ bỏ chuyện này.

Tuy rằng vận may của tiểu cô nương còn cần chờ kiểm tra nhưng cái nàng ấy giỏi nhất chính là cái này. Nếu vận may của con bé có thể tồn tại lâu dài, vậy chẳng phải là tiện cả đôi đường? Chỉ có sau khi tỉ mỉ tạo hình xong thì phác ngọc mới có thể lột xác thành mỹ ngọc, bằng không chung quy cũng chỉ là vật phàm tục mà thôi.

Tiểu cô nương chớp chớp mắt, mông nhỏ lại dịch vào bên trong lần nữa, đôi mắt to hết nhìn đông lại ngó tây nhưng lại không nhìn Tô Tam nương.

Tuy rằng Tiểu Hông trở nên xinh đẹp sẽ vui vẻ nhưng sao nàng có thể động đao trên người Tiểu Hồng đây!

Hay lắm, tuy rằng không trực tiếp lên tiếng trả lời nhưng trên mặt chỉ thiếu mỗi viết hai chữ "kháng cự" mà thôi. Nào, đồ đệ đã nhận rồi, tốt xấu cũng phải chịu, chỉ là không trông cậy vào được mà thôi: "Được rồi, con không học thì không học vậy, chỉ là." Dừng một chút, nàng ấy nghiêm túc nói: "Có thể không học chạm ngọc, nhưng con phải theo ta học đổ đá, cái này cần phải học."

Nếu vận may của con bé vẫn kéo dài vậy nàng ấy cần phải dùng kinh nghiệm và học thức để che dấu. Nếu vận may của con bé không thể kéo dài, chuyện làm ngọc đã định, bên phía Thập tam cũng đã truyền tin, tương lai tiểu nha đầu phải có mấy phần bản lĩnh để dùng trước mặt Thập tam mới được. Bằng không nếu có một ngày đám người nàng ấy rời đi, một mình nha đầu này kiềm chế Thập Tam thế nào đây?

Không có thiên phú không quan trọng, từ từ học mấy năm, cho dù chỉ có một phần bản lĩnh chân chính, làm ra vẻ thêm mấy phần là được.

Chỉ cần không động đao trên người Tiểu Hồng, tiểu cô nương dễ nói chuyện hơn nhiều.

"Học!"

Tiểu cô nương kiên định gật đầu, sau đó dừng một chút: "Đổ đá là cái gì?"

Tô Tam nương thật sự không nhịn được nữa mà trợn trắng mắt, số phận tiểu nha đầu tốt như vậy, tùy tiện chọn mấy khối cũng có thể đạt được thứ mà cả đời người khác mong ước, kết quả thì sao? Chính chủ lại căn bản không biết rõ đó gọi là làm gì!

Chỉ là nói đến thứ phải học, những thứ khác của nha đầu cũng nên lên kế hoạch rồi. Hai thứ như thi, họa có chút khác biệt, cần phải khổ luyện, mà còn phải đợi bé thông hiểu hơn mới có thể bắt đầu dạy dỗ, vậy những thứ khác thì sao?

"Cầm, sắt, tranh, tiêu (các loại nhạc cụ) con thích cái nào?"

Tinh lực con người có hạn, tiểu cô nương phải luyện chữ, đọc sách, vẽ tranh, đợi qua hai năm còn muốn học cờ, hơn nữa còn có đổ đá, những thứ khác nàng cũng chỉ có thể chọn một mà học. Tham nhiều nhai không nổi mà cũng không có nhiều tinh lực đi nghiên cứu. Còn có những cánh cửa khác, phải đợi nàng lớn, tự mình quyết định xem có muốn tiếp xúc hay không.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hai mắt tiểu cô nương càng mê mang.

"Những cái đó, là cái gì?"

Tô Tam nương: …

Được rồi, Tô Tam nương thừa nhận bản thân mình không có bao nhiêu kiên nhẫn, đặc biệt là đối với trẻ con ngây ngô. Nàng ấy duỗi tay bế tiểu cô nương cả người còn thơm mùi sữa lên, ôm bé rửa mặt mặc y phục xong thì trực tiếp đi đến phòng đàn. Phòng đàn nằm ở sườn phía nam của rừng trúc. Mở cửa sổ ra không chỉ có thể ngửi được mùi hoa sen mà càng có thể nhìn thấy rừng trúc màu xanh biếc ở bên kia bờ hồ.

Đặt tiểu cô nương lên ghế trên ở một bên, Tô Tam nương đi về phía cây đàn thất huyền (bảy dây) đặt dưới cửa sổ.

Toàn thân cây đàn cũng không được sơn lên mà vẫn là màu đỏ vốn có của gỗ, những vòng tuổi loang lổ phía trên khiến cho nó có thêm không ít vẻ cổ xưa. Tô Tam nương đặt tay lên dây đàn trong suốt như tơ tằm, ngón tay nhẹ cong khiến cho vài tiếng đàn nhẹ nhàng tùy tiện phát ra. Nàng ấy nghiêng đầu nhìn về phía tiểu cô nương đang trợn to mắt bởi vì tiếng đàn.

"Đây là đàn, ta đánh một khúc cho con nghe."

Dứt lời, không nhìn tiểu cô nương nữa mà đầu ngón tay và hai mắt đều dừng trên dây đàn, đầu ngón tay nhẹ cong.

Khúc nhạc dạo chậm rãi, tiếng đàn nhẹ nhàng thanh thúy như ngọc rơi mâm tròn, sau đó một tiếng leng keng tiếng đàn chợ gấp gáp, tiếng sau so với tiếng trước càng thêm dồn dập, tiếng sau so với tiếng trước càng vút cao, khiến cho tiếng trái tim đập cũng càng thêm gấp gáp. Đôi mắt tiểu cô nương mở to, hô hấp cũng dồn dập lên theo.

Một khúc đàn xong, đôi tay của Tô Tam nương đặt trên dây đàn, lòng bàn tay vẫn có thể cảm nhận được rung động của dây đàn như cũ.

Lại quay đầu nhìn tiểu cô nương, bé đang há to miệng như một đứa ngốc, hai má mềm mại rung rung. Nàng ấy không khỏi cười nói: "Tuy con không hiểu tiếng đàn nhưng cũng có thể cảm nhận được không khí, chứng tỏ về phương diện này vẫn là có chút thiên phú. Hôm nay ta đây sẽ dạy con một khúc, là chiến khúc, gọi là Đại Chu minh kim."

Kỳ thật đây không phải là "Đại Chu minh kim" hoàn chỉnh, một khúc hoàn chỉnh cần có trống trận kết hợp. Tiếng đàn có dồn dập hơn nữa thì rốt cuộc vẫn thiếu một chút bàng bạc và đại khí, tiếng trống trận trào dâng có thể khiến người ta sôi sục máu nóng.

Nàng ấy đứng dậy, đi đến trước mặt tiểu cô nương vẫn còn đang hưng phấn, nhìn vào đôi mắt lấp lánh của nàng.

"Đây chính là đàn, có muốn học không?"

"Muốn!"

Tiểu cô nương vội vàng không ngừng gật đầu.

Tô Tam nương lại không đáp ứng ngay: "Ta tìm người làm cho con một chiếc đàn gỗ nhỏ trước, hai tháng này con không có việc gì làm thì đàn chơi một chút. Nếu hai tháng sau vẫn còn thích vậy ta sẽ chính thức dạy con."

Học bất cứ thứ gì đều là chuyện khổ sai, đều cần kiên trì bền bỉ, mà đàn lại càng cần khổ luyện mỗi ngày. Nếu bé chỉ là nhất thời hứng khởi không thể kiên trì, vậy có mạnh mẽ ép buộc cũng không học được bao nhiêu. Cần phải do bản thân bé thích mới được, nếu hai tháng sau hứng thú đã nhạt đi, vậy thử lại một cái khác.

"Học học học!"

Tiểu nha đầu bị tiếng đàn chấn động, gấp gáp bắt lấy tay Tô Tam nương.

Tô Tam nương duỗi tay trực tiếp nhéo lấy khuôn mặt phấn nộn mềm mại của tiểu cô nương, buồn cười: "Hôm nay sư phụ còn có việc, ngày mai sẽ lập tức có đàn gỗ nhỏ, đến lúc đó tự con chơi đùa đi." Tiểu cô nương bĩu môi không vui, Tô Tam nương lại nói: "Con đi tìm ca ca Tạ gia chơi đi, ca ca nhớ con, con đi tìm nó được không?"

"Ca ca nhớ con?"

Tiểu cô nương lưu luyến nhìn thoáng qua cây đàn, được rồi, đàn quan trọng, nhưng ca ca cũng quan trọng. Nàng "uỵch" một tiếng nhảy xuống khỏi ghế dựa: "Ngoắc tay nào, ngày mai sư phụ người nhất định phải cho con đàn gỗ nhỏ." Tính trẻ con hay chấp nhất, Tô Tam nương cũng không cảm thấy buồn cười, tiểu cô nương là thật lòng thích nên mới có thể như thế, chỉ mong bé sẽ vẫn luôn thích.

Nàng ấy vươn ngón út ngoắc ngoắc với tiểu cô nương.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Ngoắc tay, nói dối sẽ là chó nhỏ."

Lấy được hứa hẹn tiểu cô nương cảm thấy mỹ mãn, bắt lấy tay Tô Tam nương kéo nàng ấy ngồi xuống, sau đó nhón mũi chân "chụt" một cái lên mặt Tô Tam nương.

"Sư phụ tốt nhất!"

Nói xong lập tức thẹn thùng chạy đi mất.

Tô Tam nương đưa tay vỗ lên mặt, kinh ngạc nhìn theo tiểu cô nương đã chạy đi xa, thật lâu sau mới bật cười. Cuối cùng nàng ấy đã hiểu sao có nhiều người thích trẻ con như vậy, khi bọn nhỏ thân cận tri kỉ, thật không ai có thể cản nổi, ừm lúc khiến người ta ngại ngùng cũng thật sự ngại nha!

Mấy tháng nay tiểu cô nương vẫn luôn cùng Nhóc Con đến đây, đã sớm ghi nhớ đường đi, ra khỏi lầu trúc lập tức chạy theo hướng bên phải, Quân Trạch ca ca ở bên phải lầu trúc! Chân bước qua chỗ ngoặt lập tức "ai da" một tiếng, không biết đã đụng trúng cái gì, hai mắt nàng lóe ánh vàng, sau đó lui về sau.

"Lỗ mãng hấp tấp thế này là muốn đi đâu?"

Sau đó thân thể mềm mại cũng được bế lên.

"Ca ca!"

Tiểu cô nương vừa kinh ngạc lại vui vẻ, người bị đụng trúng không phải Tạ Quân Trạch thì còn là ai?

Vui vẻ ôm lấy cổ Tạ Quân Trạch, cười tủm tỉm: "Là ca ca ở đây muội ư?"

Hiện tại tinh thần của tiểu cô nương vô cùng tốt, hai tròng mắt long lanh, giọng nói càng tràn ngập vui vẻ. Tạ Quân Trạch chỉ cảm thấy bực bội trong lòng đã tan đi theo vẻ vui mừng của nàng, cười hỏi: "Sao muội lại cảm thấy huynh đang đợi muội? Tiểu cô nương gật đầu khẳng định: "Sư phụ nói ca ca nhớ muội, để muội đi tìm ca ca chơi, cho nên nhất định là ca ca đang đợi muội!"

Khóe miệng nhếch lên, còn chưa kịp cong thành đường đã cứng đờ lại.

Đoán được hắn phải đi sao?

Đột nhiên Tạ Quân Trạch không dám nhìn hai mắt lấp lánh của tiểu cô nương.

Vốn tưởng rằng có thể ở bên muội đến khi muội hiểu chuyện…

Ở thôn Lưu Vân ngây người một năm, tuy biết nơi này là của Trưởng công chúa, cũng biết thôn dân nơi đây không tầm thường, hắn từng có rất nhiều suy đoán nhưng lại không ngờ đến bọn họ ở đây là vì chờ Bùi Phượng Khanh. Còn cho rằng gia gia để hắn ở đây là để hắn tĩnh tâm lắng lòng lại, cũng coi như thời gian tốt đẹp, còn đến hai năm mới đến kì thi mùa thu, đến lúc đó tiểu nha đầu cũng hiểu chuyện rồi, đã có thể nhớ rõ hắn.

Nhưng Bùi Phượng Khanh vừa đến, mọi chuyện không thể giống như những tính toán của hắn nữa.

Tạ gia đã không còn lớn mạnh như trước kia, nếu còn không khởi sắc, chỉ e mấy năm sau sẽ phải dọn từ trong kinh thành đi. Gia gia tin hắn ta nhưng bản thân Tạ Quân Trạch hắn lại không tin hắn ta. Trời của Tạ gia có người Tạ gia, không cần kẻ khác đến chống đỡ.

Không đành lòng nhìn ánh mắt đầy tín nhiệm và ỷ lại của tiểu cô nương, Tạ Quân Trạch nhẹ nhàng ôm tiểu cô nương vào trong ngực. Tiểu cô nương đột nhiên bị ôm vào trong ngực, bé không biết vì sao ca ca lại làm như vậy, khẽ giãy giụa, giọng nói ỉu xìu: "Ca ca, huynh làm gì đấy!"

Một hồi lâu sau sức lực giam cầm tiểu cô nương mới từ từ buông lỏng, tiểu cô nương tức giận ngẩng đầu, giận dữ trừng mắt, cái miệng nhỏ dẩu lên đến mức có thể treo một cái hồ lô. Hai mắt nhẹ hồng hơi ướt của Tạ Quân Trạch nổi lên ý cười ấm áp: "Ca ca sai rồi, chúng ta đi ra ngoài chơi, chơi cả ngày được không?" Tính tình tiểu cô nương đến cũng nhanh mà đi cũng nhẹ, nghe được chơi thì lập tức cười lên.

"Chơi!"

Tạ Quân Trạch vững vàng ôm nàng vào trong ngực, vừa thấp giọng nói chuyện, vừa vững vàng bước đi.

Ta rất xin lỗi, ta không thể cùng muội lớn lên.

Ta nhất định sẽ chấn hưng Tạ gia trở lại, tương lai sẽ vì muội mà chống đỡ khoảng trời tiếp theo, nếu hắn ta xảy ra chuyện, ta nhất định bảo vệ muội bình an vô sự!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nuôi Sủng Tiểu Thanh Mai Để Làm Hoàng Hậu

Số ký tự: 0