Nuôi Sủng Tiểu Thanh Mai Để Làm Hoàng Hậu

Chương 21

2024-09-24 20:27:23

Đôi tay nhỏ trắng nõn bắt lấy bàn tay to đã bị dấu vết năm tháng che kín của bà lão, nghiêm túc dặn dò: "Nãi nãi người đừng một mình lên núi tìm dược liệu, phải nghe lời dì Tú, lại bị ngã nữa thì lúc bé con trở về sẽ tức giận."

Tiểu nha đầu mới chỉ cao đến ngang đùi nghiêm túc dặn dò, nhìn thế nào cũng khiến người sinh ra buồn cười. Câu nãi nãi ngồi trên ghế nhỏ, cười híp mắt: "Được, bà đảm bảo sẽ ngoan ngoãn chờ bé con trở về." Nhưng tiểu nha đầu lại không tin lời bà ấy, ngửa đầu nói với người vừa cầm tay nải đi ra từ buồng trong: "Dì Tú, con đã giấu kĩ giỏ thuốc của bà, dì không cần đưa cho bà bà."

Tú Mai là con dâu mới được gả vào cửa năm ngoái, hiện tại đã có thai, bụng nhỏ hơi gồ lên, nghe được lời tiểu nha đầu thì cười cong mắt: "Được được được, chúng ta phải giấu kĩ giỏ thuốc, không cho bà bà." Vừa nói vừa đưa tay nải cho tiểu cô nương: "Trong này đều là đồ ăn vặt con thích ăn, tối hôm qua bà bà đã làm xong cho con, nhớ ăn trên đường, đừng để bị đói."

"Bà bà là tốt nhất!"

Tiểu nha đầu ôm tay nải nhỏ cảm thấy mỹ mãn bèn nhón mũi chân lên ấn một nụ hôn lớn trên mặt bà lão.

Đồ ăn vặt Câu nãi nãi làm là ngon nhất!

Càng nhìn Tiểu Cửu càng khiến bà ấy muốn ôm tiểu cô nương vào trong lòng xoa nắn, ai da, tiểu nha đầu sao lại hấp dẫn người đến vậy chứ!

"Muội muội!"

Bên này Câu nãi nãi còn chưa cảm thấy thỏa mãn, bên kia một đám tiểu tử đã chạy đến!

"Muội muội, nửa năm sau muội sẽ trở lại chứ?"

"Sẽ không phải là một đi không trở lại chứ?"

Đám nhóc vây tiểu nha đầu vào trong vòng, trên mặt đều là lo lắng, sợ muội muội đi rồi sẽ không quay lại nữa!đám trẻ con tám chín tuổi được ăn ngon nên phát triển tốt, một đám đều cao xấp xỉ dì Tú, còn có chút tráng kiện giống như nghé con, nhưng tiểu nha đầu lại không có chút sợ hãi nào.

"Ta không trở lại thì ai giám sát Chu ca ca viết chữ đây?"

Ánh mắt tiểu nha đầu dừng trên người tên nhóc nhà học Chu nãy giờ vẫn đang sờ sờ đầu, đôi mắt liếc sang một bên không dám nhìn bé. Những người khác hơi khựng lại rồi cười vang, trong đó có một người cao nhất nhóm nhưng lại gầy như cây gậy trúc là ồn ào nhất, vỗ tay liên tục: "Chu Minh Viễn, ngươi quá mất mặt, còn cần muội muội giám sát viết chữ!"

"Ca ca khỉ ốm, không cho phép huynh bắt nạt bạn muội!"

Tiểu nha đầu trừng hai mắt lúng liễng đến tròn xoe.

Vậy là xong, khỉ ốm vốn còn đang ồn ào, đảo mắt một cái đã bị tiểu nha đầu nhìn thẳng, chỉ biết cười ngượng ngùng, nhóm tiểu tử xung quanh vây lại đùa giỡn một hồi, dì Tú buồn cười kéo tiểu cô nương ra, tránh để bọn họ náo loạn đến không chú ý, chẳng may dẫm phải tiểu cô nương, nàng ấy khom người sờ sờ đầu nàng: "Mau trở về thôi, phải xuất phát rồi."

Tiểu cô nương đáp giòn tan, duỗi tay thật cẩn thận sờ bụng dì Tú.

"Muội muội ngoan, chờ ta trở lại sẽ mang đồ ăn ngon cho muội."

Đến bây giờ thôn Lưu Vân vẫn chưa từng có bé gái sinh ra, từ sau khi Tú Mai mang thai thì mỗi ngày đều nói chuyện với tiểu cô nương, vẫn luôn ngóng trông có thể sinh ra một tiểu khuê nữ mềm mại thơm tho giống nàng, nghe được lời này thì lập tức cong mi: "Được, muội muội chờ tỉ tỉ trở về."

Rời khỏi nhà Câu nãi nãi, suốt dọc đường về nhà nàng gặp ai cũng đều hỏi thăm, dặn dò hết cái này đến cái kia, lúc đến nhà trúc thì mở đôi tay hô to: "Tạ gia gia uống ít rượu thôi nha, con đã đếm số bình rượu nhà người, tổng cộng hai mươi sáu bình, người chỉ có thể uống sáu bình. Nếu thời điểm con trở về không đủ hai mươi bình con sẽ kêu sư phụ tịch thu toàn bộ rượu trong nhà người."

Tạ lão gia tử bật cười mở cửa, lập tức thấy được tiểu cô nương đang hùng dũng oai vệ đứng ở cửa.

"Tiểu nha đầu này, lúc mới tới văn tĩnh bao nhiêu. Hiện tại cũng đã học được hung hãn như sư phụ của con rồi."

Tuy là lời trách mắng nhưng tươi cười trên mặt đã sớm khiến nếp gấp lộ ra hết cả. Tiểu nha đầu lắc đầu, ra vẻ người lớn cắt ngang: "Sư phụ nói, không thể đối xử mềm lòng với Tạ gia gia, mềm lòng thì người sẽ đẩy mũi lên mặt[1]!"

[1] 蹬鼻子上脸 (đẩy mũi lên mặt): ý chỉ kiêu ngạo, quá đáng, không quan tâm đến suy nghĩ người khác.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Ai da, con cái đồ tiểu nha đầu này, có biết đẩy mũi lên mặt là ý gì không hả?"

Ông giơ tay lên dọa đánh nàng, tiểu nha đầu lập tức nhanh chân chạy ra bên ngoài, vừa chạy vừa quay đầu làm mặt quỷ.

"Lúc con về thiếu rượu thì con nhất định sẽ nói với sư phụ, để sư phụ quản người!"

"Tuổi còn nhỏ mà sao lòng lo nhiều chuyện vậy, vui vẻ chơi đi."

Chờ tiểu nha đầu dạo hết một vòng quanh thôn trở về, mặt trời đã lên đỉnh đầu, mấy chiếc xe ngựa trước cửa nhà đã sắp xếp xong. Trương ma ma nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của nàng thì hỏi: "Cô nương có mệt không?" Bên kia Tô Tam nương đã lên xe ngựa vén rèm lên cười nói: "Mau lên xe đi, một lát nữa là không kịp thuyền."

Hiện tại đúng vào đầu mùa xuân, còn cách một khoảng thời gian mới đến công bàn vào giữa hạ, nơi cần đến lần này lại là Dương Châu, bên kia đã có người quen cũ lại là nơi xinh đẹp trữ tình, có ngây ngốc ở nhà cũng chỉ buồn chán thôi. Cho nên Tô Tam nương đơn giản dẫn người đi ra ngoài ngắm cảnh đẹp. Đi theo còn có Vệ Đông, Cố Vân, Cố Hạo, đương nhiên Trương ma ma cũng đi theo, nam nhân đã đủ, cho nên cha con Trương gia ở lại trong nhà.

Cố Vân khom người bế tiểu nha đầu đưa lên xe ngựa.

"Xuất phát!"

Đầu mùa xuân còn rất lạnh, trong xe có trải thảm lông mềm mại, tiểu nha đầu cởi giày ra đặt lên ô vuông nhỏ bên cạnh cửa xe, bên cạnh đôi giày nhỏ màu phấn lam đã để một đôi giày đế trắng vân xanh thêu chỉ vàng. Nàng vừa kéo rèm cửa màu vàng nhạt của tường vi vừa nói: "Ca ca, huynh lại đang đọc sách."

Nàng không tán đồng nói: "Sư phụ nói rồi phải lao động có mức mỗi ngày huynh đều đọc sách thì không tốt đâu." Tiểu nha đầu dẫm lên thảm lông trắng muốt, bò vài bước đã vào đúng vị trí, nàng tự giác bỏ đôi chân chỉ đi tất vào bên trong tấm thảm mỏng đắp trên đùi thiếu niên.

Năm ngoái hài tử vẫn còn nhỏ, Tô Tam nương suy đi nghĩ lại vẫn là không đi xa. Hiện tại tiểu nha đầu cũng đã năm tuổi, mà Bùi Phượng Khanh cũng đã mười một.

Hắn đã cao hơn trước đây, giữa mi mày càng thêm tinh xảo, học tập với Tạ lão gia tử hai năm, Bùi Phượng Khanh càng thêm trầm tĩnh, lúc cười rộ lên sẽ giống như lá trà Bạch sơn đầu xuân, lẳng lặng mọc ở nơi có gió nhẹ không ngừng, không chịu rời đi. Hắn dùng tay phải che đi gót chân giấu trong thảm, tay trái vuốt nhẹ khuôn mặt mũm mĩm ấm áp của nàng.

"Dặn dò hết từ trên xuống dưới trong thôn, còn chưa mệt sao?"

Vươn tay nhéo cái mũi nhỏ cao cao của nàng, giọng điệu sủng nịnh: "Thật là một bà quản gia nhỏ."

Tiểu nha đầu mạnh mẽ động cổ đang muốn phản bác thì bên ngoài đã truyền đến giọng của Trần Ấu An.

"Muội muội!"

Bánh xe vừa mới chuyển động, tiểu nha đầu bèn lật người một cái mở cửa sổ xe ra.

Trần Ấu An cũng đã năm tuổi, những vẫn không thích đọc sách nên cha nhóc đã bắt học nghề. Lần này vì nàng rời đi mà nhóc con đã khóc nháo một trận, mọi người sợ nhóc gây ra chuyện cho nên đã khóa người ở trong phòng, không ngờ không để mắt một chút mà tên nhóc này đã chạy ra ngoài. Cố Vân đánh xe ngựa thấy hai chân nhóc con chạy như bay thì theo bản năng dừng xe ngựa mới vừa chạy lại.

Hai huynh đệ sinh đôi nhìn nhóc nằm bò áp lên xe ngựa đối diện với tiểu cô nương.

"Ầy, hai đứa nhỏ vô tư thật tốt..."

Cố Hạo mới vừa than một câu đã nghe được Nhóc Con nghiêm túc nói: "Muội muội, ngươi phải nhớ rõ, mẹ ta nói mỹ nhân ở Dương Châu rất nhiều, muội phải mang cho ta một trăm bức họa (vẽ) mỹ nhân về đấy."

Cố Hạo: …

"Đi đi đi đi, lông còn chưa mọc đủ đã nghĩ đến mỹ nhân?"

Hét to với Nhóc Con một tiếng, Cố Hạo dở khóc dở cười lại giơ roi lần nữa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Muội muội, muội nhớ đó nha, sớm trở về đấy!"

Cảm tình của hai đứa nhỏ là sâu đậm nhất, đương nhiên tiểu cô nương sẽ đáp ứng chuyện của nhóc con thỏa đáng rồi.

"Ta sẽ mang thật nhiều bức họa mỹ nhân về cho huynh, huynh phải ngoan ngoãn nghe lời của thẩm thẩm đấy, muội rất nhanh sẽ trở về!"

Không chỉ có Nhóc Con, bên đường thôn dân đều đứng ở trước cửa, nhìn thấy xe ngựa đều cao giọng dặn dò trên đường phải cẩn thận. Họ đều nói chuyện với tiểu nha đầu, nàng trực tiếp ghé vào cửa sổ xe nghe, bên này còn chưa dứt lời đã lại nghe bên kia lên tiếng, ríu rít rất náo nhiệt. Sau thời gian nửa khắc mới từ từ ngừng lại, tiểu nha đầu vẫn còn đang ghé vào bên cửa sổ nhìn thôn xóm đã dần lùi xa.

Miệng nhỏ thanh tú khẽ nhấp, hiện tại cuối cùng thì thú vị khi được đi xa đã bị thương cảm khi ly biệt thay thế.

Rốt cuộc đã không nhìn thấy thôn xóm phía sau nữa, tiểu nha đầu uể oải lùi thân thể về sau.

"Ca ca, ừm."

Mới vừa hô một tiếng thì trong miệng đã bị Bùi Phượng Khanh nhét một miếng đồ ăn vào, đồ vừa vào miệng hai mắt đã sáng lên: "Thịt miếng mà Câu nãi nãi làm."

Thịt miếng mà Câu nãi nãi làm ăn là ngon nhất, bên ngoài bọc một lớp bột lăn ở trong dầu đến vàng ươm nóng hổi, sau đó rắc mè đen thơm ngào ngạt lên, là món đồ ăn vặt mà tiểu cô nương thích nhất! Nhai mấy cái rồi nuốt xuống, hai mắt nàng đầy vẻ trông mong nhìn hộp đồ ăn mới mở ra: "Còn muốn!"

Bùi Phượng Khanh đương nhiên theo ý nàng.

Sau khi ăn mấy miếng liên tiếp, tiểu cô nương còn đang nhấp môi tận hưởng dư vị thì Bùi Phượng Khanh đã rút một chiếc khăn tay trắng như tuyết ra lau tay, sau đó duỗi tay nhấc ấm trà in hình mây màu xanh biếc lên rót cho ra một chén trà rồi đưa cho nàng. Hai tay tiểu cô nương nâng chén sứ men xanh uống từng ngụm trà xuống bụng, chén nàng vừa buông xuống đã lại quay trở về tay Bùi Phượng Khanh.

Ăn thịt miếng xong lại uống nước trà, tiểu nha đầu cảm thấy mỹ mãn sờ sờ bụng nhỏ của mình.

Ừm.

Tay sờ bụng khựng lại, ngẩng đầu nhìn Bùi phượng Khanh đang ngẩng đầu, mình vừa rồi định nói gì với ca ca nhỉ? Mắt to lúng liếng chớp rồi lại chớp.

Nhớ ra rồi.

Luyến tiếc rời khỏi thôn!

Nghĩ đến chuyện này, trong lòng lại nổi lên khổ sở, miệng nhỏ thanh tú nhấp thành một đường thẳng tắp: "Ca ca, muội luyến tiếc ....."

"Mỏ đá ở Nam Chiếu cả mới cả cũ có bao nhiêu cái, nơi sản xuất thịt ngọc tốt nhất là mỏ nào?"

Thân thể tiểu cô nương theo bản năng thẳng tắp.

"Cả mới cả cũ tổng cộng có mười tám cái, trong đó có sáu cái là mỏ ngọc cổ, mười ba cái là năm nay mới khai thác ra mạch khoáng ngọc. Nơi tốt nhất là một trong sáu mỏ ngọc cổ, Diêm Tây Bình, đặc thù là màu trắng bạc bên ngoài Viêm Hoằng, mãng đới trong suốt, ngọc sương cũng rõ ràng ....."

Nàng theo bản năng trả lời một mạch, không sót một điều gì, mấy năm nay Tô Tam nương đều thường xuyên kiểm tra.

Bùi Phượng Khanh gật đầu, hỏi lại: "Năm ngoái Diêm Tây Bình có một lượng lớn ngọc sương phúc lộc thọ phân bố ở đâu?"

Nơi phân bố ngọc sương? Trong nháy mắt đôi mắt của tiểu nha đầu trợn đến tròn, gần đây nàng chỉ học hướng đi của mãng đới! Xong rồi, xong rồi, phải bị sư phụ đánh mông rồi! Bùi Phượng Khanh đưa cuốn tập nhỏ cho nàng, tiểu cô nương nhận lấy bèn lập tức lật, sau khi ngừng ở một tờ rồi nhìn kỹ, miệng lẩm bẩm. Sư phụ thật sự sẽ đánh mông nàng, cái cảm giác này thật đau!

Bùi Phượng Khanh đắp cẩn thận thảm cho nàng, lại dịch gối bên cạnh để nàng dựa thật thoải mái chút, lại duỗi tay thêm mấy khối than vào lò, hương thơm khó mờ uốn lượn trong xe. Bùi Phượng Khanh ngồi trở lại, cúi đầu nghiêm túc đọc sách. Một người im lặng cúi đầu tựa như núi xa đạm nhiên, một người ngồi nghiêng ngả không chỉnh tề trong miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm.

Một tĩnh một động, vừa khéo.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nuôi Sủng Tiểu Thanh Mai Để Làm Hoàng Hậu

Số ký tự: 0