Nuôi Sủng Tiểu Thanh Mai Để Làm Hoàng Hậu
Chương 18
2024-09-24 20:27:23
Trong thư phòng giống nhau, hai đứa trẻ đang luyện chữ. Đặt trước mặt Nhóc Con là Bách Gia Tính [1], mà đặt trước mặt tiểu nha đầu là phân tích khoáng thạch. Tiểu cô nương còn quá nhỏ chưa hiểu gì, lúc này dạy cái gì cũng không hiểu được. Dù sao cũng phải luyện chữ, Tô Tam nương liền đơn giản lấy quyển sách này cho bé chép.
[1] 百家姓 (Bách Gia Tính): là một trong những cuốn sách vỡ lòng của thiếu nhi Trung QUốc thời xưa, ghi lại các họ của người Hán, được bắt đầu biên soạn từ thời Bắc Tống.
Không hiểu, không sao cả, ngày ngày sao chép cũng có thể nhớ được mấy câu, sau này hiểu rồi cũng có chút lợi ích.
Lần này tiến độ của hai đứa hoàn toàn trái ngược, Nhóc Con đã viết xong hơn một nửa, tiểu cô nương lại khó khăn lắm mới viết xong mấy hàng chữ, trên vật liệu đá chứa phỉ thúy đều có cát sỏi, đỏ, trắng, vàng, nâu, đen, xám... Phía trước còn ổn, chữ "nâu" là chữ lạ với tiểu cô nương, từng nét từng nét chữ viết trên giấy, chậm chạp xếp loạn thành một cục.
Tiểu cô nương hết sức chăm chú, khuôn mặt nhỏ tròn tròn đã sớm phồng thành một chiếc bánh bao.
Nhóc Con nhìn lại, lại nhìn bên phía nó đã giảm bớt rất nhiều chữ, âm thầm thấy may mắn, may mắn không giống muội muội, chữ kia quá nhiều nét, thật khó viết! Nó không dám làm ồn đến muội muội, thật cẩn thận thu hồi tầm mắt, sau đó mí mắt không chịu khống chế mà vừa nhấc, nhìn về phía bên cạnh.
Bùi Phượng Khanh mặc một bộ trường bào tay dài màu đen, tay cầm một quyển Kinh Nghĩa Quảng Luận ngồi trên ghế gỗ đỏ, khuỷu tay đặt trên tay vịn, tay áo rộng rủ xuống, lộ ra cẳng tay trắng như tuyết. Tầm mắt của Nhóc Con không khống chế được mà hướng từ phía cánh tay di chuyển lên mặt hắn. Phía sau Bùi Phượng Khanh là một chiếc cửa sổ trúc, ánh nắng mùa thu lười nhác chiếu vào, hắt lên khuôn mặt như họa những đốm sáng ấm áp.
So với vị ca ca Tạ gia kia thì tính tình vị ca ca này tốt hơn một chút, vì sao cha lại kêu nhóc phải nghe lời hắn, không nghe sẽ treo nhóc lên cây đánh nhỉ?
Khóe mắt Bùi Phương Khanh cứng lại, ngẩng đầu, Nhóc Con nhanh như bay thu hồi tầm mắt, đoan đoan chính chính viết chữ. Bùi Phượng Khanh nhìn đứa nhỏ một cái, xoay đi nhìn về phía tiểu cô nương đang ở một bên khác, đôi mắt tiểu cô nương vốn đã tròn nay lại trừng đến càng to, mày nhỏ nhăn thành một cục, như có thâm cừu đại hận mà viết từng nét.
Miệng nhỏ nhấp thành một đường thẳng tắp, sắp hiện ra cả nếp gấp.
Hai mắt Bùi Phượng Khanh hiện lên chút ý cười, tầm mắt hơi hạ dừng trên trang giấy trước mặt tiểu cô nương, đoạn trước còn được, đoạn sau cơ hồ đã thành từng chấm mực, hoàn toàn không nhìn ra được là đang viết cái gì. Bùi Phượng Khanh lẳng lặng nhìn một hồi, sau đó thu tầm mắt lại, chuyên chú đọc sách, trong thư phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng lật sách.
Nhóc Con viết xong một tranh chữ lớn thì đã không ngồi im được nữa, tiểu cô nương vẫn còn đang viết nên nhóc không dám làm loạn, Bùi Phượng Khanh nhóc lại không thân quen, hơn nữa có lời uy hiếp của Trần thúc nó lại càng không dám đi lên làm nũng, nhưng lại không chịu nổi mà muốn đi ra ngoài chơi. Nhóc ngồi trên ghế nhích tới nhích lui lại không dám phát ra tiếng động, vừa nghẹn khuất vừa chơi vui.
Tiếng kẽo kẹt làm ồn đến Bùi Phương Khanh, khiến hắn vừa buồn cười vừa muốn giận.
Hắn buông sách trên tay, nhìn về phía Nhóc Con.
Nhẹ giọng: "Đi ra ngoài chơi đi."
Nhóc Con đã sớm ngồi không yên, nghe được lời này thì không chút chậm trễ nhảy từ trên ghế xuống, bởi vì không mấy thân cận với Bùi Phương Khanh nên chỉ cười cười xong rồi chạy đi luôn.
Tiếng "lộc cộc" đi xa, tiểu cô nương lại hoàn toàn không chú ý đến mấy động tĩnh này, từ đầu đến cuối tâm trí đều đặt lên mặt chữ.
Bùi Phượng Khanh lại nhìn về phía bé lần nữa, mắt phượng sáng lấp lánh hơi ngừng lại, cuối cùng vẫn là không đứng dậy mà cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Giữa trưa hôm nay Nhóc Con muốn cùng tiểu cô nương về nhà ăn cơm, hiện tại cách giờ cơm còn ước chừng non nửa canh giờ, nghĩ đến muội muội còn ở bên trong nên nhóc không chạy đi xa mà ở gần đó vui chơi. Sau đó nhóc thấy ba người Vệ Đông, Cố Vân, Cố Hạo đang khoa tay múa chân ở bên hồ, khoảng thời gian trước vừa phải trốn tránh, dưỡng thương vừa phải vội lên đường, thể trạng của ba người cũng có chút chịu không nổi.
Hiện tại đã đến thôn Lưu Vân, cô cô của chủ tử cũng ở chỗ này, an toàn được bảo đảm hơn nhiều so với bên ngoài. Bùi Phượng Khanh cũng không để bọn họ tiếp tục hầu hạ mà kêu bọn họ đi dưỡng thân thể cho tốt. Ba người ở trong phòng ngủ thỏa thích hết hai ngày, hiện tại đang hoạt động gân cốt ở bên hồ.
Hai người có dáng vẻ giống nhau!
Nhóc Con chưa bao giờ thấy hai người con trai sinh đôi, nhìn thấy Cố Vân Cố Hạo giống nhau như đúc, miệng khẽ nhếch, sau đó không chút nghĩ ngợi đã chạy qua. Một tay Vệ Đông nắm kiếm Thanh Long vung về phía sau một chiêu, sau đó hơi khựng lại, mạnh mẽ dừng động tác. Nhóc Con nhìn mũi kiếm dừng ngay chóp mũi, đồng tử tan rã, toàn bộ thân thể bé nhỏ đều cứng đờ.
Tên nhóc này chui từ đâu ra?
Suýt nữa thì đã làm bị thương rồi! Vệ Đông thu kiếm lại, trừng mắt hồ, đang muốn mở miệng dạy dỗ thì Cố Vân đã vội nói: "Nó chính là đi cùng với thần nữ, Vệ đại ca, huynh chắc chắn chứ?"
Nhóc Con đã bị dọa cho choáng váng cả người, còn đang ngây ngốc chưa lấy lại phản ứng. Vệ Đông nghe được lời này thì lui về phía sau một bước theo bản năng, đứa nhỏ này cũng tầm tuổi tiểu cô nương kia, không chừng chỉ nói một câu cũng sẽ khóc, nếu nhóc này khóc, có phải tiểu cô nương kia cũng sẽ khóc? Vết thương trên người mới tốt lên, Vệ Đông không muốn lại thêm vết thương mới.
Lông mày vặn vẹo hết nửa ngày, cuối cùng tra kiếm vào vỏ.
"Ta về đây."
"Nhóc con, bị dọa đến ngốc rồi?"
Cố Vân Cố Hạo đồng thời ngồi xổm xuống trước mặt Trần Ấu An, hai người nam nhi song sinh này, Nhóc Con lại không còn sợ hãi như vừa rồi: "Các huynh có dáng vẻ thật giống nhau!" Dừng một chút lại gãi gãi đầu: "Sao các huynh biết ta gọi là Nhóc Con?"
Tiểu cô nương nhớ rõ Tạ Quân Trạch đã từng giảng cho bé biết, lúc mới viết, hình chữ nghiêng lệch không quan trọng, quan trọng là cả chữ có độ nghiêng phải giống nhau, phối hợp lớn nhỏ trông sạch sẽ. Tiểu cô nương đang tự phân cao thấp về chữ của mình, đối với tiểu cô nương chữ này quá nhiều nét, viết thế nào cũng không thể nghiêng cùng phía và có độ lớn nhỏ tương đồng. Trong lúc bất mãn liền mạnh tay tạo ra từng chấm từng chấm mực thật lớn.
Nhìn một loạt chấm mực vừa dơ bẩn vừa xấu xí trên mặt giấy, tiểu cô nương hơi ấm ức.
Tạ ca ca sao còn chưa trở về, mấy chữ này thật khó viết mà.
Tay thật xót, viết còn không rõ.
Ma ma nói Tạ ca ca có việc ra ngoài, cần phải qua một khoảng thời gian mới trở về, một khoảng thời gian là bao lâu đây!
Vừa mệt vừa ấm ức, lại thật nhớ Tạ ca ca gia, tiểu cô nương đẩy giấy bút ra, trực tiếp ghé lên trên bàn, bím tóc trên đầu cũng đều uể oải, mềm nhũn dán ở sau tai.
Bùi Phượng Khanh hơi hơi trĩu mi nhìn tiểu cô nương cả người đều tràn ngập ấm ức, cưỡng chế không có suy nghĩ muốn ôm lấy bé rồi nhẹ nhàng dỗ dành, tiểu nha đầu đã hoàn toàn quên mất hắn, cũng không quen thuộc với hắn, nếu đi an ủi chỉ e sẽ có kết quả ngược lại. Hơn nữa hiện tại hắn thay thế vị trí của Tạ Quân Trạch, từ giây phút tiến vào thư phòng kia, thấy hắn ngồi ở vị trí này, tiểu cô nương chưa từng nói chuyện với hắn.
Từ tận đáy lòng hắn than nhẹ một tiếng.
Có lẽ quyết định lúc trước là sai?
Biết nàng có chống cự với hắn, nhưng Bùi Phượng Khanh cũng không đành lòng nhìn nàng một mình đau lòng. Tầm mắt hắn xoay chuyển, ngừng tại cây đàn gỗ nhỏ đặt trên Đa Bảo các. Cây đàn gỗ nhỏ này là để cho tiểu cô nương tùy tiện luyện tập chơi đùa, thân đàn rất nhỏ, ước chừng chỉ xấp xỉ một phần ba cây đàn thông thường, dây đàn cũng chọn dây thanh ít gây thương tổn cho tay nhất.
Làn da của tiểu cô nương mềm mại, nếu mới đây đã dùng dây đàn chân chính, chỉ hơi dùng sức một chút thôi thì đầu ngón tay sẽ chảy máu ngay.
Đầu tiểu cô nương đặt trên cánh tay, khuôn mặt nằm bò ra tràn đầy ấm ức. Bes học chữ, luyện chữ đều là do một tay Tạ Quân Trạch dạy dỗ, hiện tại gặp phải vấn đề cũng chỉ có thể nghĩ đến Tạ Quân Trạch, nhưng cố tình là vào lúc này Tạ Quân Trạch lại đã đi rồi. Tuy đối với Bùi Phượng Khanh bé không chán ghét lại còn có chút thân cận, nhưng hoàn toàn không thể thay thế được vị trí của Tạ Quân Trạch.
Tạ ca ca, huynh ở nơi nào, khi nào mới về, Tiểu Cửu nhớ huynh.
Càng nghĩ càng thấy ấm ức, trong đôi mắt to tròn đã chứa đầy nước mắt
Trong thư phòng an tĩnh đột nhiên vang lên một trận tiếng đồng dao nhẹ nhàng tràn ngập vui vẻ, tiểu cô nương kinh ngạc ngẩng đầu, sau đó lập tức thấy được Bùi Phượng Khanh đang đánh đàn ở phía đối diện. Nói đến cũng coi như không hẳn là đánh đàn, đối với tiểu cô nương thì cây đàn này vừa khéo vừa vặn, nhưng đối với Bùi Phượng Khanh thì là quá nhỏ, chỉ đủ dùng một tay để đánh mà thôi..
Đây cũng không phải nhạc khúc, mà là một đoạn đồng dao mà thôi.
Là lúc trước khi Bùi Phượng Khanh đi du ngoạn bên ngoài, ngẫu nhiên nghe được một người mẹ chơi cho con nghe ở một vùng quê nào đó, đồng dao nghe rất bình thường, cũng không yêu cầu bất kỳ thủ pháp cao siêu nào, nhưng lúc ấy Bùi Phượng Khanh lại nhớ kĩ. Có lẽ là do quá nhẹ nhàng, lại có lẽ là do biểu tình của người mẹ kia quá dịu dàng.
Một khúc đàn xong, tiểu cô nương ngẩn ngơ nhìn Bùi Phượng Khanh, ấm ức trong mắt đã tan đi hơn phân nửa.
Bùi Phượng Khanh đẩy đàn đến trong tầm tay của tiểu cô nương, phản ứng đầu tiên không phải là lập tức nhận lấy đàn mà là nhét giấy chặt chẽ xuống dưới cánh tay, nhấp môi hơi sợ hãi nhìn Bùi Phượng Khanh. Mấy trang giấy bị mực lấm lem kia quá xấu, căn bản là ngại bị người khác trông thấy!
Bùi Phượng Khanh coi như không thấy động tác của tiểu cô nương, cười khẽ, ôn hòa: "Sắp buổi trưa rồi, muội nên trở về ăn cơm."
Tiểu cô nương không lên tiếng, vẫn nhấp môi nhìn Bùi Phượng Khanh. Trước sau Bùi Phượng Khanh vẫn là mỉm cười nhìn hai mắt đầy phòng bị của tiểu cô nương, màu mắt ôn hòa, khi cả hai đều sắp cứng đờ, từ ngoài cửa sổ truyền vào giọng nói vui vẻ của Nhóc Con: "Muội muội, chúng ta mau về nhà ăn cơm thôi!"
"Đến ngay!"
Tiểu cô nương cao giọng đáp một câu.
Mắt to yên lặng nhìn Bùi Phượng Khanh, sau đó nhanh chóng vo trang giấy dưới cánh tay thành một cục rồi nhét vào trong cặp sách nhỏ, đeo cặp sách nhỏ lên, ôm đàn gỗ nhỏ vào trong lòng, "uỵch" một tiếng nhảy khỏi ghế dựa, nhanh chóng chạy đi ra ngoài.
Hai đứa trẻ đồng thời đi về hướng nhà, tiểu cô nương ôm đàn không biết đang suy nghĩ gì, Nhóc Con còn đang trong hưng phấn: "Hai ca ca kia quá lợi hại, mấy chiêu thức của bọn họ ta đều không nhìn rõ, còn lợi hại hơn so với cha của ta!"
Tuy nhóc con còn nhỏ, nhưng khi cha Trần luyện võ không kiêng kị nhóc, lúc Tạ Quân Trạch dạy người khác nhóc cũng có xem qua mấy lần. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng mưa dầm thấm đất, cũng đã học xong phân biệt một chút, Nhóc Con càng nói càng hưng phấn: "Thật đấy, lợi hại lắm, so với Tạ đại ca dạy còn lợi hại hơn!"
"Nếu bọn họ đồng ý dạy những người khác thì tốt rồi, sẽ không còn ai dám đến bắt nạt chúng ta!"
Bước chân tiểu cô nương hơi khựng lại, ôm đàn trong tay thật chặt.
"Mới không phải."
Đột nhiên cao giọng phản bác khiến cho Nhóc Con cứng họng, nghiêng đầu nhìn Tiểu Cửu không biết từ khi nào cả người đã tràn ngập kháng cự. Răng sữa của tiểu cô nương gắt gao cắn lấy môi nhỏ, vẻ mặt quật cường.
"Tạ ca ca lợi hại nhất, không ai lợi hại hơn so với Tạ ca ca!"
[1] 百家姓 (Bách Gia Tính): là một trong những cuốn sách vỡ lòng của thiếu nhi Trung QUốc thời xưa, ghi lại các họ của người Hán, được bắt đầu biên soạn từ thời Bắc Tống.
Không hiểu, không sao cả, ngày ngày sao chép cũng có thể nhớ được mấy câu, sau này hiểu rồi cũng có chút lợi ích.
Lần này tiến độ của hai đứa hoàn toàn trái ngược, Nhóc Con đã viết xong hơn một nửa, tiểu cô nương lại khó khăn lắm mới viết xong mấy hàng chữ, trên vật liệu đá chứa phỉ thúy đều có cát sỏi, đỏ, trắng, vàng, nâu, đen, xám... Phía trước còn ổn, chữ "nâu" là chữ lạ với tiểu cô nương, từng nét từng nét chữ viết trên giấy, chậm chạp xếp loạn thành một cục.
Tiểu cô nương hết sức chăm chú, khuôn mặt nhỏ tròn tròn đã sớm phồng thành một chiếc bánh bao.
Nhóc Con nhìn lại, lại nhìn bên phía nó đã giảm bớt rất nhiều chữ, âm thầm thấy may mắn, may mắn không giống muội muội, chữ kia quá nhiều nét, thật khó viết! Nó không dám làm ồn đến muội muội, thật cẩn thận thu hồi tầm mắt, sau đó mí mắt không chịu khống chế mà vừa nhấc, nhìn về phía bên cạnh.
Bùi Phượng Khanh mặc một bộ trường bào tay dài màu đen, tay cầm một quyển Kinh Nghĩa Quảng Luận ngồi trên ghế gỗ đỏ, khuỷu tay đặt trên tay vịn, tay áo rộng rủ xuống, lộ ra cẳng tay trắng như tuyết. Tầm mắt của Nhóc Con không khống chế được mà hướng từ phía cánh tay di chuyển lên mặt hắn. Phía sau Bùi Phượng Khanh là một chiếc cửa sổ trúc, ánh nắng mùa thu lười nhác chiếu vào, hắt lên khuôn mặt như họa những đốm sáng ấm áp.
So với vị ca ca Tạ gia kia thì tính tình vị ca ca này tốt hơn một chút, vì sao cha lại kêu nhóc phải nghe lời hắn, không nghe sẽ treo nhóc lên cây đánh nhỉ?
Khóe mắt Bùi Phương Khanh cứng lại, ngẩng đầu, Nhóc Con nhanh như bay thu hồi tầm mắt, đoan đoan chính chính viết chữ. Bùi Phượng Khanh nhìn đứa nhỏ một cái, xoay đi nhìn về phía tiểu cô nương đang ở một bên khác, đôi mắt tiểu cô nương vốn đã tròn nay lại trừng đến càng to, mày nhỏ nhăn thành một cục, như có thâm cừu đại hận mà viết từng nét.
Miệng nhỏ nhấp thành một đường thẳng tắp, sắp hiện ra cả nếp gấp.
Hai mắt Bùi Phượng Khanh hiện lên chút ý cười, tầm mắt hơi hạ dừng trên trang giấy trước mặt tiểu cô nương, đoạn trước còn được, đoạn sau cơ hồ đã thành từng chấm mực, hoàn toàn không nhìn ra được là đang viết cái gì. Bùi Phượng Khanh lẳng lặng nhìn một hồi, sau đó thu tầm mắt lại, chuyên chú đọc sách, trong thư phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng lật sách.
Nhóc Con viết xong một tranh chữ lớn thì đã không ngồi im được nữa, tiểu cô nương vẫn còn đang viết nên nhóc không dám làm loạn, Bùi Phượng Khanh nhóc lại không thân quen, hơn nữa có lời uy hiếp của Trần thúc nó lại càng không dám đi lên làm nũng, nhưng lại không chịu nổi mà muốn đi ra ngoài chơi. Nhóc ngồi trên ghế nhích tới nhích lui lại không dám phát ra tiếng động, vừa nghẹn khuất vừa chơi vui.
Tiếng kẽo kẹt làm ồn đến Bùi Phương Khanh, khiến hắn vừa buồn cười vừa muốn giận.
Hắn buông sách trên tay, nhìn về phía Nhóc Con.
Nhẹ giọng: "Đi ra ngoài chơi đi."
Nhóc Con đã sớm ngồi không yên, nghe được lời này thì không chút chậm trễ nhảy từ trên ghế xuống, bởi vì không mấy thân cận với Bùi Phương Khanh nên chỉ cười cười xong rồi chạy đi luôn.
Tiếng "lộc cộc" đi xa, tiểu cô nương lại hoàn toàn không chú ý đến mấy động tĩnh này, từ đầu đến cuối tâm trí đều đặt lên mặt chữ.
Bùi Phượng Khanh lại nhìn về phía bé lần nữa, mắt phượng sáng lấp lánh hơi ngừng lại, cuối cùng vẫn là không đứng dậy mà cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Giữa trưa hôm nay Nhóc Con muốn cùng tiểu cô nương về nhà ăn cơm, hiện tại cách giờ cơm còn ước chừng non nửa canh giờ, nghĩ đến muội muội còn ở bên trong nên nhóc không chạy đi xa mà ở gần đó vui chơi. Sau đó nhóc thấy ba người Vệ Đông, Cố Vân, Cố Hạo đang khoa tay múa chân ở bên hồ, khoảng thời gian trước vừa phải trốn tránh, dưỡng thương vừa phải vội lên đường, thể trạng của ba người cũng có chút chịu không nổi.
Hiện tại đã đến thôn Lưu Vân, cô cô của chủ tử cũng ở chỗ này, an toàn được bảo đảm hơn nhiều so với bên ngoài. Bùi Phượng Khanh cũng không để bọn họ tiếp tục hầu hạ mà kêu bọn họ đi dưỡng thân thể cho tốt. Ba người ở trong phòng ngủ thỏa thích hết hai ngày, hiện tại đang hoạt động gân cốt ở bên hồ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người có dáng vẻ giống nhau!
Nhóc Con chưa bao giờ thấy hai người con trai sinh đôi, nhìn thấy Cố Vân Cố Hạo giống nhau như đúc, miệng khẽ nhếch, sau đó không chút nghĩ ngợi đã chạy qua. Một tay Vệ Đông nắm kiếm Thanh Long vung về phía sau một chiêu, sau đó hơi khựng lại, mạnh mẽ dừng động tác. Nhóc Con nhìn mũi kiếm dừng ngay chóp mũi, đồng tử tan rã, toàn bộ thân thể bé nhỏ đều cứng đờ.
Tên nhóc này chui từ đâu ra?
Suýt nữa thì đã làm bị thương rồi! Vệ Đông thu kiếm lại, trừng mắt hồ, đang muốn mở miệng dạy dỗ thì Cố Vân đã vội nói: "Nó chính là đi cùng với thần nữ, Vệ đại ca, huynh chắc chắn chứ?"
Nhóc Con đã bị dọa cho choáng váng cả người, còn đang ngây ngốc chưa lấy lại phản ứng. Vệ Đông nghe được lời này thì lui về phía sau một bước theo bản năng, đứa nhỏ này cũng tầm tuổi tiểu cô nương kia, không chừng chỉ nói một câu cũng sẽ khóc, nếu nhóc này khóc, có phải tiểu cô nương kia cũng sẽ khóc? Vết thương trên người mới tốt lên, Vệ Đông không muốn lại thêm vết thương mới.
Lông mày vặn vẹo hết nửa ngày, cuối cùng tra kiếm vào vỏ.
"Ta về đây."
"Nhóc con, bị dọa đến ngốc rồi?"
Cố Vân Cố Hạo đồng thời ngồi xổm xuống trước mặt Trần Ấu An, hai người nam nhi song sinh này, Nhóc Con lại không còn sợ hãi như vừa rồi: "Các huynh có dáng vẻ thật giống nhau!" Dừng một chút lại gãi gãi đầu: "Sao các huynh biết ta gọi là Nhóc Con?"
Tiểu cô nương nhớ rõ Tạ Quân Trạch đã từng giảng cho bé biết, lúc mới viết, hình chữ nghiêng lệch không quan trọng, quan trọng là cả chữ có độ nghiêng phải giống nhau, phối hợp lớn nhỏ trông sạch sẽ. Tiểu cô nương đang tự phân cao thấp về chữ của mình, đối với tiểu cô nương chữ này quá nhiều nét, viết thế nào cũng không thể nghiêng cùng phía và có độ lớn nhỏ tương đồng. Trong lúc bất mãn liền mạnh tay tạo ra từng chấm từng chấm mực thật lớn.
Nhìn một loạt chấm mực vừa dơ bẩn vừa xấu xí trên mặt giấy, tiểu cô nương hơi ấm ức.
Tạ ca ca sao còn chưa trở về, mấy chữ này thật khó viết mà.
Tay thật xót, viết còn không rõ.
Ma ma nói Tạ ca ca có việc ra ngoài, cần phải qua một khoảng thời gian mới trở về, một khoảng thời gian là bao lâu đây!
Vừa mệt vừa ấm ức, lại thật nhớ Tạ ca ca gia, tiểu cô nương đẩy giấy bút ra, trực tiếp ghé lên trên bàn, bím tóc trên đầu cũng đều uể oải, mềm nhũn dán ở sau tai.
Bùi Phượng Khanh hơi hơi trĩu mi nhìn tiểu cô nương cả người đều tràn ngập ấm ức, cưỡng chế không có suy nghĩ muốn ôm lấy bé rồi nhẹ nhàng dỗ dành, tiểu nha đầu đã hoàn toàn quên mất hắn, cũng không quen thuộc với hắn, nếu đi an ủi chỉ e sẽ có kết quả ngược lại. Hơn nữa hiện tại hắn thay thế vị trí của Tạ Quân Trạch, từ giây phút tiến vào thư phòng kia, thấy hắn ngồi ở vị trí này, tiểu cô nương chưa từng nói chuyện với hắn.
Từ tận đáy lòng hắn than nhẹ một tiếng.
Có lẽ quyết định lúc trước là sai?
Biết nàng có chống cự với hắn, nhưng Bùi Phượng Khanh cũng không đành lòng nhìn nàng một mình đau lòng. Tầm mắt hắn xoay chuyển, ngừng tại cây đàn gỗ nhỏ đặt trên Đa Bảo các. Cây đàn gỗ nhỏ này là để cho tiểu cô nương tùy tiện luyện tập chơi đùa, thân đàn rất nhỏ, ước chừng chỉ xấp xỉ một phần ba cây đàn thông thường, dây đàn cũng chọn dây thanh ít gây thương tổn cho tay nhất.
Làn da của tiểu cô nương mềm mại, nếu mới đây đã dùng dây đàn chân chính, chỉ hơi dùng sức một chút thôi thì đầu ngón tay sẽ chảy máu ngay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đầu tiểu cô nương đặt trên cánh tay, khuôn mặt nằm bò ra tràn đầy ấm ức. Bes học chữ, luyện chữ đều là do một tay Tạ Quân Trạch dạy dỗ, hiện tại gặp phải vấn đề cũng chỉ có thể nghĩ đến Tạ Quân Trạch, nhưng cố tình là vào lúc này Tạ Quân Trạch lại đã đi rồi. Tuy đối với Bùi Phượng Khanh bé không chán ghét lại còn có chút thân cận, nhưng hoàn toàn không thể thay thế được vị trí của Tạ Quân Trạch.
Tạ ca ca, huynh ở nơi nào, khi nào mới về, Tiểu Cửu nhớ huynh.
Càng nghĩ càng thấy ấm ức, trong đôi mắt to tròn đã chứa đầy nước mắt
Trong thư phòng an tĩnh đột nhiên vang lên một trận tiếng đồng dao nhẹ nhàng tràn ngập vui vẻ, tiểu cô nương kinh ngạc ngẩng đầu, sau đó lập tức thấy được Bùi Phượng Khanh đang đánh đàn ở phía đối diện. Nói đến cũng coi như không hẳn là đánh đàn, đối với tiểu cô nương thì cây đàn này vừa khéo vừa vặn, nhưng đối với Bùi Phượng Khanh thì là quá nhỏ, chỉ đủ dùng một tay để đánh mà thôi..
Đây cũng không phải nhạc khúc, mà là một đoạn đồng dao mà thôi.
Là lúc trước khi Bùi Phượng Khanh đi du ngoạn bên ngoài, ngẫu nhiên nghe được một người mẹ chơi cho con nghe ở một vùng quê nào đó, đồng dao nghe rất bình thường, cũng không yêu cầu bất kỳ thủ pháp cao siêu nào, nhưng lúc ấy Bùi Phượng Khanh lại nhớ kĩ. Có lẽ là do quá nhẹ nhàng, lại có lẽ là do biểu tình của người mẹ kia quá dịu dàng.
Một khúc đàn xong, tiểu cô nương ngẩn ngơ nhìn Bùi Phượng Khanh, ấm ức trong mắt đã tan đi hơn phân nửa.
Bùi Phượng Khanh đẩy đàn đến trong tầm tay của tiểu cô nương, phản ứng đầu tiên không phải là lập tức nhận lấy đàn mà là nhét giấy chặt chẽ xuống dưới cánh tay, nhấp môi hơi sợ hãi nhìn Bùi Phượng Khanh. Mấy trang giấy bị mực lấm lem kia quá xấu, căn bản là ngại bị người khác trông thấy!
Bùi Phượng Khanh coi như không thấy động tác của tiểu cô nương, cười khẽ, ôn hòa: "Sắp buổi trưa rồi, muội nên trở về ăn cơm."
Tiểu cô nương không lên tiếng, vẫn nhấp môi nhìn Bùi Phượng Khanh. Trước sau Bùi Phượng Khanh vẫn là mỉm cười nhìn hai mắt đầy phòng bị của tiểu cô nương, màu mắt ôn hòa, khi cả hai đều sắp cứng đờ, từ ngoài cửa sổ truyền vào giọng nói vui vẻ của Nhóc Con: "Muội muội, chúng ta mau về nhà ăn cơm thôi!"
"Đến ngay!"
Tiểu cô nương cao giọng đáp một câu.
Mắt to yên lặng nhìn Bùi Phượng Khanh, sau đó nhanh chóng vo trang giấy dưới cánh tay thành một cục rồi nhét vào trong cặp sách nhỏ, đeo cặp sách nhỏ lên, ôm đàn gỗ nhỏ vào trong lòng, "uỵch" một tiếng nhảy khỏi ghế dựa, nhanh chóng chạy đi ra ngoài.
Hai đứa trẻ đồng thời đi về hướng nhà, tiểu cô nương ôm đàn không biết đang suy nghĩ gì, Nhóc Con còn đang trong hưng phấn: "Hai ca ca kia quá lợi hại, mấy chiêu thức của bọn họ ta đều không nhìn rõ, còn lợi hại hơn so với cha của ta!"
Tuy nhóc con còn nhỏ, nhưng khi cha Trần luyện võ không kiêng kị nhóc, lúc Tạ Quân Trạch dạy người khác nhóc cũng có xem qua mấy lần. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng mưa dầm thấm đất, cũng đã học xong phân biệt một chút, Nhóc Con càng nói càng hưng phấn: "Thật đấy, lợi hại lắm, so với Tạ đại ca dạy còn lợi hại hơn!"
"Nếu bọn họ đồng ý dạy những người khác thì tốt rồi, sẽ không còn ai dám đến bắt nạt chúng ta!"
Bước chân tiểu cô nương hơi khựng lại, ôm đàn trong tay thật chặt.
"Mới không phải."
Đột nhiên cao giọng phản bác khiến cho Nhóc Con cứng họng, nghiêng đầu nhìn Tiểu Cửu không biết từ khi nào cả người đã tràn ngập kháng cự. Răng sữa của tiểu cô nương gắt gao cắn lấy môi nhỏ, vẻ mặt quật cường.
"Tạ ca ca lợi hại nhất, không ai lợi hại hơn so với Tạ ca ca!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro