Nuôi Sủng Tiểu Thanh Mai Để Làm Hoàng Hậu
Chương 20
2024-09-24 20:27:23
Trần thẩm đang ôm tiểu cô nương dạo ở trong nhà chính một vòng, lúc từ phòng bếp trở về, đàn gỗ ôm lúc trước đã bỏ xuống, trong tay cầm đầy đồ ăn vặt. Trong tay trái là đậu phụ giác mà lúc trước Trương thẩm làm cho bé, trong tay phải là bánh hạch đào của Câu nãi nãi, trong miệng ngậm là nhân hạch đào bọc đường Tú tỷ tỷ làm cho.
Tiểu khuê nữ phải đi học, cần phải ăn nhiều hạch đào, ăn càng nhiều sẽ càng thông minh. Thời gian trước mọi người đều bận, nhưng có bận hơn nữa cũng không thể quên được tiểu khuê nữ, cho nên mới vừa nhàn rỗi đã làm ra một đống đồ. Trên cổ chân còn đeo dây bách phúc do Câu nãi nãi thắp đèn nàng cho nàng, cầu cho nàng không bệnh không tai, bình an lớn lên.
Đồ ăn có được đều mang lên cả, phía trước lại có cha con Trương gia chăm sóc, phòng bếp bận rộn suốt một buổi sáng cuối cùng cũng yên tĩnh lại. Trương ma ma đang dựa bên bệ bếp bóp chân, lúc nghe được tiếng vang thì lập tức quay đầu lại, thấy đồ vật trên người cô nương nhà mình thì cười nói: "Cô nương thế nhưng rất hút người nha?" Trong miệng tiểu cô nương vẫn còn đang ngậm đồ ăn, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì Trần thẩm đã cười nói: "Đương nhiên rồi, bọn họ đều rất nhiệt tình đấy, còn hận không thể ôm về nuôi ấy chứ!"
Tiểu cô nương nhai nhai vài cái, nuốt nhân hạch đào trong miệng xuống, sau đó duỗi tay.
"Ma ma!
"Ôi, ma ma ôm nào!"
Trương ma ma đứng dậy, nhận lấy đứa nhỏ.
Bà duỗi tay chạm lên gương mặt mũm mĩm ấm áp của tiểu cô nương: "Cô nương đói bụng không, ma ma để lại cho con đùi gà lớn đấy." Trong lúc bà nói những lời này, Trần thẩm gia đã đặt đùi gà vào trong bát: "Ta mang vào trong phòng cho ma ma, ma ma ôm nàng vào đó ăn đi." Trương ma ma nghi hoặc ngẩng đầu, bà muốn đi nhà chính ăn, nhà chính náo nhiệt hơn.
Tuy rằng mới đến nơi này mấy tháng ngắn ngủi nhưng tính tình của cô nương đã sớm không còn giống như ngày trước. Hiện tại tuy rằng vẫn có chút gò bó nhưng gặp người đều sẽ chào hỏi, không còn như cái hũ nút nhỏ giống trước kia. Hôm nay náo nhiệt như vậy, đương nhiên muốn đưa nàng đi qua mới được.
Trần thẩm ghé sát vào, hạ giọng: "Ta thấy tiểu cô nương có chút không vui, bà ở riêng rồi hỏi một chút, nhiều người chắc chắn nàng sẽ không nói đâu."
Lão già nhà mình tuy rằng là tên bợm rượu nhưng ông ấy sẽ không vô duyên vô cớ mạnh miệng, sau đó lại có Nhóc Con chưa đánh đã khai. Đứa nhỏ có tâm sự đương nhiên sẽ nói với người thân thiết, Trần thẩm tuy là người hào sảng nhưng lòng lại rất tinh tế, tất nhiên sẽ để ý đến.
Cô nương không vui? Nghe được lời này, Trương ma ma cũng không quan tâm đến chuyện khác nữa.
"Vậy làm phiền người để ý phía trước một chút."
Trần thẩm gia dừng tay: "Nhóm đàn ông đằng trước đều có người tiếp đón, người trong đó đều tự có chân có tay, chỗ nào cần người chăm sóc chứ? Đi đi, đi đi!"
Đi qua cửa sau của phòng bếp nhỏ, trực tiếp ôm hài tử vào phòng trong, sau khi cảm ơn Trần thẩm lần nữa, Trương ma ma cũng không vội hỏi chuyện mà là cho bé ăn đồ ăn trước. Gà này là dùng tiền đổi lấy gà mái già nhà người ta, cẩn thận hầm riêng cả đêm, buổi sáng chờ canh nguội lại vớt mỡ ra rồi tiếp tục hầm, sau đó bỏ thêm cẩu kỉ, đản sâm, nấm hương nhỏ vào hầm chung.
Canh gà vàng óng mà không ngấy, thịt gà dường như sắp nhũn ra, chỉ cần chọc nhẹ chiếc đũa vào là thịt đã tách ra.
Tiểu cô nương cũng đã đói bụng, một bát nhỏ đầy đều vào bụng nhỏ, ăn đến một miệng toàn mỡ. Lấy khăn giấy lau miệng nhỏ cho, lúc này Trương ma ma mới ngồi xổm trước người bé, nhẹ giọng hỏi: "Cô nương là có chuyện gì không vui? Nói với ma ma đi."
Tiểu cô nương rầu rĩ, duỗi tay lấy cặp sách nhỏ trên bàn qua, lấy cục giấy bị vo tròn đưa cho Trương ma ma. Trương ma ma mở cục giấy ra, thấy bên trên tràn đầu chấm mực, cơ hồ không nhìn ra được là chữ gì, tiểu cô nương nói: "Khó viết, xấu, không biết."
Trương ma ma xem kĩ, đoạn trước nét bút ít còn ổn, tuy mềm đến không ra hình chữ nhưng còn nhìn ra được, đoạn sau cơ hồ đều không thể phân biệt được. Lại nghe lời tiểu cô nương nói, lập tức hiểu ý của nàng, cầm giấy trong tay, nhẹ giọng nói: "Nếu không biết, vì sao cô nương không hỏi?"
Trương ma ma cũng biết Tạ Quân Trạch đi rồi, nhưng cũng đã hỏi rồi, nói là cháu trai của Tô phu nhân đến, vừa lúc tiếp nhận việc dạy hai đứa nhỏ học chữ. Mấy ngày nay Trương ma ma đều bận, không thể đưa tiểu cô nương đi học, còn chưa gặp người, nhưng nghĩ lại cũng không có vấn đề đâu nhỉ? Dạy trẻ nhỏ cũng không cần một người quá tài giỏi biết chữ là được rồi.
Tiểu cô nương cúi đầu vặn ngón tay.
"Chờ ca ca Tạ gia về rồi hỏi."
Là nhớ Tạ Quân Trạch, cũng là kháng cự Bùi Phượng Khanh.
Trương ma ma đến thôn Lưu Vân mấy tháng, không biết nhiều thứ, nhưng tiểu tử Tạ gia có học vấn, đây là chuyện bà rất rõ ràng, tuổi còn nhỏ mà đã đỗ tú tài, lần này rời đi cũng là trở về nghiêm túc đọc sách, lừa đứa nhỏ qua một khoảng thời gian sẽ trở về nhưng Trương ma ma hiểu rõ, sợ là sẽ không trở lại nữa.
Nhưng hiện tại cô nương lại bởi vì hắn mà ghét học, không chịu hỏi người khác, việc này nên làm sao cho phải đây?
Tất cả con đường sau này của tiểu cô nương đều nằm trong tay bản thân, nếu đồn độn lớn lên thì tương lai sẽ chẳng có gì cả, không được, tuyệt đối không thể mặc kệ tư tưởng này tiếp tục! Trương ma ma suy nghĩ, rồi nói: "Có phải cô nương rất muốn gặp Tạ ca ca?"
Nhắc đến Tạ Quân Trạch tiểu cô nương lập tức phấn chấn, đôi mắt không chớp nhìn Trương ma ma, dùng sức gật đầu nhỏ.
"Ma ma có thể đưa con đi gặp ca ca không?"
"Ma ma không thể đưa cô nương đến đó, chỉ cần cô nương nghiêm túc đọc sách, về sau có thể tự mình đi tìm ca ca Tạ gia chơi!"
"Tạ ca ca đã trở lại kinh thành rồi, chính là nơi chúng ta ở trước đây đấy, bây giờ ca ca cũng ở nơi đó. Cô nương nghiêm túc đọc sách, về sau thi đậu Vân Thư [1] cũng sẽ phải trở lại kinh thành. Đến lúc đó là có thể gặp được ca ca rồi."
[1] 云舒 (vân thư): Trong truyện, là tên trường học và cuộc thi dành cho nữ hài tử.
"Khi nào con mới có thể thi đỗ Vân Thư?"
Kỳ thật tiểu cô nương không có bao nhiêu ấn tượng đối với người đối diện, nhưng tiểu cô nương lại nhớ rõ Vân Thư. Bởi vì từ khi nàng đi học đến nay, mỗi đêm Trương ma ma đều nói với nàng, nhất định phải nghiêm túc đọc sách, nghiêm túc học nghệ, để tương lai thi Vân Thư. Ý nghĩa của Vân Thư là gì thì tiểu cô nương không hiểu lắm nhưng nỗ lực của Trương ma ma vẫn là có ích, đã khiến cho tiểu cô nương nhớ kĩ cái tên này.
Nữ học Vân Thư không có yêu cầu gì đối với tuổi của nữ hài tử nhưng đều chỉ nhận dưới mười lăm tuổi. Nếu đã qua mười lăm tuổi nữ hài tử đều đã phải bàn đến chuyện đính hôn, sao còn có thể nghiêm túc học tập? Chỉ là cho đến nay, cô nương nhỏ tuổi nhất thi đậu Vân Thư hình như cũng đã mười tuổi.
Trương ma ma nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó đứng lên, tự ướm ướm vị trí bả vai của bà.
"Chờ cô nương cao đến cỡ này, đều nhận hết các mặt chữ là có thể đi thi Vân Thư rồi."
Bên này Trương ma ma đang giảng giải cho tiểu cô nương thì bên phí trúc lâu bên hồ kia, Tô Tam nương đang dùng bữa cùng Bùi Phượng Khanh. Cô cháu hai người đều thích mộc mạc, màu sắc món ăn cũng đơn giản. Tô Tam nương vừa giơ đũa gắp một đũa giá xào trắng ngà, vừa nói: "Ta cũng đã sớm không chú ý đến người bên bộ Lễ kia nữa, nhưng đã phái người đi điều tra, con còn muốn hỏi cái gì khác không?"
Bùi Phượng Khanh buông bát đũa trong tay xuống, suy nghĩ một phen rồi lắc đầu.
"Trước xuống tay từ phía bộ Lễ đã, những thứ khác có biết nhiều cũng là vô ích."
Tô Tam nương nghĩ đến cũng là lý lẽ này, có biết nhiều nhưng trong tay không người không quyền không có chiêu số thì còn không bằng không biết. Hiện tại đều Tiểu Lục nên làm là đi theo Tạ lão nghiêm túc nghiên cứu học vấn những cái khác đều để nói sau: "Cũng được, cái con nên làm hiện tại chính là làm phong phú bản thân. Tuy tuổi Tạ lão gia tử có hơi lớn nhưng học thức đã trải qua đều là nhất đẳng."
Cả đời Tạ lão gia tử đều cống hiến cho nghiệp dạy học, đương nhiên là đại nho nổi danh.
Bùi Phượng Khanh gật đầu: "Đây là đương nhiên."
Nói xong chuyện chính, Tô Tam nương lại nổi lên hứng thú khác, cười như không cười: "Hình như ta nghe được, có người nào đó ngay cả một đứa trẻ cũng không thu phục được? Người gặp được con bé trước, chính là con nha."
Ngón tay cầm đũa của Bùi Phượng Khanh cứng đờ, nghĩ đến lúc tiểu cô nương kháng cự mình vào ban sáng, trong lòng cũng hơi chua xót, nhưng sắc mặt lại không chút biến đổi.
"Đúng là con gặp được muội ấy trước, nhưng con vẫn chưa ở bên muội ấy được bao lâu. Tạ Quân Trạch đối xử thật lòng với muội ấy, muội ấy đương nhiên sẽ nhớ hắn."
Mặt vẫn mỉm cười như cũ, giọng điệu cũng không nhanh không chậm, xem ra là không để bụng nhỉ? Tô Tam nương đang muốn hỏi lại, lại bỗng nhiên nghe được bên ngoài vang lên một trận ầm ĩ, hình như là một đám hài từ đến? Chưa đợi nàng lên tiếng, Tô ma ma đã tự động vén mành đi ra bên ngoài, rất mau bà đã trở lại, trên mặt mang theo nụ cười.
"Là nhóm nam hài tử trong thôn qua, nói mấy đứa bọn Vệ Đông bắt nạt tiểu tiểu thư, muốn tìm chúng nó tính sổ."
Nhóc Con đúng là thật sự không biết vì sao muội muội không vui, đành phải lặp lại đối thoại lúc giữa trưa một lần, sau đó thì mọi người đều nhất trí cho rằng ba người Vệ Đông, Cố Vân, Cố Hạo bắt nạt muội muội, cho nên đã tìm đến đây!
Nhóm nam hài từ đều còn nhỏ, lại chỉ biết một ít quyền cước đơn giản, sao có thể so với ba người Vệ Đông, Cố Vân, Cố Hạo?
Ba người cũng chỉ coi như đang chơi đùa với trẻ nhỏ.
Tô Tam nương liếc mắt nhìn Bùi Phượng Khanh.
"Nhìn một cái xem, con không thấy quý nhưng có rất nhiều người thấy quý. Nhiều thêm con thì không tính quá nhiều, thiếu đi con cũng không tính là ít hơn ---"
Nói xong Tô Tam nương cũng không ăn tiếp nữa, nàng ấy đứng dậy đi ra bên ngoài xem náo nhiệt, tiện thể tiêu thực luôn. Còn lại một mình Bùi Phượng Khanh ngồi trong phòng nghiêng tai lắng nghe động tính bên ngoài, ngón tay nhẹ gõ lên mặt bàn theo nhịp, sau nửa ngày thì cũng đứng lên trở về phòng.
Tạ Quân Trạch đi rồi, hiện tại Nhóc Con cũng chỉ đi theo đọc sách vào buổi sáng, buổi chiều thì không đến. Sau khi tiểu cô nương ngủ trưa xong sẽ lại qua đây, xung quanh an tĩnh, nhóm nam hài tử đã sớm bị trấn áp, ảm đạm trở về. Bùi Phượng Khanh ở thư phòng đọc sách, lúc tiểu cô nương tiến vào thì hắn vẫn đang nghiêm túc cúi đầu như cũ, tựa như không phát hiện ra cô nhóc tiến vào.
Tiểu cô nương đứng ở cửa ngượng ngùng hết nửa ngày, giấy cầm trong tay cũng bị nắm thành một cục.
Tuy Bùi Phượng Khanh không ngẩng đầu nhưng nghe thấy tiếng bé nắm giấy cũng biết được tiểu cô nương đã khẩn trương thành dáng vẻ gì, Trương ma ma giảng giải có tác dụng đến vậy cơ à? Hắn nhịn cười im lặng chờ, một hồi lâu sau trong tầm mắt mới xuất hiện một đôi giày nhỏ màu lam phấn, hai má tiểu cô nương đỏ rực, dâng lên tờ giấy nhăn nhúm.
"Chữ trên này ta đều không biết, huynh có thể dạy ta không?"
Tô Tam nương cúi đầu chuyên tâm phác họa, Tô ma ma không tiếng động đi vào đứng ở một bên, chờ dao khắc trong tay nàng ngừng lại mới đưa chè trong tay đến: "Tiểu thư nghỉ ngơi một lát đi, cẩn thận đau cổ." Tô Tam nương xoa xoa cái cổ đã hơi đau, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, nắng ấm dạt dào chiếu qua cành cây.
Vừa nhận chè vừa nói: "Bên phía thư phòng thế nào, tiểu nha đầu còn chưa chịu thân cận với nó?"
Tô ma ma lắc đầu: "Công tử đang dạy tiểu tiểu thư vẽ tranh ạ."
"Vẽ tranh?"
Động tác ăn chè của Tô Tam nương khựng lại: "Ta còn chưa chuẩn bị dụng cụ vẽ tranh cho tiểu nha đầu đâu, lấy đồ của nó?" Tiểu nha đầu mới vừa nhận biết chữ, còn chưa bắt đầu học vẽ tranh đâu, vốn là định để tiểu cô nương học xong Bách Gia Tính rồi sẽ bắt đầu dạy vẽ tranh.
Tô ma ma gật đầu: "Là đồ của công tử."
Sao lại đột nhiên bắt đầu dạy vẽ tranh? Tô Tam nương vừa ăn chè vừa trầm tư, vẫn cảm thấy việc này không đơn giản. Tô ma ma lại cho rằng Tô Tam nương đang còn lo lắng chuyện đứa nhỏ không chịu thân cận công tử bèn nói thêm: "Tiểu thư yên tâm, lão nô mới vừa đi qua cửa sổ nhìn một hồi, hai người dựa cùng một chỗ, dễ thân cận, công tử còn tay cầm tay dạy tiểu tiểu thư vẽ tranh."
"Tay cầm tay?"
Tô Tam nương khựng lại, sau đó hoàn toàn vui vẻ.
Trên mặt còn làm ra vẻ không thèm để ý, trong lòng e là đã sớm đố kị rồi nhỉ?
Bằng không bỏ qua việc dạy chữ mà tiểu tử Tạ gia mở đầu, mà bắt đầu tự mình dạy vẽ tranh? Trong lòng tiểu nha đầu nhớ đến tiểu tử Tạ gia không chịu hỏi hắn nhận biết chữ, hắn liền trực tiếp bỏ qua, trực tiếp dạy vẽ tranh! Tiểu tử Tạ gia còn chưa kịp bắt đầu dạy nàng vẽ tranh, lần đầu tiên tiếp xúc đương nhiên sinh ra cảm giác mới lại, đương nhiên sẽ thân cận với hắn.
"Tên nhóc khẩu thị tâm phi! [2]"
[2] miệng nói một đằng nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo.
Tiểu khuê nữ phải đi học, cần phải ăn nhiều hạch đào, ăn càng nhiều sẽ càng thông minh. Thời gian trước mọi người đều bận, nhưng có bận hơn nữa cũng không thể quên được tiểu khuê nữ, cho nên mới vừa nhàn rỗi đã làm ra một đống đồ. Trên cổ chân còn đeo dây bách phúc do Câu nãi nãi thắp đèn nàng cho nàng, cầu cho nàng không bệnh không tai, bình an lớn lên.
Đồ ăn có được đều mang lên cả, phía trước lại có cha con Trương gia chăm sóc, phòng bếp bận rộn suốt một buổi sáng cuối cùng cũng yên tĩnh lại. Trương ma ma đang dựa bên bệ bếp bóp chân, lúc nghe được tiếng vang thì lập tức quay đầu lại, thấy đồ vật trên người cô nương nhà mình thì cười nói: "Cô nương thế nhưng rất hút người nha?" Trong miệng tiểu cô nương vẫn còn đang ngậm đồ ăn, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì Trần thẩm đã cười nói: "Đương nhiên rồi, bọn họ đều rất nhiệt tình đấy, còn hận không thể ôm về nuôi ấy chứ!"
Tiểu cô nương nhai nhai vài cái, nuốt nhân hạch đào trong miệng xuống, sau đó duỗi tay.
"Ma ma!
"Ôi, ma ma ôm nào!"
Trương ma ma đứng dậy, nhận lấy đứa nhỏ.
Bà duỗi tay chạm lên gương mặt mũm mĩm ấm áp của tiểu cô nương: "Cô nương đói bụng không, ma ma để lại cho con đùi gà lớn đấy." Trong lúc bà nói những lời này, Trần thẩm gia đã đặt đùi gà vào trong bát: "Ta mang vào trong phòng cho ma ma, ma ma ôm nàng vào đó ăn đi." Trương ma ma nghi hoặc ngẩng đầu, bà muốn đi nhà chính ăn, nhà chính náo nhiệt hơn.
Tuy rằng mới đến nơi này mấy tháng ngắn ngủi nhưng tính tình của cô nương đã sớm không còn giống như ngày trước. Hiện tại tuy rằng vẫn có chút gò bó nhưng gặp người đều sẽ chào hỏi, không còn như cái hũ nút nhỏ giống trước kia. Hôm nay náo nhiệt như vậy, đương nhiên muốn đưa nàng đi qua mới được.
Trần thẩm ghé sát vào, hạ giọng: "Ta thấy tiểu cô nương có chút không vui, bà ở riêng rồi hỏi một chút, nhiều người chắc chắn nàng sẽ không nói đâu."
Lão già nhà mình tuy rằng là tên bợm rượu nhưng ông ấy sẽ không vô duyên vô cớ mạnh miệng, sau đó lại có Nhóc Con chưa đánh đã khai. Đứa nhỏ có tâm sự đương nhiên sẽ nói với người thân thiết, Trần thẩm tuy là người hào sảng nhưng lòng lại rất tinh tế, tất nhiên sẽ để ý đến.
Cô nương không vui? Nghe được lời này, Trương ma ma cũng không quan tâm đến chuyện khác nữa.
"Vậy làm phiền người để ý phía trước một chút."
Trần thẩm gia dừng tay: "Nhóm đàn ông đằng trước đều có người tiếp đón, người trong đó đều tự có chân có tay, chỗ nào cần người chăm sóc chứ? Đi đi, đi đi!"
Đi qua cửa sau của phòng bếp nhỏ, trực tiếp ôm hài tử vào phòng trong, sau khi cảm ơn Trần thẩm lần nữa, Trương ma ma cũng không vội hỏi chuyện mà là cho bé ăn đồ ăn trước. Gà này là dùng tiền đổi lấy gà mái già nhà người ta, cẩn thận hầm riêng cả đêm, buổi sáng chờ canh nguội lại vớt mỡ ra rồi tiếp tục hầm, sau đó bỏ thêm cẩu kỉ, đản sâm, nấm hương nhỏ vào hầm chung.
Canh gà vàng óng mà không ngấy, thịt gà dường như sắp nhũn ra, chỉ cần chọc nhẹ chiếc đũa vào là thịt đã tách ra.
Tiểu cô nương cũng đã đói bụng, một bát nhỏ đầy đều vào bụng nhỏ, ăn đến một miệng toàn mỡ. Lấy khăn giấy lau miệng nhỏ cho, lúc này Trương ma ma mới ngồi xổm trước người bé, nhẹ giọng hỏi: "Cô nương là có chuyện gì không vui? Nói với ma ma đi."
Tiểu cô nương rầu rĩ, duỗi tay lấy cặp sách nhỏ trên bàn qua, lấy cục giấy bị vo tròn đưa cho Trương ma ma. Trương ma ma mở cục giấy ra, thấy bên trên tràn đầu chấm mực, cơ hồ không nhìn ra được là chữ gì, tiểu cô nương nói: "Khó viết, xấu, không biết."
Trương ma ma xem kĩ, đoạn trước nét bút ít còn ổn, tuy mềm đến không ra hình chữ nhưng còn nhìn ra được, đoạn sau cơ hồ đều không thể phân biệt được. Lại nghe lời tiểu cô nương nói, lập tức hiểu ý của nàng, cầm giấy trong tay, nhẹ giọng nói: "Nếu không biết, vì sao cô nương không hỏi?"
Trương ma ma cũng biết Tạ Quân Trạch đi rồi, nhưng cũng đã hỏi rồi, nói là cháu trai của Tô phu nhân đến, vừa lúc tiếp nhận việc dạy hai đứa nhỏ học chữ. Mấy ngày nay Trương ma ma đều bận, không thể đưa tiểu cô nương đi học, còn chưa gặp người, nhưng nghĩ lại cũng không có vấn đề đâu nhỉ? Dạy trẻ nhỏ cũng không cần một người quá tài giỏi biết chữ là được rồi.
Tiểu cô nương cúi đầu vặn ngón tay.
"Chờ ca ca Tạ gia về rồi hỏi."
Là nhớ Tạ Quân Trạch, cũng là kháng cự Bùi Phượng Khanh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương ma ma đến thôn Lưu Vân mấy tháng, không biết nhiều thứ, nhưng tiểu tử Tạ gia có học vấn, đây là chuyện bà rất rõ ràng, tuổi còn nhỏ mà đã đỗ tú tài, lần này rời đi cũng là trở về nghiêm túc đọc sách, lừa đứa nhỏ qua một khoảng thời gian sẽ trở về nhưng Trương ma ma hiểu rõ, sợ là sẽ không trở lại nữa.
Nhưng hiện tại cô nương lại bởi vì hắn mà ghét học, không chịu hỏi người khác, việc này nên làm sao cho phải đây?
Tất cả con đường sau này của tiểu cô nương đều nằm trong tay bản thân, nếu đồn độn lớn lên thì tương lai sẽ chẳng có gì cả, không được, tuyệt đối không thể mặc kệ tư tưởng này tiếp tục! Trương ma ma suy nghĩ, rồi nói: "Có phải cô nương rất muốn gặp Tạ ca ca?"
Nhắc đến Tạ Quân Trạch tiểu cô nương lập tức phấn chấn, đôi mắt không chớp nhìn Trương ma ma, dùng sức gật đầu nhỏ.
"Ma ma có thể đưa con đi gặp ca ca không?"
"Ma ma không thể đưa cô nương đến đó, chỉ cần cô nương nghiêm túc đọc sách, về sau có thể tự mình đi tìm ca ca Tạ gia chơi!"
"Tạ ca ca đã trở lại kinh thành rồi, chính là nơi chúng ta ở trước đây đấy, bây giờ ca ca cũng ở nơi đó. Cô nương nghiêm túc đọc sách, về sau thi đậu Vân Thư [1] cũng sẽ phải trở lại kinh thành. Đến lúc đó là có thể gặp được ca ca rồi."
[1] 云舒 (vân thư): Trong truyện, là tên trường học và cuộc thi dành cho nữ hài tử.
"Khi nào con mới có thể thi đỗ Vân Thư?"
Kỳ thật tiểu cô nương không có bao nhiêu ấn tượng đối với người đối diện, nhưng tiểu cô nương lại nhớ rõ Vân Thư. Bởi vì từ khi nàng đi học đến nay, mỗi đêm Trương ma ma đều nói với nàng, nhất định phải nghiêm túc đọc sách, nghiêm túc học nghệ, để tương lai thi Vân Thư. Ý nghĩa của Vân Thư là gì thì tiểu cô nương không hiểu lắm nhưng nỗ lực của Trương ma ma vẫn là có ích, đã khiến cho tiểu cô nương nhớ kĩ cái tên này.
Nữ học Vân Thư không có yêu cầu gì đối với tuổi của nữ hài tử nhưng đều chỉ nhận dưới mười lăm tuổi. Nếu đã qua mười lăm tuổi nữ hài tử đều đã phải bàn đến chuyện đính hôn, sao còn có thể nghiêm túc học tập? Chỉ là cho đến nay, cô nương nhỏ tuổi nhất thi đậu Vân Thư hình như cũng đã mười tuổi.
Trương ma ma nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó đứng lên, tự ướm ướm vị trí bả vai của bà.
"Chờ cô nương cao đến cỡ này, đều nhận hết các mặt chữ là có thể đi thi Vân Thư rồi."
Bên này Trương ma ma đang giảng giải cho tiểu cô nương thì bên phí trúc lâu bên hồ kia, Tô Tam nương đang dùng bữa cùng Bùi Phượng Khanh. Cô cháu hai người đều thích mộc mạc, màu sắc món ăn cũng đơn giản. Tô Tam nương vừa giơ đũa gắp một đũa giá xào trắng ngà, vừa nói: "Ta cũng đã sớm không chú ý đến người bên bộ Lễ kia nữa, nhưng đã phái người đi điều tra, con còn muốn hỏi cái gì khác không?"
Bùi Phượng Khanh buông bát đũa trong tay xuống, suy nghĩ một phen rồi lắc đầu.
"Trước xuống tay từ phía bộ Lễ đã, những thứ khác có biết nhiều cũng là vô ích."
Tô Tam nương nghĩ đến cũng là lý lẽ này, có biết nhiều nhưng trong tay không người không quyền không có chiêu số thì còn không bằng không biết. Hiện tại đều Tiểu Lục nên làm là đi theo Tạ lão nghiêm túc nghiên cứu học vấn những cái khác đều để nói sau: "Cũng được, cái con nên làm hiện tại chính là làm phong phú bản thân. Tuy tuổi Tạ lão gia tử có hơi lớn nhưng học thức đã trải qua đều là nhất đẳng."
Cả đời Tạ lão gia tử đều cống hiến cho nghiệp dạy học, đương nhiên là đại nho nổi danh.
Bùi Phượng Khanh gật đầu: "Đây là đương nhiên."
Nói xong chuyện chính, Tô Tam nương lại nổi lên hứng thú khác, cười như không cười: "Hình như ta nghe được, có người nào đó ngay cả một đứa trẻ cũng không thu phục được? Người gặp được con bé trước, chính là con nha."
Ngón tay cầm đũa của Bùi Phượng Khanh cứng đờ, nghĩ đến lúc tiểu cô nương kháng cự mình vào ban sáng, trong lòng cũng hơi chua xót, nhưng sắc mặt lại không chút biến đổi.
"Đúng là con gặp được muội ấy trước, nhưng con vẫn chưa ở bên muội ấy được bao lâu. Tạ Quân Trạch đối xử thật lòng với muội ấy, muội ấy đương nhiên sẽ nhớ hắn."
Mặt vẫn mỉm cười như cũ, giọng điệu cũng không nhanh không chậm, xem ra là không để bụng nhỉ? Tô Tam nương đang muốn hỏi lại, lại bỗng nhiên nghe được bên ngoài vang lên một trận ầm ĩ, hình như là một đám hài từ đến? Chưa đợi nàng lên tiếng, Tô ma ma đã tự động vén mành đi ra bên ngoài, rất mau bà đã trở lại, trên mặt mang theo nụ cười.
"Là nhóm nam hài tử trong thôn qua, nói mấy đứa bọn Vệ Đông bắt nạt tiểu tiểu thư, muốn tìm chúng nó tính sổ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhóc Con đúng là thật sự không biết vì sao muội muội không vui, đành phải lặp lại đối thoại lúc giữa trưa một lần, sau đó thì mọi người đều nhất trí cho rằng ba người Vệ Đông, Cố Vân, Cố Hạo bắt nạt muội muội, cho nên đã tìm đến đây!
Nhóm nam hài từ đều còn nhỏ, lại chỉ biết một ít quyền cước đơn giản, sao có thể so với ba người Vệ Đông, Cố Vân, Cố Hạo?
Ba người cũng chỉ coi như đang chơi đùa với trẻ nhỏ.
Tô Tam nương liếc mắt nhìn Bùi Phượng Khanh.
"Nhìn một cái xem, con không thấy quý nhưng có rất nhiều người thấy quý. Nhiều thêm con thì không tính quá nhiều, thiếu đi con cũng không tính là ít hơn ---"
Nói xong Tô Tam nương cũng không ăn tiếp nữa, nàng ấy đứng dậy đi ra bên ngoài xem náo nhiệt, tiện thể tiêu thực luôn. Còn lại một mình Bùi Phượng Khanh ngồi trong phòng nghiêng tai lắng nghe động tính bên ngoài, ngón tay nhẹ gõ lên mặt bàn theo nhịp, sau nửa ngày thì cũng đứng lên trở về phòng.
Tạ Quân Trạch đi rồi, hiện tại Nhóc Con cũng chỉ đi theo đọc sách vào buổi sáng, buổi chiều thì không đến. Sau khi tiểu cô nương ngủ trưa xong sẽ lại qua đây, xung quanh an tĩnh, nhóm nam hài tử đã sớm bị trấn áp, ảm đạm trở về. Bùi Phượng Khanh ở thư phòng đọc sách, lúc tiểu cô nương tiến vào thì hắn vẫn đang nghiêm túc cúi đầu như cũ, tựa như không phát hiện ra cô nhóc tiến vào.
Tiểu cô nương đứng ở cửa ngượng ngùng hết nửa ngày, giấy cầm trong tay cũng bị nắm thành một cục.
Tuy Bùi Phượng Khanh không ngẩng đầu nhưng nghe thấy tiếng bé nắm giấy cũng biết được tiểu cô nương đã khẩn trương thành dáng vẻ gì, Trương ma ma giảng giải có tác dụng đến vậy cơ à? Hắn nhịn cười im lặng chờ, một hồi lâu sau trong tầm mắt mới xuất hiện một đôi giày nhỏ màu lam phấn, hai má tiểu cô nương đỏ rực, dâng lên tờ giấy nhăn nhúm.
"Chữ trên này ta đều không biết, huynh có thể dạy ta không?"
Tô Tam nương cúi đầu chuyên tâm phác họa, Tô ma ma không tiếng động đi vào đứng ở một bên, chờ dao khắc trong tay nàng ngừng lại mới đưa chè trong tay đến: "Tiểu thư nghỉ ngơi một lát đi, cẩn thận đau cổ." Tô Tam nương xoa xoa cái cổ đã hơi đau, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, nắng ấm dạt dào chiếu qua cành cây.
Vừa nhận chè vừa nói: "Bên phía thư phòng thế nào, tiểu nha đầu còn chưa chịu thân cận với nó?"
Tô ma ma lắc đầu: "Công tử đang dạy tiểu tiểu thư vẽ tranh ạ."
"Vẽ tranh?"
Động tác ăn chè của Tô Tam nương khựng lại: "Ta còn chưa chuẩn bị dụng cụ vẽ tranh cho tiểu nha đầu đâu, lấy đồ của nó?" Tiểu nha đầu mới vừa nhận biết chữ, còn chưa bắt đầu học vẽ tranh đâu, vốn là định để tiểu cô nương học xong Bách Gia Tính rồi sẽ bắt đầu dạy vẽ tranh.
Tô ma ma gật đầu: "Là đồ của công tử."
Sao lại đột nhiên bắt đầu dạy vẽ tranh? Tô Tam nương vừa ăn chè vừa trầm tư, vẫn cảm thấy việc này không đơn giản. Tô ma ma lại cho rằng Tô Tam nương đang còn lo lắng chuyện đứa nhỏ không chịu thân cận công tử bèn nói thêm: "Tiểu thư yên tâm, lão nô mới vừa đi qua cửa sổ nhìn một hồi, hai người dựa cùng một chỗ, dễ thân cận, công tử còn tay cầm tay dạy tiểu tiểu thư vẽ tranh."
"Tay cầm tay?"
Tô Tam nương khựng lại, sau đó hoàn toàn vui vẻ.
Trên mặt còn làm ra vẻ không thèm để ý, trong lòng e là đã sớm đố kị rồi nhỉ?
Bằng không bỏ qua việc dạy chữ mà tiểu tử Tạ gia mở đầu, mà bắt đầu tự mình dạy vẽ tranh? Trong lòng tiểu nha đầu nhớ đến tiểu tử Tạ gia không chịu hỏi hắn nhận biết chữ, hắn liền trực tiếp bỏ qua, trực tiếp dạy vẽ tranh! Tiểu tử Tạ gia còn chưa kịp bắt đầu dạy nàng vẽ tranh, lần đầu tiên tiếp xúc đương nhiên sinh ra cảm giác mới lại, đương nhiên sẽ thân cận với hắn.
"Tên nhóc khẩu thị tâm phi! [2]"
[2] miệng nói một đằng nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro