Nuôi Sủng Tiểu Thanh Mai Để Làm Hoàng Hậu
Chương 19
2024-09-24 20:27:23
Tuy hiện tại đã là đầu thu nhưng Trần thúc vẫn mặc một bộ y phục ngắn mùa hè, để lộ ra cánh tay rắn chắc, bước chân hơi lâng lâng đi về phía giao lộ, trên mặt hiện rõ ửng hồng.
"Muội muội!"
Bước chân khựng lại, hình như ông ấy nghe được tiếng của con trai nhà mình? Trần thúc dừng bước lắc lắc cái đầu đã hơi choáng váng, lũ súc sinh chúng mày cứ đợi ông đây lấy lại sức lực rồi sẽ xử đẹp chúng mày! Ông ấy híp mắt nhìn về phía con đường, kết quả nhìn thấy đầu tiên đó là một thân ảnh nho nhỏ màu hồng nhạt, lưng đeo cặp sách, tay ôm đàn gỗ nhỏ chạy ở phía trước.
Ấy, tiểu nha đầu!
Ừm, miệng nhỏ dẩu cao thế kia, tức giận rồi?
Hai đứa trẻ có tuổi tác không cách biệt bao nhiêu, mới vừa rồi tiểu cô nương tức giận đã lập tức nhanh chân chạy đi, ban đầu Nhóc Con còn ngây ra chưa đuổi theo, khó khăn lắm mới thấy tiểu cô nương dừng lại, một tiếng "muội muội" còn chưa gọi ra bên tai đã nghe thấy tiếng hô như sấm: "Mày, cái tên tiểu tử thối này, có phải mày chọc muội muội tức giận không hả?"
Tiểu Cửu và Nhóc Con đồng thời run lên.
Lúc này Nhóc Con mới trông thấy lão cha nhà mình đang đứng trước mặt!
"Không phải con!"
Nhóc Con không chút do dự phản bác.
Trần thúc nhăn mày lại: "Chỉ có hai đứa ở cùng nhau, không phải mày, chẳng lẽ là quỷ? Còn học được thói giảo biện đúng không?" Tay áo kéo một cái, nghiêng đầu lập tức tìm công cụ tiện tay, tư thế này Nhóc Con chẳng lạ gì, ắt hẳn phải bị đánh rồi! Nhóc Con vội vàng túm lấy cánh tay tiểu cô nương: "Muội muội, muội mau nói đi, không phải do ta làm muội tức giận!"
Tiểu cô nương trừng lớn mắt nhìn dáng người cường tráng của Trần thúc, lập tức bị dọa ngốc, mỗi khi thấy bàn tay to như quạt hương bồ kia của Trần thúc đánh Nhóc Con, tiểu cô nương cũng thấy run theo.
"Hay cho ông cái lão Trần Hán Thu này, lão nương kêu ông ra đón đứa nhỏ, không phải kêu ông ra dọa nó, ông đang làm gì đấy!"
Trần thẩm chờ mãi không thấy con về, sợ người này uống nhiều rượu quá, không chừng đã ngủ ở ven đường rồi, cho nên không yên tâm mà đi theo ra. Kết quả thì thấy hai đứa trẻ mang vẻ mặt sợ hãi, dựa sát thành một cục, lão tửu quỷ kia đang cúi người nhặt cành cây trên mặt đất! Nàng ấy nhanh chân tiến lên đoạt lấy, "vút" một tiếng đã quất lên người Trần Hán Thu.
"Vút!"
"Lão nương kêu ông uống ít rượu thôi, ông cái tên khốn này lại muốn học lũ nhãi ranh mượn rượu giải sầu!"
"Bốp! Bốp! Bốp!"
"Hài tử đều bị ông dọa cho sợ chết khiếp rồi, ông muốn thế nào hả, ông có còn muốn sống nữa không hả!"
Nàng ấy vừa đánh vừa mắng, Trần Hán Thu thì vừa kêu "ui da" vừa trốn. Cuối cùng nhấc chân nhảy một cái vào trong viện.
"Nàng là mụ la sát à!"
Hừ! Trần thẩm gia tùy tay ném cành cây đi, ngồi xổm xuống nhìn tiểu cô nương vẫn còn đang từng lớn mắt, trấn an: "Tiểu Cửu không sợ, thúc thúc uống quá nhiều rượu nên mới dọa con, thẩm thẩm đã dọa ông ấy rồi, chớ sợ chớ sợ nữa nha." Tiểu cô nương là thật sự sợ Trần thúc, hiện tại ông ấy đã rời đi, bản thân nàng cũng hoàn hồn lại.
Trần thẩm ở ngay cách vách, mỗi ngày đều gặp mặt, tiểu cô nương cũng đã vô cùng quen thuộc với nàng ấy, sau đó lắc đầu, cười khẽ.
"Không sợ, thẩm thẩm thật lợi hại!"
Nhóc Con ở một bên xen vào: "Nương, vừa rồi người nên dùng thêm sức, cha con thế mà lại oan uổng con!" Trần thẩm ôm tiểu cô nương vào trong ngực, đáp cho có lệ: "Ừm, cha con oan uổng con thế nào?" Đôi mắt nàng ấy trước sau vẫn đặt trên người tiểu cô nương, ôi, tại sao bản thân nàng ấy lại không sinh được một khuê nữ bảo bối vừa mềm mại trắng trẻo lại thơm thơm vậy chứ?
Nhóc Con bất bình tức giận.
"Cha con thế mà nói con bắt nạt muội muội, nói con chọc muội muội tức giận, không phải con!"
Ánh mắt của Trần thẩm lập tức dời lên trên người nhóc con.
"Con chọc muội muội tức giận?"
Giọng điệu sâu kín, Nhóc Con vội vàng run lên. Cha đánh người thì trước tiên là rống giận, còn mẹ đánh người thì trước tiên sẽ không nhìn ra tức giận! Thân thể bé nhỏ lập tức thẳng tắp: "Thật sự không phải con, con cũng không biết ai bắt nạt muội muội!" Cha là đánh mông, còn mẹ là đánh những chỗ ít thịt, càng đau hơn!
Nhóc con nóng nảy, vội vàng lấy tay kéo kéo y phục tiểu cô nương: "Muội muội, muội mau nói đi, không phải ta."
"Bốp!"
Trần thẩm lập tức duỗi tay đánh tay Nhóc Con rụt trở về, đuôi mắt nháy nháy: "Con ngoan, ngay trước mặt mẹ con lại dám uy hiếp muội muội? Chỉ có hai đứa các con, không phải con thì là quỷ chắc!"
Sao lại nói giống cha vậy, thật sự không phải con mà! Nhóc Con gấp đến mức nói không nên lời, cũng may lần này không có Trần thúc, tiểu cô nương cũng đã hoàn hồn, nàng vội vàng nói: "Thẩm thẩm, huynh ấy không có bắt nạt con, không có, không có đâu." Trần thẩm cười tủm tỉm gật đầu: "Bé con ngoan nhất, thẩm thẩm biết rồi."
Nàng ấy cúi đầu, mặt không cảm xúc.
"Nói mau, con đã làm cái gì?"
Nhóc con: …
Chẳng lẽ cha nói con là nhặt được, đây là thật?
Tiểu cô nương nhanh trí: "Thẩm thẩm, con đói bụng!"
Chỉ cần bé nói đã đói bụng, thẩm thẩm sẽ lập tức bỏ qua chuyện khác. Quả nhiên, Trần thẩm vừa nghe lời này đã vội vàng ôm lấy tiểu cô nương nhanh chân về nhà: "Ây da, cũng không thể để bé ngoan đói bụng được. Hôm nay trong nhà có món ngon, thẩm thẩm đặc biệt làm cho con bánh nhọt gạo nếp, người khác đều không có, chỉ cho bé con ăn!"
Con nói này, có phần của con không?
Nghe được có đồ ăn, Nhóc Con cũng không thèm nghĩ đến nhóc có phải là nhặt được hay không, mở miệng muốn hỏi. Kết quả thấy mẹ già nhà mình đã ôm muội muội bước nhanh vào trong viện, cũng không thèm quay đầu lại nhìn nhóc một cái! Được rồi, con là nhặt được, nhóc con thở dài một hơi, uể oải đuổi theo.
Hôm nay Chu gia thật náo nhiệt, thời gian trước thu hoạch vụ thu, đồng ruộng của Chu gia cũng không thuê người, toàn bộ đều do các hương thân hỗ trợ. Nhưng khi đưa tiền thì lại không ai cầm, Trương ma ma hết cách, khuyên nhủ rằng ít nhất thì cũng phải ăn một bữa cơm. Lần này người đều đến cả, Trương ma ma cũng rất nghiêm túc, không cần phải nói, màn thầu và mì sợi nhất định có đủ.
Còn đặc biệt mua hai con heo, làm thịt toàn bộ!
Lúc Trần thẩm ôm tiểu cô nương vào trong viện, trong viện đã bày bốn bàn người, ngồi đầy bàn đều là các hán tử, đã bắt đầu ăn uống, khuôn mặt ai nấy đều ửng hồng, mấy đứa nhóc sáu bảy tuổi đi theo bên cạnh lão cha nhà mình cũng lén uống chút rượu, một đám lão tửu quỷ rồi lại thêm một đám tiểu tửu quỷ!
Tất nhiên là Trần thẩm không quen nhìn mấy cái này, càng sợ đám tửu quỷ này dọa sợ đến tiểu cô nương, vội vàng ôm chặt tiểu cô nương trong ngực đi vào trong phòng.
"Muội muội!"
Một đám tiểu tử choai choai nhìn thấy tiểu cô nương thì vội vàng xông đến, thời gian trước bọn chúng bị người trong nhà bắt làm việc đồng áng, cũng chưa thể thân thiết với muội muội cho tốt!
Tiểu cô nương tất nhiên nghe được nhưng Trần thẩm ấn đầu nhỏ của nàng, không cho nàng ngẩng đầu: "Đi đi nha, các ngươi một thân mùi rượu, cũng không sợ làm bẩn muội muội à!"
"Phịch" một tiếng, cửa đóng lại, mấy tiểu tử vây đi theo suýt nữa không kịp tránh mà đụng phải.
Hiện tại đúng vào giờ cơm trưa, Nhóc Con đã sớm đói bụng, vừa đi vào sân đã bị mùi thịt khắp nơi hấp dẫn, trong mắt trong lòng đều chỉ nhớ đến thịt, hơi sức đâu mà nghĩ đến mẹ già nhà mình và muội muội, nhìn thấy đùi gà trên cái bàn gần nhất thì lập tức vọt đến, đùi gà! Vọt đi được một nửa thì bị người nắm cổ áo xách lên giữa không trung.
"Ta, ưm ưm!"
Đùi gà nha ---
Nhóc Con trực tiếp bị người kia bưng kín miệng, xách đi ra ngoài.
"Các huynh làm gì hả? Ta đói!"
Nhóc Con đứng ở giữa, ngẩng đầu nhìn đám người đang vây lấy mình. Vây quanh nhóc con đúng là đám trẻ lúc nãy bị Trần thẩm ghét bỏ, bọn họ không dám làm bừa trước mặt Trần thẩm nhưng trước mặt Nhóc Con thì khác.
"Ta nhìn vẻ mặt vừa rồi của muội muội không đúng lắm, giống như bị dọa?"
"Đúng vậy, mặt đầu hơi trắng bệch cả!"
"Trong khoảng thời gian này chúng ta bận, đều là đệ chơi cùng muội muội, đệ không chăm sóc tốt cho muội muội thì cũng thôi đi, thế mà còn dám bắt nạt muội muội?"
"Nói, có phải đệ bắt nạt muội muội hay không!"
Lúc trước Nhóc Con còn lo lắng cho muội muội, kết quả bị cha mẹ trước sau lần lượt hung dữ một trận, ngay cả cơ hội biện hộ và giải thích cũng không có! Vừa ấm ức vừa tức giận, hiện tại đói bụng còn không cho ăn! Nhóc Con nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn nổi nữa!
"Hu!"
Dứt khoát đặt mông xuống đất, khóc đến vang trời rung đất!
"Các người đều trách ta, các người đều oan uổng ta!"
"Hu hu!"
"Muội muội!"
Bước chân khựng lại, hình như ông ấy nghe được tiếng của con trai nhà mình? Trần thúc dừng bước lắc lắc cái đầu đã hơi choáng váng, lũ súc sinh chúng mày cứ đợi ông đây lấy lại sức lực rồi sẽ xử đẹp chúng mày! Ông ấy híp mắt nhìn về phía con đường, kết quả nhìn thấy đầu tiên đó là một thân ảnh nho nhỏ màu hồng nhạt, lưng đeo cặp sách, tay ôm đàn gỗ nhỏ chạy ở phía trước.
Ấy, tiểu nha đầu!
Ừm, miệng nhỏ dẩu cao thế kia, tức giận rồi?
Hai đứa trẻ có tuổi tác không cách biệt bao nhiêu, mới vừa rồi tiểu cô nương tức giận đã lập tức nhanh chân chạy đi, ban đầu Nhóc Con còn ngây ra chưa đuổi theo, khó khăn lắm mới thấy tiểu cô nương dừng lại, một tiếng "muội muội" còn chưa gọi ra bên tai đã nghe thấy tiếng hô như sấm: "Mày, cái tên tiểu tử thối này, có phải mày chọc muội muội tức giận không hả?"
Tiểu Cửu và Nhóc Con đồng thời run lên.
Lúc này Nhóc Con mới trông thấy lão cha nhà mình đang đứng trước mặt!
"Không phải con!"
Nhóc Con không chút do dự phản bác.
Trần thúc nhăn mày lại: "Chỉ có hai đứa ở cùng nhau, không phải mày, chẳng lẽ là quỷ? Còn học được thói giảo biện đúng không?" Tay áo kéo một cái, nghiêng đầu lập tức tìm công cụ tiện tay, tư thế này Nhóc Con chẳng lạ gì, ắt hẳn phải bị đánh rồi! Nhóc Con vội vàng túm lấy cánh tay tiểu cô nương: "Muội muội, muội mau nói đi, không phải do ta làm muội tức giận!"
Tiểu cô nương trừng lớn mắt nhìn dáng người cường tráng của Trần thúc, lập tức bị dọa ngốc, mỗi khi thấy bàn tay to như quạt hương bồ kia của Trần thúc đánh Nhóc Con, tiểu cô nương cũng thấy run theo.
"Hay cho ông cái lão Trần Hán Thu này, lão nương kêu ông ra đón đứa nhỏ, không phải kêu ông ra dọa nó, ông đang làm gì đấy!"
Trần thẩm chờ mãi không thấy con về, sợ người này uống nhiều rượu quá, không chừng đã ngủ ở ven đường rồi, cho nên không yên tâm mà đi theo ra. Kết quả thì thấy hai đứa trẻ mang vẻ mặt sợ hãi, dựa sát thành một cục, lão tửu quỷ kia đang cúi người nhặt cành cây trên mặt đất! Nàng ấy nhanh chân tiến lên đoạt lấy, "vút" một tiếng đã quất lên người Trần Hán Thu.
"Vút!"
"Lão nương kêu ông uống ít rượu thôi, ông cái tên khốn này lại muốn học lũ nhãi ranh mượn rượu giải sầu!"
"Bốp! Bốp! Bốp!"
"Hài tử đều bị ông dọa cho sợ chết khiếp rồi, ông muốn thế nào hả, ông có còn muốn sống nữa không hả!"
Nàng ấy vừa đánh vừa mắng, Trần Hán Thu thì vừa kêu "ui da" vừa trốn. Cuối cùng nhấc chân nhảy một cái vào trong viện.
"Nàng là mụ la sát à!"
Hừ! Trần thẩm gia tùy tay ném cành cây đi, ngồi xổm xuống nhìn tiểu cô nương vẫn còn đang từng lớn mắt, trấn an: "Tiểu Cửu không sợ, thúc thúc uống quá nhiều rượu nên mới dọa con, thẩm thẩm đã dọa ông ấy rồi, chớ sợ chớ sợ nữa nha." Tiểu cô nương là thật sự sợ Trần thúc, hiện tại ông ấy đã rời đi, bản thân nàng cũng hoàn hồn lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần thẩm ở ngay cách vách, mỗi ngày đều gặp mặt, tiểu cô nương cũng đã vô cùng quen thuộc với nàng ấy, sau đó lắc đầu, cười khẽ.
"Không sợ, thẩm thẩm thật lợi hại!"
Nhóc Con ở một bên xen vào: "Nương, vừa rồi người nên dùng thêm sức, cha con thế mà lại oan uổng con!" Trần thẩm ôm tiểu cô nương vào trong ngực, đáp cho có lệ: "Ừm, cha con oan uổng con thế nào?" Đôi mắt nàng ấy trước sau vẫn đặt trên người tiểu cô nương, ôi, tại sao bản thân nàng ấy lại không sinh được một khuê nữ bảo bối vừa mềm mại trắng trẻo lại thơm thơm vậy chứ?
Nhóc Con bất bình tức giận.
"Cha con thế mà nói con bắt nạt muội muội, nói con chọc muội muội tức giận, không phải con!"
Ánh mắt của Trần thẩm lập tức dời lên trên người nhóc con.
"Con chọc muội muội tức giận?"
Giọng điệu sâu kín, Nhóc Con vội vàng run lên. Cha đánh người thì trước tiên là rống giận, còn mẹ đánh người thì trước tiên sẽ không nhìn ra tức giận! Thân thể bé nhỏ lập tức thẳng tắp: "Thật sự không phải con, con cũng không biết ai bắt nạt muội muội!" Cha là đánh mông, còn mẹ là đánh những chỗ ít thịt, càng đau hơn!
Nhóc con nóng nảy, vội vàng lấy tay kéo kéo y phục tiểu cô nương: "Muội muội, muội mau nói đi, không phải ta."
"Bốp!"
Trần thẩm lập tức duỗi tay đánh tay Nhóc Con rụt trở về, đuôi mắt nháy nháy: "Con ngoan, ngay trước mặt mẹ con lại dám uy hiếp muội muội? Chỉ có hai đứa các con, không phải con thì là quỷ chắc!"
Sao lại nói giống cha vậy, thật sự không phải con mà! Nhóc Con gấp đến mức nói không nên lời, cũng may lần này không có Trần thúc, tiểu cô nương cũng đã hoàn hồn, nàng vội vàng nói: "Thẩm thẩm, huynh ấy không có bắt nạt con, không có, không có đâu." Trần thẩm cười tủm tỉm gật đầu: "Bé con ngoan nhất, thẩm thẩm biết rồi."
Nàng ấy cúi đầu, mặt không cảm xúc.
"Nói mau, con đã làm cái gì?"
Nhóc con: …
Chẳng lẽ cha nói con là nhặt được, đây là thật?
Tiểu cô nương nhanh trí: "Thẩm thẩm, con đói bụng!"
Chỉ cần bé nói đã đói bụng, thẩm thẩm sẽ lập tức bỏ qua chuyện khác. Quả nhiên, Trần thẩm vừa nghe lời này đã vội vàng ôm lấy tiểu cô nương nhanh chân về nhà: "Ây da, cũng không thể để bé ngoan đói bụng được. Hôm nay trong nhà có món ngon, thẩm thẩm đặc biệt làm cho con bánh nhọt gạo nếp, người khác đều không có, chỉ cho bé con ăn!"
Con nói này, có phần của con không?
Nghe được có đồ ăn, Nhóc Con cũng không thèm nghĩ đến nhóc có phải là nhặt được hay không, mở miệng muốn hỏi. Kết quả thấy mẹ già nhà mình đã ôm muội muội bước nhanh vào trong viện, cũng không thèm quay đầu lại nhìn nhóc một cái! Được rồi, con là nhặt được, nhóc con thở dài một hơi, uể oải đuổi theo.
Hôm nay Chu gia thật náo nhiệt, thời gian trước thu hoạch vụ thu, đồng ruộng của Chu gia cũng không thuê người, toàn bộ đều do các hương thân hỗ trợ. Nhưng khi đưa tiền thì lại không ai cầm, Trương ma ma hết cách, khuyên nhủ rằng ít nhất thì cũng phải ăn một bữa cơm. Lần này người đều đến cả, Trương ma ma cũng rất nghiêm túc, không cần phải nói, màn thầu và mì sợi nhất định có đủ.
Còn đặc biệt mua hai con heo, làm thịt toàn bộ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc Trần thẩm ôm tiểu cô nương vào trong viện, trong viện đã bày bốn bàn người, ngồi đầy bàn đều là các hán tử, đã bắt đầu ăn uống, khuôn mặt ai nấy đều ửng hồng, mấy đứa nhóc sáu bảy tuổi đi theo bên cạnh lão cha nhà mình cũng lén uống chút rượu, một đám lão tửu quỷ rồi lại thêm một đám tiểu tửu quỷ!
Tất nhiên là Trần thẩm không quen nhìn mấy cái này, càng sợ đám tửu quỷ này dọa sợ đến tiểu cô nương, vội vàng ôm chặt tiểu cô nương trong ngực đi vào trong phòng.
"Muội muội!"
Một đám tiểu tử choai choai nhìn thấy tiểu cô nương thì vội vàng xông đến, thời gian trước bọn chúng bị người trong nhà bắt làm việc đồng áng, cũng chưa thể thân thiết với muội muội cho tốt!
Tiểu cô nương tất nhiên nghe được nhưng Trần thẩm ấn đầu nhỏ của nàng, không cho nàng ngẩng đầu: "Đi đi nha, các ngươi một thân mùi rượu, cũng không sợ làm bẩn muội muội à!"
"Phịch" một tiếng, cửa đóng lại, mấy tiểu tử vây đi theo suýt nữa không kịp tránh mà đụng phải.
Hiện tại đúng vào giờ cơm trưa, Nhóc Con đã sớm đói bụng, vừa đi vào sân đã bị mùi thịt khắp nơi hấp dẫn, trong mắt trong lòng đều chỉ nhớ đến thịt, hơi sức đâu mà nghĩ đến mẹ già nhà mình và muội muội, nhìn thấy đùi gà trên cái bàn gần nhất thì lập tức vọt đến, đùi gà! Vọt đi được một nửa thì bị người nắm cổ áo xách lên giữa không trung.
"Ta, ưm ưm!"
Đùi gà nha ---
Nhóc Con trực tiếp bị người kia bưng kín miệng, xách đi ra ngoài.
"Các huynh làm gì hả? Ta đói!"
Nhóc Con đứng ở giữa, ngẩng đầu nhìn đám người đang vây lấy mình. Vây quanh nhóc con đúng là đám trẻ lúc nãy bị Trần thẩm ghét bỏ, bọn họ không dám làm bừa trước mặt Trần thẩm nhưng trước mặt Nhóc Con thì khác.
"Ta nhìn vẻ mặt vừa rồi của muội muội không đúng lắm, giống như bị dọa?"
"Đúng vậy, mặt đầu hơi trắng bệch cả!"
"Trong khoảng thời gian này chúng ta bận, đều là đệ chơi cùng muội muội, đệ không chăm sóc tốt cho muội muội thì cũng thôi đi, thế mà còn dám bắt nạt muội muội?"
"Nói, có phải đệ bắt nạt muội muội hay không!"
Lúc trước Nhóc Con còn lo lắng cho muội muội, kết quả bị cha mẹ trước sau lần lượt hung dữ một trận, ngay cả cơ hội biện hộ và giải thích cũng không có! Vừa ấm ức vừa tức giận, hiện tại đói bụng còn không cho ăn! Nhóc Con nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn nổi nữa!
"Hu!"
Dứt khoát đặt mông xuống đất, khóc đến vang trời rung đất!
"Các người đều trách ta, các người đều oan uổng ta!"
"Hu hu!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro